• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 1: Đại Cơ Duyên
"Nào các huynh đệ cùng nâng cốc chúc mừng cho Vô Thiên đệ đã trở thành đàn ông".

Năm người cùng nâng cốc và hát khúc hát quen thuộc của đám người.

Vô Thiên năm nay cũng vừa tròn 16 tuổi nên được các huynh đệ trong thôn tổ chức lễ trưởng thành.

Hắn dù sao cũng chỉ vừa 16 tuổi nên nhìn hắn trông vẫn khá thư sinh chưa từng trải qua bất kì gian khổ nào.

Ngược lại với hắn là bốn huynh đệ chơi thân từ nhỏ, bọn hắn nhưng khác Vô Thiên đã từng trải qua vô số va chạm trong cuộc sống.

Lão đại là người lớn nhất hắn năm nay đã 20 tuổi là một tay săn bắt chính trong thôn.

Hắn từ năm 15 tuổi đã theo phụ thân đi vào Đại Tử Lâm săn bắt những yêu thú. Nhiều năm lịch luyện cũng đã để lại cho hắn nhiều vết sẹo và kinh nghiệm chiến đấu dày dặn.

Lão nhị, lão tam, lão tứ đều vậy bọn hắn đều từ nhỏ đi săn bắt nên cơ thể cũng rất lực lưỡng tuy không bằng lão đại nhưng cũng không kém mấy.

Lâm Vô Thiên ngước nhìn những huynh đệ không khỏi mà sinh ra một cỗ kính nể, dù sao yêu thú so với người trưởng thành còn mạnh hơn gấp vài lần nhưng bọn hắn 4 vị huynh đệ này lại đã giết qua vô số khiến hắn có chút hâm mộ.

Trong lòng hắn đã hạ quyết tâm nhất định phải trở nên mạnh mẽ như các huynh đệ của hắn.

Năm người sau một màn say bí tỉ thì cũng lục đục ra khỏi tửu quán và trở về.

Trên đường đi hắn không ngừng nghe Lão đại cùng những người khác nói về chiến tích của bản thân. Hắn cũng có chút say rượu không ngừng mà phát ra tiếng "Nấc".

Trở lại khu nhà hắn trông thấy một cô gái nhỏ đang đứng đợi hắn ở cửa.

"Ca ngươi làm sao lại say như thế rồi?" Một đôi tay nhỏ nhắn đỡ lấy hắn rồi dìu hắn về giường không ai khác chính là muội muội của hắn Lâm Mộng Hân. Năm nay chỉ vừa mới 12 tuổi.

Hắn cảm giác đầu đang quay cuồng chỉ nhìn thấy mờ mờ đường đi nhưng lại ngửi được nhàn nhạt mùi thơm phát ra. Hắn quay đầu nhìn thấy Lâm Mộng Hân đang dìu hắn đi mà thả lỏng tâm tình.

Hắn nhắm nghiền hai mắt và tưởng tượng một ngày hắn đứng trên đỉnh của tất cả và đưa muội muội của hắn đi khắp nơi tham quan cảnh đẹp.

Dù sao khi còn bé hắn cũng đã từng hứa với muội muội của hắn sẽ đưa nàng đi khắp thế gian ngắm mọi cảnh đẹp mà nàng muốn.

Trở về bên giường Lâm Mộng Hân đặt hắn lên trên giường tháo giày và đắp chăn lại cho hắn.

Sau khi ổn thỏa thì nàng mới xoay người ra khỏi phòng, vừa bước đến cửa thì nghe âm thanh của hắn: "Mộng Hân có một ngày ta nhất định sẽ đưa muội đi khắp thế gian này". Sau đó thì hắn phát ra từng tiếng thở đều đặn chứng tỏ đã vào giấc ngủ.

Lâm Mộng Hân quay nhìn hắn một cái rồi nở một nụ cười xinh đẹp kết hợp với ánh sáng của đêm trăng làm lộ ra thân hình nhỏ nhắn đáng yêu của nàng làm khung cảnh như chốn bồng lai tiên cảnh và nàng như một tiên nữ trong chốn ấy.

"Ca đại ngốc" Nàng nói một tiếng nũng nịu rồi đi ra khỏi phòng.
. . .
Sáng hôm sau Hắn bừng tỉnh, nhìn xem khung cảnh xung quanh mà có chút ngơ ngác.

Dụi mắt vài cái hắn nhớ lại một chút ngày hôm qua. Cuối cùng thì hắn cũng thở phào nhẹ nhõm vì cũng không có làm gì đáng lo ngại, vì đây là lần đầu hắn uống rượu nên vẫn có chút lo sợ sẽ làm một số thứ kì quặc nhưng may mắn là không có.

Lâm Mộng Hân bước từ bên ngoài vào thấy hắn đã tỉnh lại thì cũng có chút thở dài. Ca ca của nàng là một kẻ khá nhát gan, nên lúc nhỏ thường xuyên bị người khác ăn hiếp. Cho nên có mấy lần về nhà trên người hắn cũng đầy vết bầm tím.

Khá nhiều lần nàng còn phải chăm sóc cho hắn tận một tuần, dù cho bây giờ đã trưởng thành nhưng ca của nàng vẫn hiền như đất. Mặc kệ ai nói gì đánh gì hắn vẫn cứ nhẫn nhịn, thậm chí bị thương hắn còn giấu nàng khiến nàng lo lắng thấp thỏm.

Nàng thầm nghĩ trong lòng, "Không biết khi nào thì ca của nàng mới thật sự trưởng thành?".

Hắn giật mình vì nghe thấy tiếng thở dài của muội muội, hắn đứng dậy và đi đến bên cạnh nàng, xoa đầu một cái rồi cầm lấy thau nước đến rửa mặt.

Xong xuôi, hắn ngước nhìn Lâm Mộng Hân một cái, nói: "Sao hả? Ca nay đã là người trưởng thành sau này thì đừng hòng mà ăn hiếp ta nữa nhé". Hắn nở nụ cười nhìn chằm chằm Lâm Mộng Hân với vẻ mặt đắc ý.
— QUẢNG CÁO —

Nghe hắn nói như thế Lâm Mộng Hân chỉ nở một nụ cười, một đôi tay nhỏ nắm lại thành nắm đấm rồi lao đến Lâm Vô Thiên.

Đừng nhìn nàng còn nhỏ mà dễ chọc, thật ra nàng chính là một người tu luyện võ đạo đã đạt đến Khai Mạch tam tầng.

Sức của nàng đủ để sánh ngang với một người trưởng thành. Thậm chí còn mạnh hơn đôi chút.

Lâm Vô Thiên biết Lâm Mộng Hân cường đại đến mức nào nhanh chóng lui về phía sau, thở dốc, nói: "Ta chỉ nói chơi, muội đừng có như vậy được không. Ta chịu thua a!". Lâm Mộng Hân biết đương nhiên câu nói lúc trước hắn chỉ giả vờ đùa nên rút tay lại, ổn định bước chân rồi nhìn hắn.

Hai bàn tay nhỏ nắm lấy cái eo thon, nhìn Lâm Vô Thiên rồi cười: "Cho ca biết sự lợi hại của muội, sau này đừng mơ mà thoát khỏi tay muội". Tiếng cười như tiếng chuông bạc nghe rất êm tai.

Lâm Vô Thiên hắn chỉ lắc đầu rồi thở dài, muội muội của hắn sẽ rất nhanh đến 16 tuổi và đi vào một tông môn làm đệ tử. Bán Nguyệt Tông chính là tông môn ở Vân Võ Thành. Khoảng cách từ đây đến Bán Nguyệt Tông chỉ mất khoảng 3 ngày đi đường cho nên đa số những đứa trẻ chỉ cần đủ 16 tuổi và có tu vi Khai Mạch ngũ tầng thì có thể tham dự đợt tuyển chọn đệ tử hằng năm của tông môn.

Lâm Mộng Hân mở ra kinh mạch thứ nhất vào năm 11 tuổi. Tuy không tính là có thiên phú tốt nhưng dù sao ở trong thôn cũng là thiên tài dị bẩm vì từ xưa đến nay trong thôn người mở ra đầu kinh mạch thứ nhất cũng là khoảng 13 tuổi.

Nhìn thấy muội muội sắp sửa rời xa hắn cũng có chút vui cũng có chút buồn. Vui vì muội muội của hắn có thể gia nhập vào tông môn và có điều kiện tốt hơn mà tu luyện. Hắn cũng có chút buồn vì sau khi rời xa hắn không biết muội muội hắn có bị ai bắt nạt hay không cũng có chút hắn tự hận chính bản thân kém cỏi vì không thể trở nên mạnh mẽ hơn để bảo bọc muội muội.

Hai người nhìn nhau trong lòng cũng có chút hiểu rõ đối phương ý nghĩ. Không khí căng thẳng nhanh chóng được dập tắt vì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

"Cốc cốc!"

" Ngũ đệ, tới giờ rồi bộ ngươi quên hôm nay là ngày đầu tiên ngươi đi săn hay sao?" Tiếng của lão tam vang lên bên ngoài. Hắn chợt nhớ ra hôm nay chính là ngày săn bắt để rèn luyện cho lính mới.

Hắn nhanh chân bước ra bên ngoài. Mở cửa thì nhìn thấy Uông Hùng đang mặc một chiếc áo làm bằng da yêu thú tay cầm một cây cung còn bao tiễn thì vác tại sau lưng. Cả người nhìn như một đầu mãnh thú.

"Tam ca, hôm nay ta nhất định sẽ đứng đầu thôn về thành tích đi săn". Hắn nói với khuôn mặt nghiêm nghị, âm thanh vẫn có chút run nhưng Uông Hùng thì lộ ra có chút tán thưởng.

Hắn rất hiểu rõ tên tiểu đệ này, hắn rất nhát gan, đừng nói là săn giết yêu thú thậm chí chỉ cần thấy máu tươi thì hắn cũng đã xém ngất xỉu.

Bởi vậy, khi thấy hắn nói câu này đã thấy hắn lấy hết can đảm để chấn nhiếp nỗi sợ.

"Đi thôi!" Cả hai lên đường đi tới khu tập hợp.

Chỗ tập hợp nằm ở đầu lối vào của Đại Tử Lâm, giờ này đã có hơn 20 người chạc tuổi hắn đứng đấy. Có người thì không khống chế được nỗi sợ mà run lẩy bẩy. Có người thì vẫn giữ được bình tĩnh.

Hiển nhiên Lâm Vô Thiên thuộc loại thứ nhất, hắn hai tay đều đang run rẩy nhưng vẫn cố biểu hiện ra bình ổn.

Uông Hùng chính là người sẽ phụ trách trông coi lần này. Hắn trên cơ thể có chi chít vết sẹo lớn nhỏ cộng thêm khuôn mặt có chút dữ tợn nên đa số những tên tân sinh đều không dám cùng hắn nhìn đối diện. Ngoại trừ Lâm Vô Thiên.

Hắn quét mắt qua tất cả một lượt rồi trầm giọng, nói: "Cuộc đi săn lần này đích thật rất nguy hiểm cho nên tất cả mọi người đều phải chuẩn bị tâm lý cho thật kĩ, đương nhiên là có thể bỏ về không cần tham gia nhưng sau khi ra về thì có thể cuốn gói rời khỏi thôn". Ánh mắt hắn hơi híp lại nhìn xem những ai sắp phải lui ra. Nhưng ngoài dự đoán mặc dù rất nhiều người nghe xong đều có ý định từ bỏ nhưng vẫn không có ai bước ra.

"Tốt!"

Uông Hùng cười to, hắn ngàn vạn không nghĩ tới thế mà không có ai rời đi. Sau đó hắn lấy ra một cái chuông màu xanh biếc rồi tiếp tục nói: "Đây là Lục Sắc Chung, chỉ cần gặp nguy hiểm đến tính mạng thì chỉ cần lắc nó ta sẽ đến đưa người đó rời đi nhưng điều này cũng đồng nghĩa là từ bỏ tiếp tục tham gia". Hắn phát cho mỗi người một cái rồi ra hiệu có thể lên đường.

"Xoẹt!"

Đám người nhanh chóng chạy vào trong rừng rậm rồi mất hút. Uông Hùng nhìn bóng lưng Lâm Vô Thiên biến mất mà không khỏi thở dài. Không biết tên tiểu đệ này có làm ăn được gì không.

Lâm Vô Thiên chạy vào Đại Tử Lâm sau đó tách ra với đám người còn lại đi riêng phần mình.

Giờ phút này, hắn toàn thân đều ướt đẫm mồ hôi, sau khi nghe xong lời của Uông Hùng nói hắn thật sự có ý định rời đi nhưng vì muội muội hắn không dám rời đi.

Tâm thần bình tĩnh trở lại hắn lấy ra một tờ giấy. Trên đó có ghi muốn hoàn thành đợt kiểm tra này phải tiêu diệt ít nhất 10 con nhất đẳng yêu thú.
— QUẢNG CÁO —

Nhất đẳng yêu thú tương đương với sức của 2 người trưởng thành. Đối với lũ nhóc 15 16 tuổi thì đây quả thật là việc rất khó. Huống hồ, bọn chúng còn chưa có kinh nghiệm gì. Chỉ đơn thuần là trang bị một cây Thiết Kiếm.

Bước chân đều đều đi về phía sâu trong Đại Tử Lâm, hắn cảm giác toàn thân lạnh cóng không phải bởi vì nhiệt độ hạ thấp mà do sau lưng hắn phát ra tiếng gầm gừ.

"Xoẹt!"

Một con Ngân Lang từ phía sau vọt ra, đây là một con nhất đẳng yêu thú nhưng là nhất đẳng đỉnh cấp yêu thú.

Nó đã tiếp cận vô hạn đến nhị đẳng yêu thú thực lực mạnh hơn những con khác không biết bao nhiêu lần.

Không thể nói, hắn vận xui thật sự lớn đến kinh người a. Chỉ vừa bắt đầu đã gặp một con đỉnh cấp nhất đẳng yêu thú.

Tay cầm chắc một thanh Thiết Kiếm run run chỉ về phía con Ngân Lang. Con Ngân Lang như cảm thấy bị khiêu khích phát ra tiếng gầm gừ rồi vọt về phía Lâm Vô Thiên.

Lấy hết cảm đảm hắn hai tay cầm chuôi kiếm bổ về phía trước.

"Keng!"

Hai tiếng va chạm như 2 tấm kim loại va vào nhau. Thanh Thiết Kiếm bị con Ngân Lang cắn lấy, hai chân trước của nó chụp về phía Lâm Vô Thiên.

Hắn trong lòng sợ hãi đến tột độ nhanh chóng buông kiếm rồi quay người chạy. Con Ngân Lang cũng không phải kẻ ngốc, nó nhả thanh kiếm ra rồi cấp tốc lao về hướng Lâm Vô Thiên bỏ chạy.

Một người một thú chạy đi như mèo vờn chuột. Lâm Vô Thiên hắn cũng cực kì linh hoạt luồn lách qua những gốc đại thụ rồi biến mất trong lùm cây.

Con Ngân Lang tức giận đến cực điểm, nó phát ra một tiếng tru dài rồi nằm ngay tại dưới gốc cây.

"Phù phù"

Lâm Vô Thiên nấp sau một gốc đại thụ cách đó không xa, hô hấp nhanh đến mức tựa như muốn chết bất cứ lúc nào. "Đáng sợ thật, chỉ muộn một chút nữa thì đã đi theo ông bà rồi!" Hắn nghĩ trong lòng, ít ra vẫn còn một chút may mắn.

Cũng may hắn nhanh trí nhảy vào đám đại thụ nếu không chỉ sợ thật sự mất mạng. Chừng vài phút sau hắn mới ổn định nhịp thở rồi nhìn về phía con Ngân Lang.

Cả hai đều không động đậy một chút nào cho đến khi trời tối. Hắn trong lúc đó đã vô tình ngủ thiếp đi nhưng lại giật mình tỉnh giấc vì một đoàn ánh sáng màu đỏ chiếu rọi cả một vùng.

Bất tri bất giác hắn cảm giác được thân thể đang tự chuyển động hướng về phía hồng quang bước đi.

Nhìn bằng mắt thường đoàn hồng quang trong như ở cạnh bên nhưng lại vô cùng xa xôi. Hắn mất khoảng nửa giờ mới đi đến bên dưới đoàn hồng quang kia.

Đoàn hồng quang cấp tốc từ phía trên chui xuống một cái hang nhỏ. Lâm Vô Thiên lúc này đã khống chế được thân thể nhanh chóng lui lại phía sau nhìn xem cái hang từ phía xa.

Vừa nãy hắn đứng ở sát miệng hang chỉ cần đẩy nhẹ một cái hắn lập tức có thể ngã vào trong hang. Cái hang nhìn sâu không thấy đáy để cho người ta cảm giác sợ hãi. Đứng nhìn một chút hắn cũng quyết định đi lại xem xem bên trong.

Nhưng không ngờ chỉ vừa mới bước đến một cỗ vô hình hấp lực đẩy hắn từ phía sau ngã vào trong hang.

"Bịch!"

Không biết đã rơi bao lâu hắn cuối cùng cũng chạm đất. Xoẹt một tiếng, đoàn hồng quang kia lại xuất hiện. Hắn lúc này trong lòng đã cảnh giác nhanh chóng lui lại phía sau. Nhưng vẫn bị cỗ áp lực kia điều khiển thân thể.

Thân thể tự chủ đi theo đoàn hồng quang ước chừng nửa giờ sau hắn cũng thấy một đốm sáng khác ngoại trừ đoàn hồng quang trên đỉnh đầu.

Lại nửa giờ trôi qua, hắn rốt cục cũng đi đến cuối con đường. Đoàn ánh sáng lúc trước hắn nhìn thấy thực chất là một quả cầu tản mát ra những gợn sóng màu trắng, tâm tính tò mò không ngừng thôi thúc. Hắn chạm tay vào quả cầu, xoẹt một tiếng, vô số những lực lượng mạnh mẽ chảy vào trong cơ thể, cảm giác cơ thể như muốn nổ tung hắn muốn rút tay lại nhưng không cách nào làm được, hắn cắn răng kiên trì.

Chỉ chốc lát hắn bắt đầu cảm nhận được đoạn mạch đầu tiên trong cơ thể. Tâm tình chưa kịp vui sướng thì trong thức hải vang lên một âm thanh: "Tiểu hữu, ta đợi ngươi đã lâu".
— QUẢNG CÁO —

"Ai?"

Hắn cảnh giác nhìn xung quanh, nhưng âm thanh cứ như từ bốn phương tám hướng truyền đến khó mà xác định được.

"Ta là ai? Ta là ai không quan trọng, tiểu hữu ngươi bây giờ đã có được truyền thừa của ta. Ngươi có nguyện ý hay không bái ta làm thầy?" Âm thanh già nua lại lần nữa vang lên trong thức hải.

"Ông là ai? Cái gì là truyền thừa của ông? Ông đưa ta đến đây để làm gì?" Lúc này hắn đã không còn sợ hãi thay vào đó hắn chiến ý đang dâng trào vì hắn giờ đây cũng là một võ giả.

"Tiểu hữu, ngươi không cần lo lắng. Ta đã chết hơn ức vạn năm rồi, đây chỉ là còn lại một đạo hồn phách cuối cùng của ta và truyền y bát của ta cho người có duyên". Âm thanh già nua tựa như đang tránh né câu hỏi của hắn.

Lâm Vô Thiên trong lòng kinh hãi, nếu hắn thật sự đã chết hơn ức vạn năm mà hồn phách vẫn còn tồn tại thì tu vi phải bực nào cao siêu. Đây khiến hắn có chút lo sợ.

Hắn cũng không tiếp tục tra xét đối phương là ai, dù sao nếu đối phương thật sự muốn giết hắn cho dù chỉ là một đạo tàn hồn cũng dễ như trở bàn tay.

Nhìn thấy hắn trầm tư, đạo tàn hồn cuối cùng cũng hiện thân, phiêu diêu trước người của hắn.

Hắn nhìn lão giả già nua, toàn thân lão mặc một bộ trường bào màu xám, râu tóc bạc phơ nhìn chẳng khác gì những cụ tổ của thôn. "Tiểu hữu, ta thế nhưng cũng đã truyền cho ngươi truyền thừa của ta, ngươi có hay không cũng nên coi ta như sư phụ chứ?" Lão giả ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Vô Thiên, nếu nhìn kĩ trong đôi mắt của hắn có thể thấy từng khỏa tinh thần tựa như một tôn điều khiển hết thảy thế gian.

Lâm Vô Thiên cũng có chút nghi hoặc, lão giả một mực muốn hắn bái lão ta làm thầy, nhưng dù sao hắn cũng đã tiếp nhận truyền thừa của lão giả dù cho không coi hắn là thầy cũng nên là bán sư.

Hắn nhìn một chút lão giả rồi quỳ trên đất, dập đầu ba cái: "Đệ tử, bái kiến sư tôn". Thấy hắn đã quỳ trên đất bái sư, lão giả khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt.

"Tốt!"

"Ngươi đứng dậy, đến đây cho vi sư nhìn rõ mặt mũi" Hắn trong giọng nói như có một sức mạnh kì lạ, nguyên bản Lâm Vô Thiên đang quỳ trên đất thì đứng dậy rồi đi đến chỗ hắn.

Lâm Vô Thiên cũng sửng sốt một cái nhưng rất nhanh lại khôi phục bình tĩnh.

Đi đến trước mặt lão giả, hắn cảm giác như toàn bộ cơ thể như bị nhìn xuyên thấu qua một lần không có thể che giấu.

"Ngươi là đồ đệ đầu tiên của vi sư cho nên ta sẽ tặng ngươi một bộ công pháp tu luyện coi như quà ra mắt." Hắn vừa nói vừa chỉ tay vào mi tâm của Lâm Vô Thiên.

Từng tầng từng tầng ánh sáng chui vào trong thức hải của hắn, trong đầu lập tức hiện lên một bộ công pháp 《 Vô Thượng Càn Khôn 》.

Khi điểm sáng cuối cùng chui vào mi tâm của hắn thì tàn hồn của lão giả bắt đầu tiêu biến. Mục đích của hắn bấy lâu nay đã hoàn thành đương nhiên sẽ tiêu biến trở về với cát bụi.

Ngay lúc này, Lâm Vô Thiên nhìn hắn tan biến nhưng trong lòng lại có mỗi nỗi buồn man mác tựa như mất đi người thân.

"Sư phụ, đệ tử có thể hỏi danh tự của sư phụ được không?" Hắn cũng muốn biết sư phụ rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Lão giả nhìn Lâm Vô Thiên một chút, nước mắt từ trong hốc mắt chảy ra nhưng lão giả là cỡ nào tu vi nhanh chóng che giấu đi, nói: "Vi sư... sinh thời tên là Tuyệt. Ngươi cũng ngàn vạn lần đừng tiết lộ tên của ta, trước khi ngươi có thực lực bảo vệ bản thân đừng nói cho bất kì ai ta là sư phụ ngươi". Hắn nói câu nói cuối cùng rồi tan biến thành làn khói trắng.

"Đệ tử đã hiểu".

Lâm Vô Thiên nhìn theo hình ảnh tan biến rồi rơi lệ. Nguyên bản hai người chỉ mới gặp chốc lát nhưng khi hình ảnh lão giả tan biến thì hắn có cảm giác mất đi một người cực kì thân thiết tựa hồ đã quen biết rất lâu.

Sau đó, hắn lập tức thiếp đi. Nửa ngày sau, hắn mới chậm rãi mở mắt. Không biết vì sao khi hắn tỉnh dậy đã ở bên ngoài gốc cây đại thụ trước đó. Tựa hồ như chưa từng di chuyển qua một tí.

Mảnh trời lúc này đã sập tối, nguyệt quang soi sáng một mảnh rừng rậm. Hắn liếc nhìn một chút Ngân Lang rồi xếp bằng bắt đầu vận chuyển 《 Vô Thượng Càn Khôn 》.
---------------------------------------
Phần mở đầu có hơi nhạt một tí nhưng vì đây là tác phẩm đầu tay nên mong mọi người vẫn tiếp tục ủng hộ ạ cảm ơn nhiều ):

Đột nhiên bị trùng sinh về năm 2014 thì các người sẽ làm gì? Hãy đọc Bức Ta Trọng Sinh Đúng Không để theo dõi quá trình main tạo dựng sự nghiệp, phát triển các chuỗi doanh nghiệp cùng những màn tán gái siêu đỉnh của main. Húp giảng viên, húp học muội, học tỷ, học đệ, … à không có học đệ. Tình tiết phát triển sự nghiệp và tình cảm hợp lý logic, không gượng ép, không hệ thống.