• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 66: Thu hồi bảo kích
Ngao quay lại với Túc Anh, nghiến răng nghiến lợi. "Chúng ta phải lấy lại ngọn thương đó. Thứ đó là một thần khí với sức mạnh vô thường."


“Nguy hiểm lắm,” Túc Anh nói với giọng lo âu. "Một người đã tử nạn rồi. Nếu ca ca đẩy một con thú bị thương vào đường cùng, không ai biết nó sẽ phản ứng thế nào đâu. Huynh không nhớ lần huynh suýt mất mạng khi đối đầu với một đàn Hắc Điểu sao?"


Ngao không trả lời nàng, thay vào đó quay đầu nhìn đám người đang bám trụ trên sườn núi. "Ai trong số các người sẵn sàng đi cùng ta?"


Đinh Hoàng nắm chặt tay lại. "Có tôi."


Khứ Hỏa Thân gật đầu. "Bất cứ điều gì cho cốc chủ."


Ngay cả Sùng Khang, người vừa thoát chết trước đó, cũng nói, "Cốc chủ đã che chở cho chúng tôi suốt thời gian qua. Chúng tôi có nghĩa vụ trả lại món nợ này."


Ngao nhìn ba người họ, vẻ mặt vô cảm. "Được. Chúng ta khởi hành ngay bây giờ."
— QUẢNG CÁO —



Túc Anh nặng nề thở dài. "Muội sẽ đi cùng ca ca." Nàng quay sang Sở Viên Hoán. "Chúng tôi sẽ cần Sở sinh để thiết lập trận hình. Tiên sinh là người duy nhất thông thạo trận hình pháp ở đây." Viên Hoán không ngần ngại gật đầu.


Chẳng mấy chốc, nhiều người khác cũng hưởng ứng, và đến cuối cùng, chỉ còn chưa tới mười người chọn ở lại trong hang. Một nam nhân bên cạnh Cổ Mạnh Ninh hỏi nếu y định tham gia. Ninh trả lời, "Ta bị thương ở vai từ trận chiến trước đó. Ta nghĩ mình sẽ ở lại tối nay. Sự xuất hiện của ta sẽ chỉ cản đường những người đã ở bên nhau và hiểu nhau hơn ta rất nhiều."


Nam nhân kia trong lòng đầy chế nhạo nhưng không nói gì. Y nghĩ khi nãy Ninh leo lên vách đá trông vẫn ổn, nên chắc Ninh là hạng hèn nhát kiếm cớ để không phải đi.


Ngao thắp đuốc dẫn cả toán băng qua rừng rậm càng lúc càng âm u. Họ gặp phải một vài mãnh thú khác trên đường đi, nhưng Dạ Ngao chỉ cần phẩy tay, truyền nội công lên các đầu ngón tay là chúng tự sợ hãi bỏ chạy.


Sau nửa canh giờ, họ đặt chân tới gần một mỏm đá sừng sững: một ngõ cụt. Trường Mao Tượng nằm dựa lưng vào mỏm đá lớn, vòi quấn chặt quanh thanh kích, cố gắng rút nó ra khỏi hốc mắt nhưng vô ích. Ngao nghe thấy hơi thở của nó càng ngày càng trở nên lao lực.


Sở Viên Hoán bắt đầu làm thủ ấn; hai ngón tay của hai bàn tay y bắt chéo nhau: hai ngón chỉ sang một bên, hai ngón chỉ lên trời, thần chú lầm bầm trong miệng. Dạ Ngao hạ lệnh, “Sở quân sư, khởi động Khốn trận”. Những tâm phúc thân cận nhất của họ Sở—vốn cựu quân nhân của Thái thú Lý Hồng Phúc và đã rất quen thuộc với trận hình của Sở—lập tức chiếm giữ các vị trí then chốt, tạo thành một vòng vây xung quanh con quái thú. Ánh sáng màu tím truyền từ người này sang kẻ khác, và con dã tượng nhanh chóng bị nhấn chìm trong một vòng khí tức siết chặt. Viên Hoán quay sang nhìn Từ Túc Anh, sau khi gật đầu một cái, nàng xòe hai tay ra trước mặt rồi bắn một chưởng vào vòng khí để tiếp sức mạnh.
— QUẢNG CÁO —



Khi đội hình được kích hoạt, Ngao cùng hai thuộc hạ Hoàng, Thân thận trọng tiến lại gần ma thú. Có vẻ ma thú đã kiệt sức, và những loài đại thú thế này cần hàng canh giờ, đôi khi tới hàng ngày, để tự hồi phục hư tổn từ vết thương của chúng. Khi ba người đến gần hơn, ma thú bắt đầu cảnh giác, cơ thể cựa quậy và vòi quẫy xung quanh.


Ngao nhận định ma thú đã suy yếu rất nhiều, và không chút chần chừ nhảy lên người nó. Y giữ ngà dã tượng bằng một tay trong khi tay kia nắm lấy thanh kích đang cắm trong mắt nó. Con thú cố gắng hất y ra, nhưng dưới sức mạnh cộng hưởng của trận hình, nó không còn nhiều sức mạnh như trước. Hoàng và Thân nhanh chóng lao vào giúp Ngao giữ chặt ngà và hạn chế đại thú cựa quậy. Ngao bơm nội công lên đầu mười ngón tay một cách chính xác và thi triển tuyệt chiêu Càn Long Hữu Hối, biến thể của một tuyệt kỹ Cái Bang nổi tiếng. Cành lá từ cây cối xung quanh bị cuốn theo bạo phong khi tay Ngao điều nội công xung quanh, và khi y phóng khí tức từ đầu ngón tay, dòng bạo phong ào ào đâm xuống hốc mắt ma thú, khiến nó gầm lên đau đớn. Hoàng và Thân lập tức buông ngà trước khi bị hất tung lên không trung và chịu chung số phận với Đan Phượng. Ngao phải nhanh chóng chuyển hướng nội công vào chân mình để còn đứng vững trên đầu con thú. Quyền chưởng của Ngao tạo ra một lỗ thủng đủ rộng trên hốc mắt ma thú để Ngao rút thanh kích ra khỏi đó. Máu tuôn ra từ vết thương, nhưng Ngao biết rằng ma thú vẫn sẽ sống sót nếu y không tiêu diệt nó ngay bây giờ.


Tuy nhiên, khi y chuẩn bị tung chiêu thứ hai, con thú đột ngột vùng dậy, và dù y vận công toàn lực cũng không thể ngăn nó hất mình xuống đất. Một quẫy nữa bằng đuôi của ma thú quét qua trận hình, và áp lực từ cái quẫy khiến ngay lập tức vài người quanh đó ngã sấp lưng xuống mặt đất dù cho đuôi ma thú còn cách bọn họ vài trượng, khiến trận hình tan vỡ. Ngao nhận ra một trận chiến sinh tử với ma thú lúc này sẽ là một điều ngu xuẩn. Sở Viên Hoán lập tức hủy trận hình, và tất cả nhanh chóng rút lui trước khi ma thú kịp lấy lại sức.


Trên đường quay trở lại hang động, Ngao nhận thấy một điều kỳ lạ. Y nhìn xuống trong tay và thấy rằng nó đang phát ra hào quang hoàng sắc rực rỡ.


"Đây liệu có phải?" Ngao lẩm bẩm với vẻ thích thú.


“Dường như thần khí đã hấp thụ năng lượng bên trong cơ thể ma thú”, Túc Anh nói.
— QUẢNG CÁO —



Ngao gật đầu, trong lòng ngập tràn hưng phấn. "Chẳng phải thật tuyệt vời làm sao khi là người duy nhất trong toàn Kim quốc sở hữu mười hai thần khí?"


Từ Túc Anh mới nói nhỏ, "Mấy chuyện này ca ca không nên nói ra tùy tiện vậy."


"Thì có sao chứ?" Ngao ngạo mạn đáp. "Thiên hạ này ai cướp được chúng khỏi tay ta?"


Tinh thần của cả nhóm được cải thiện đáng kể và họ bắt đầu bông đùa, nói chuyện về bữa tối và công việc hôm sau. Chỉ có Túc Anh là để ý Viên Hoán còn trầm lặng hơn thường ngày. Túc Anh biết không nên bắt chuyện khi họ Sở muốn tránh mình.


Kì thực, Viên Hoán đang hồi tưởng những lời nói của Kiều Sinh Nhai lúc trước. Giá như những dân quân đang kháng chiến ngoài kia có được một trong mười hai thần khí của Ngao, họ sẽ có cơ đẩy lùi bước tiến của quân Mông Cổ.

Câu chuyện đầy ánh sáng và sự tích cực, từng bước trưởng thành đi lên từ vực sâu, bắt đầu ngô nghê cho tới lão luyện Vạn Biến Hồn Đế