• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 1: Trang trại Hang Sóc
Vào một buổi sáng sớm đầu tháng 8, khi ánh mặt trời đỏ rực đã bắt đầu toả ánh sáng rực rỡ của mình qua các lùm cây. Một chiếc Ford Anglia 105E đã hạ cánh nhẹ nhàng xuống một nhà để xe xập xệ trong một cái sân nhỏ nằm trên đường Ottery ở Catchpole.

Mọc lên sừng sững giữa khoảng sân nhỏ này là một căn nhà có hình dáng vô cùng kỳ lạ. Có vẻ như nơi này ngày xưa là một chuồng heo bằng đá rất lớn. Nhưng sau đó bị người ta xây thêm vô ở chỗ này một phòng, ở chỗ kia một gian cho đến khi thành một căn nhà xiên xiên xẹo xẹo bất chấp mọi định luật vật lý mà vươn lên không trung.

Trên mái ngói đỏ tươi nhô lên bốn hay năm cái ống khói. Một cái bảng cắm lệch trên mặt đất gần cổng ghi chữ: ‘THE BURROW’. Ngổn ngang trước cửa cái là những chiếc giày ống cao su và một cái vạc rất ư là cũ kỹ. Trong sân có nhiều con gà nâu mập mạp đang bươi mổ.

Một, hai, ba, bốn… Từ trên chiếc xe Ford có bốn thằng nhóc tầm 12,13 tuổi leo ra khỏi xe. Ba trong bốn đứa có mái tóc đỏ tươi, hai trong số đó chắc là anh em sinh đôi cho nên giống nhau như đúc, đứa còn lại nổi bật hơn cả với mái tóc màu đen bù xù bất trị.

Một trong hai đứa sinh đôi nói với cả bọn:

“Bây giờ tụi mình lên lầu, hết sức êm nhé, và chờ cho tới khi má gọi xuống ăn sáng. Lúc đó, Ron, em mới phóng xuống cầu thang, “Má, coi ai đã tới đêm qua nè?”. Má sẽ hết sức vui mừng gặp lại Harry và không ai hơi đâu bận tâm chuyện chúng mình lái chiếc xe bay.”

Thằng nhóc tóc đỏ nhỏ hơn một chút gật đầu đồng ý:

“Đúng. Đi theo mình, Harry. Mình ngủ ở… ở gác thượng…”

Mấy đứa nhóc rón rén mà bước vào nhà. Nhưng khi cả bọn vừa bước đến cửa nhà bếp thì một giọng nói vang lên từ phía dãy bàn ăn bằng gỗ đã cũ được đặt ở giữa phòng.

“Đi chơi vui vẻ chứ, Weasley?”

Tiếng nói đó được phát ra từ một thằng nhỏ đang ngồi trên cái ghế nhẵn bóng được kê bên cạnh bàn ăn. Cũng giống như mọi thành viên trong gia đình này, trên đầu của nó là một mái tóc đỏ rực như lửa, tóc mái thì để dài cùng với cặp đít chai dày cộm che phủ đôi mắt của thằng nhỏ.

Thằng bé đó đang cúi đầu mà đọc một quyển sách dày cộm được đặt ở trên bàn. Bên trong dày đặc toàn chữ là chữ đủ khiến cho những người nào sợ những thứ dày đặc phải hét toáng lên.

Ở trên bức tường phía sau lưng thằng bé là một cái đồng hồ chỉ có một cái kim mà không có bất kỳ một con số nào cả. Thay vào đó viền quanh mặt đồng hồ là những dòng chữ: Giờ pha trà, giờ cho gà ăn, và Trễ giờ rồi!

Sách vở thì chồng chất ba lớp trên mặt lò sưởi, những cuốn sách có tựa như: «Charm Your Own Cheese», «Enchantment in Baking», và «One Minute Feasts — Its Magic!». Trong khi đó cái máy phát thanh gần chậu rửa chén vừa thông báo chương trình tiếp theo là: “Giờ Mê Hồn, với nữ ca sĩ phù thủy nổi tiếng: Celestina Warbeck”

Một trong hai đứa sinh đôi nạt thằng nhỏ:

“Câm ngay Tristan, em làm má của bọn anh nghe thấy bây giờ.”

“Vậy sao?”

Thằng bé rời mắt khỏi quyển sách dày cộm kia mà ngửa mặt lên nhìn tụi nó. Đôi mắt màu nâu hạt dẻ ẩn phía sau cặp kính đang lóe sáng kia nửa cười nửa không mà nhìn về phía cầu thang đang ở sau lưng cả bọn nhưng rất nhanh sự chú ý của nó lại một lần nữa trở lại quyển sách. Một giọng thì thầm chết người phát ra từ chỗ đó:

“Thì ra!…”
— QUẢNG CÁO —

Đang đứng đằng sau đám nhỏ là một người phụ nữ trung niên và có vẻ như là mẹ của tụi nó.Tuy bà là một người phụ nữ thấp người, tròn trĩnh, có gương mặt hiền hậu, thì việc bà trông hết sức giống như một con cọp nhe răng nhọn lúc này thật đáng đặc biệt chú ý.

Sự xuất hiện của bà khiến cho cả bốn đứa co rúm lại, dựa hết cả vào nhau. Mặt đứa nào đứa nấy tái mét, mắt trợn trừng mà ngó nhìn người phụ nữ kia.

Một trong hai đứa sinh đôi đáp lại bằng cái giọng mà rõ ràng nó tin là giọng của vui mừng thắng lợi.

“Chào má!”

“Các con có biết là má lo lắng như thế nào không?”

“Tụi con xin lỗi má, nhưng mà má thấy đó, tụi con phải…”

Cả ba đứa con trai nhà Weasley đều cao hơn mẹ, nhưng chúng đều rụt đầu rụt cổ lại khi cơn giận của bà Weasley bùng nổ:

“Giường trống trơn! Chẳng có lấy một lời nhắn! Dám lấy xe hơi đi… Nhỡ đâu xảy ra tai nạn… Má lo phát điên lên… Các con có biết nghĩ tới má không?… Không, chưa bao giờ trong đời má… Cứ chờ ba chúng bay về… Mấy anh tụi bây, cả Bill, cả Charlie, cả Percy, ngay cả Tristan nữa cũng không bao giờ làm khổ má như vầy.”

“Lại là Huynh trưởng Percy!”

“Lại là Tristan!”

Hai anh em sinh đôi nhà này lầm bầm trong miệng.

Bà Weasley hét lên, chọc ngón tay vào mấy thằng con của bà.

“CON MÀ HỌC ĐƯỢC MỘT GÓC CỦA EM ẤY LÀ PHƯỚC ĐỨC RỒI BIẾT CHƯA! Con có biết là có thể đã bị tai nạn rồi không? Có thể đã bị nhìn thấy rồi không? Có thể làm cho ba con mất việc không?”

Thời gian trôi qua nặng nề. Bà Weasley rầy la lũ con khản giọng rồi mới quay qua thằng bé tóc đen, lúc này nó đã đứng lùi lại phía sau. Bà nói:

“Bác rất vui mừng được gặp con, Harry yêu dấu, con ngồi xuống và ăn sáng nhé!”

Thằng bé có tên là Harry ấy quay sang nhìn thằng bạn của mình, thấy nó gật đầu thì mới dám ngồi xuống mép một chiếc ghế bên cạnh bàn ăn mà nhìn xung quanh rồi ánh mắt của nó dừng lại trên người thằng bé đang ngồi đối diện. Nó lên tiếng chào hỏi:

“Mình là Harry Potter. Còn cậu là.…”

“Tristan Prewett!”
— QUẢNG CÁO —

Thằng bé đáp lại bằng một câu trả lời cộc lốc, ngắn gọn và không đầu không đuôi, thậm chí mắt cũng không rời khỏi quyển sách một chút. Điều này khiến cho Harry cứng học, không biết tiếp tục như thế nào. May mà thằng bạn thân của nó, Ron kịp thời cứu bồ:

“Em họ mình, hiện đang sống ở gần đây. Trông vậy thôi chứ nó cũng được lắm.”

Tiếp đó, nó nói nhỏ vào tai của thằng bạn của mình.

“Cha mẹ của nó đều bị thuộc hạ của Kẻ Mà Ai Cũng Biết Là Ai Đấy giết cho nên nó chỉ sống có một mình. Má mình muốn nó chuyển qua sống ở đây luôn cho bà chăm sóc mà em ấy không chịu, chỉ đôi khi ghé qua đây ăn bữa cơm thôi. À xém tí nữa thì mình quên mất, năm nay em ấy sẽ vào Hogwarts đó.”

“Chỉ vì ngày sinh nhật của mình diễn ra sau lễ khai giảng một ngày mà thôi.”

Tristan đột nhiên lên tiếng trong khi mắt vẫn dán vào quyển sách khiến cho hai thằng nhóc đang thầm thầm thì thì xấu hổ không thôi. Harry buột miệng lên tiếng:

“Mình dám cá rằng Hermione và Tristan sẽ có tiếng nói chung cho mà xem!”

“Mình hoàn toàn đồng ý với bồ.” Ron gật gù mà đồng ý với ý kiến của thằng bạn.

Một tiếng kêu nho nhỏ vang lên thu hút sự chú ý của mọi người. Chủ nhân của tiếng kêu này là một nhân vật tóc đỏ bé bỏng trong chiếc áo ngủ dài. Cô bé xuất hiện ở cửa nhà bếp, kêu lên một tiếng nho nhỏ rồi lại chạy trở ra.

Ron lại một lần nữa giới thiệu cho Harry:

“Ginny đó, em gái mình. Suốt mùa hè nó chỉ nhắc đến bồ.”

“Ừ, con nhỏ đang muốn xin chữ ký của em đó, Harry.”

Fred, đứa lớn hơn trong hai đứa sinh đôi vừa nói vừa nhe răng cười, nhưng bắt gặp ánh mắt của bà Weasley, nó bèn cụp mắt cúi mặt xuống cái dĩa của mình, không nói thêm lời nào nữa. Và cũng không có lời nào nữa được nói thêm cho đến khi bốn cái dĩa sạch bách, trong một thời gian ngắn đáng ngạc nhiên.

Trước khi mấy đứa con trai nhà Weasley chuồn đi ngủ, bà Weasley giao cho tụi nó công việc dọn dẹp tụi Gnome trong sân vườn cho bọn nó. Harry cũng xung phong đi theo giúp đỡ.

“Thưa bác, cho con giúp Ron. Con chưa từng thấy dọn dẹp tụi Gnome ra sao…”

Bà Weasley nói:

“Con ngoan lắm, cưng à, nhưng mà đó là một công việc tẻ ngắt. Để coi, Lockhart nói gì về đề tài này…”

Bà tiến lại gần chồng sách như để tìm quyển sách nào đó. George, đứa còn lại trong hai đứa sinh đôi rên rỉ:

“Má ơi, tụi con biết cách dọn dẹp tụi Gnome trong vườn mà…”
— QUẢNG CÁO —


Fred thì thầm nhưng mọi người đều nghe rất rõ:

“Má mê cái ông Lockhart đó!”

Hai má bà Weasley ửng hồng, bà nói:

“Fred, con đừng có khôi hài tầm bậy tầm bạ. Thôi được, nếu con tưởng mình biết rành hơn Lockhart, thì cứ đi mà tự làm lấy; và nếu má đi kiểm tra mà còn thấy một con Gnome nào trong vườn thì liệu hồn đó.”

“Vậy để con giúp bọn họ một tay. Bảo đảm với cô rằng sẽ không có bất cứ con Gnome nào còn sót lại đâu.”

Tristan vừa mới dọn dẹp xong bàn ăn, vừa rửa tay vừa nói. Fred vỗ tay tán thành cái rụp.

“Ý kiến hay đó! Tristan luôn tìm được những con Gnome trốn kỹ nhất. Có em ấy giúp thì bọn con sẽ hoàn thành nhanh hơn nhiều.”

Bà Weasley suy nghĩ một chút rồi cũng gật đầu đồng ý.

“Vậy cũng được! Làm phiền con Tristan.”

“Không có gì đâu cô Molly!” Một nụ cười hiếm hoi nở trên môi của thằng bé nhưng mau chóng tắt ngấm. Nó và Harry đi theo anh em nhà Weasley lê bước ra ngoài.

Tụi nó đi đến một khu vườn rộng đầy cỏ dại, cỏ dày không cắt xén, đầy những cây uốn éo dọc các bức tường – những cây mà không bao giờ được nhìn thấy trong một khu vườn bình thường, và có cả một cái ao xanh rì đầy nhái.

Trong khi Harry và Ron đang nói chuyện với nhau về những con Gnome cũng được dùng để trang trí cho sân vườn của dân Muggle, cái từ mà các phù thủy như chúng nó dùng để chỉ về những người bình thường thì Tristan đã nhanh tay túm lấy một thứ gì đó từ một bụi hoa mẫu đơn.

Cái thứ đó nhỏ nhưng trông dẻo dai, có một cái đầu hói lắc lư y hệt một củ khoai tây. Tristan nắm nó trong bàn tay và giang thẳng cánh tay ra vì nó cứ ra sức vùng vẫy, mấy cái chân đầy gai đá lung tung trong khi luôn miệng kêu la:

“Thả ta ra! Thả ta ra!”

Thằng nhỏ nắm lấy cổ chân của con Gnome, chúc đầu nó xuống đất rồi giơ cao qua đầu và bắt đầu quay nó như quay một cái chong chóng. Khi đã đặt đến tốc độ nhất định, Tristan buông tay ra khiến cho con Gnome bay vút lên không trung khoảng sáu bảy thước rồi hạ cánh một cách tương đối ‘nhẹ nhàng’ vào cánh đồng bên kia hàng rào.



Tiên lộ gập ghềnh, nữa bước khó đi, trường sinh tịch mịch, một người khó vấn, nếu tự biết đã không thể thành tiên vương, tiên đế, sao không thể thử làm chạn vương?
Muốn Trường Sinh Trước Hết Phải Đồng Vợ Đồng Chồng
Sắp hết tháng rùi mấy bác cho em cái đánh giá với ạ.Đói!.·´¯`(>▂