• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 1: Hắc thủ
Thạch Lạc trấn dưới cái nóng của tiết Đại Thử vắt khô thân người, những cơn gió nhẹ lướt qua mặt đất phả nhẹ vào thân người, rồi lại vội vã cuốn bụi đất như sương, uốn lượn vài vòng qua Sò Điệp rồi hòa mình vào sâu trong Đại Lâm mất hút.

Hôm nay Thạch Lạc trấn là ngày nhộn nhịp đông vui nhất của mấy năm gầy đây, nhất là các gia tộc lớn để tiện việc kinh doanh nên rất nhiều người không có mặt ở trong trấn.

Người dân bình thường cũng có nhiều người băng qua gò Sò Điệp vào Đại Lâm săn bắn đốn củi, vậy nên người tồn tại trong trấn ngày thường chắc chỉ có vài trăm người.

Nhân khẩu của trấn vốn lên tới con số một ngàn, hôm nay là ít trong số các ngày hiếm hoi mà mọi người mới tụ tập đông đủ như vậy. Từ người già cho tới trẻ nhỏ, kể cả thuộc ba gia tộc lớn hay người bình thường đều tập trung đông đủ tại khu vực quảng trường này, ít nhất cũng lên tới tám chín phần số người trong trấn.

Một vài người hiếu kỳ muốn tận mắt nhìn thấy các vị linh sư tiên phong đạo cốt, một vài người khác lại muốn nhìn về nơi mà nhiều năm trước bọn hắn đều không vượt qua được khảo hạch, chỉ có thể ngậm ngùi làm một thường dân, sống một cuộc sống bình thường suốt quảng đời còn lại. Những người còn lại đa phần đều là tới tham dự cầu mong con cháu của mình một bước thăng thiên, nói chung đều có đủ cả.

Số lượng người rất nhiều tuy nhiên khu vực quảng trường này lại không hề lớn đến thế, trước đó Vương gia và Lâm gia đã bận bịu một hồi với khu vực này nhưng thực tế hiện tại chỗ đứng thực sự đã không hề đủ, đằng trước còn phải nhường một khu vực rộng lớn cho nhóm thất niên đứng sẵn nữa, nên phải nói khó càng thêm khó.

Xung quanh quảng trường các khu vực bày bán bình thường đều bị dọn dẹp hết, mà cơ bản ngươi có muốn đứng bán thì cũng chả có chỗ đễ chen vào đứng, cũng như chả ai có tâm trạng tới mua đồ của ngươi.

Cạnh đó các tòa nhà cao có tầm nhìn tốt tới khu vực này đều được trưng dụng hết sức có thể như Hồng Vân lâu, Mộng Gia Vân, Thủy Sinh Đường, Vương Điểm...

Các tòa nhà lớn bao vây xung quanh quảng trường, hầu như đều có thể thấy vô số người người ngồi phía bên trong từ một góc bên cửa sổ nhìn tới khu vực lôi đài, để có thể ngồi ở đây những người này đều phải trả một cái giá không nhỏ, dù sao ở các khu vực này tầm nhìn khá tốt lại còn mát mẻ nữa chỉ có điều tầm nhìn lại hơi xa một ít mà thôi. Thế nên cũng không hẳn là ai cũng tình nguyện ngồi ở chỗ này, chủ yếu là cao tổ, tằng tổ, lão tổ của một vài nhà nào đó mà thôi.

Thậm chí một vài kẻ cả gan còn leo lên tận mái của các tòa nhà này chễm chệ, bọn hắn đều kiếm cho mình một góc thông thoáng nhìn xuống, không biết do bọn hắn may mắn hay không mà các vị linh sư đều không ai quan tâm để ý điều này.

Thạch Lạc trấn lúc này ánh mặt trời đã trôi xa về hướng tây, bóng của từng người nổi trên mặt đất cũng bắt đầu dài dần ra, thời tiết hiện tại đã trở nên mát mẻ rất nhiều, thỉnh thoảng những cơn gió thổi qua khiến cho cơ thể cũng bắt đầu hưởng thụ sảng khoái.


— QUẢNG CÁO —

Lúc này trong một căn phòng nọ nằm trong góc của một tòa nhà nằm ở phía đông quảng trường, căn phòng có vẻ rộng lớn nhưng có phần âm u thiếu ánh sáng khiến cả căn phòng có phần quỷ dị thần bí.

Từ góc này nhìn ra quảng trường xuống khu vực lôi đài không được tính là đẹp, thậm chí từ đây nhìn xuống chỉ thấy được một góc nhỏ mà thôi, tuy tầm nhìn hạn hẹp như vậy cánh cửa sổ căn phòng vẫn không hề được mở rộng ra, chỉ để lộ một góc nhỏ vừa đủ nhìn ra bên ngoài.

Đứng trước cửa sổ là một nam nhân không nhận ra được tuổi tác, bên ngoài thông qua đạo khe hở cửa sổ ánh sáng yếu ớt từ ánh mặt trời chiếu thẳng vào căn phòng in lên mặt nam nhân này một vệt sáng dài.

Nam nhân này có phần giống một trung niên hơn, dáng người khá cao nhưng lại có phần gầy gò, hai tay vòng ra sau lưng đặt chồng lên nhau, một tay trong đó cầm hai viên bi lớn lăn đều trên tay. “Ngươi đã kiểm tra kỹ chưa.”

Người trung niên không nhìn rõ sắc mặt lên tiếng, âm thanh không phân biệt được hỉ nộ, ánh mắt vẫn thông qua đạo khe hở chăm chú nhìn ra bên ngoài.

“Người của chúng ta xác định bọn hắn đều tập trung hết ở đây.” Trong căn phòng một đại hán thân hình lực lưỡng mặt mày dữ tợn hắn đứng sau phía sau trung niên gầy gò dáng vẻ có phần kính cẩn lên tiếng.

“Đây là cơ hội tốt nhất để ra tay, mọi người vẫn đang chờ lệnh của lão gia.”

Chờ đại hán nói xong trung niên kia không tiếp tục lên tiếng tay vẫn lăn đều hai viên bi lớn. Đại hán thấy vậy liền im lặng đứng ngay ngắn đằng sau.

Thông qua cửa sổ trung niên hơi chau mày quan sát, thần sắc như có như không suy nghĩ điều gì đó khiến người ta không thể đoán trước được.

Bây giờ khi khu vực thất niên chỉ còn lại ba người, trung niên kia mới bắt đầu không nhanh không chậm đáp lại lời đại hán nói lúc trước. “Thời gian không sai biệt lắm, ngươi sắp xếp cho bọn chúng tiến hành theo kế hoạch, qua nốt đêm nay người của Lĩnh Hồn sơn rời đi chúng ta có thể quang minh chính đại quật khởi được rồi.”

“Vâng lão gia.” Đại hán như chỉ chờ đợi câu nói này ngay lập tức liền rời khỏi căn phòng.
— QUẢNG CÁO —

Từ đầu đến cuối cho tới lúc đại hán kia rời khỏi căn phòng người trung niên thần bí vẫn không hề quay đầu lại ánh mắt vẫn như ánh dao xuyên qua cửa sổ xuyên ra bên ngoài.

“Chờ qua hai ngày nữa người của Vũ gia tới, nơi này liền phải đổi chủ rồi.” Trung niên nét mặt có phần âm trầm nhưng sau đó liền thay thế bằng nụ cười quỷ dị.

….

Tất cả những chuyện xảy ra ở bên trong này những người đang có mặt ở bên ngoài không một ai hay biết, vì hôm nay cả Thạch Lạc trấn có các vị linh sư từ Lĩnh Hồng sơn đi xuống đi xuống chiêu đồ, nghe nói khắp cả Vạn quốc cũng chỉ có vài ngàn danh ngạch mà thôi.

Cái tên Lĩnh Hồng sơn này cực kỳ nổi tiếng khắp cả Vạn quốc, thậm chí một vài quốc gia bên cạnh cũng nghe nói nổi tiếng không kém gì, để đem Lĩnh Hồng sơn so sánh với Văn Sĩ phủ thì vẫn có sự chênh lệch cực kỳ lớn.

Nghe nói Văn Sĩ phủ là đại diện cho một quốc gia, mỗi quốc gia chỉ có duy nhất một Văn Sĩ phủ và không phải ai đều từ đó đi ra đều như nhau. Nhưng Lĩnh Hồng sơn lại khác, thiên hạ chỉ có hai cái tên thuộc tam sơn mới có thể sánh ngang với nó mà thôi, về phần Ngũ Lĩnh thì chỉ tồn tại trong truyền thuyết mà thôi.

Lại nói Lĩnh Hồng sơn mỗi năm năm đều chiêu đồ một lần, mỗi lần cũng chỉ có vạn người, những ai được nhìn trúng thì đều một bước lên mây, nhưng muốn được nhìn trúng thì đều không phải chuyện dễ dàng gì.

Cái tên Tam Sơn Ngũ Lĩnh hầu như không ai không biết thậm chí bát cổ Chí Linh còn phải kém phần, Lĩnh Hồng sơn cũng nằm trong đó nghe nói nhập sơn rất khó nhưng nhưng ai bước ra từ đây ai không phải là cường giả một phương. Hắn nhớ có đọc qua một bài của tổ sư Pháp Loa từ Yên Tử sơn cũng vang danh từ đây.


Sơ sấu cùng thu thuỷ,
Sàm nham lạc chiếu trung.
Ngang đầu khan bất tận,
Lai lộ hựu trùng trùng.
— QUẢNG CÁO —




P/s:
Dòng thu in bóng núi,
Chót vót dưới chiều tà.
Ngước mắt nhìn vời vợi,
Đường vào trập trùng xa.

Lộ tòng kim dạ bạch,
Nguyệt thị cố hương minh.

Nhân sinh phiền não chốn dương gian
Biển khổ mênh mông suối lệ tràn
Nhân quả luân hồi kiếp nào thoát
Tam sinh tam thế cứ mãi mang.
Chỉ mong cơn say mang được nàng
Tay cầm mỹ tửu dứt phiền ưu
Đời này ta nguyện kiếp phong lưu
Thân dựa núi thả tiêu vô sầu.
Hùng Ca Đại Việt
Mặt dày cầu xin hoa, cầu xin đề cử.