• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 16: Bữa tiệc nhập học

Không chờ Tristan kịp phản ứng, thanh âm đó lại tiếp tục vang lên:

“Chà …Khó, phi thường khó. Đã lâu rồi ta chưa từng gặp trường hợp nào khó như vậy. Tài năng thì không đủ vô Ravenclaw, tham vọng thì không đạt được tiêu chuẩn vô Slytherin, can đảm thì thiếu thốn vô cùng, ngay cả nhà Hufflepuff cũng không muốn nhận người như mi.”

Mỗi khi nhắc đến nhà nào thì cái nón điều khiển đầu của Tristan nhìn qua dãy bàn của nhà đó. Sau khi đã nhìn đủ 4 cái dãy bàn cái nón nói tiếp:

“Làm sao mà một người như mi có thể tồn tại trên cõi đời này chứ. Ta biết phân mi vào nhà nào đây?”

Nghe tới đây mặt của Tristan xám xịt lại, nó nói thầm:

“Ông có nhìn lầm không chứ cháu nghĩ mình đâu có tệ đến mức đó đi?”

Cái nón đáp lại một cách gắt gỏng, cả thân nón xoắn lại vào nhau:

“Chuyện đó là không có khả năng xảy ra. Nói cho mà biết cả ngàn năm qua ta chưa từng phạm vào một sai lầm nào cả.”

“Nếu ông không biết phân cháu vào đâu vậy cháu được tự mình chọn nhà không vậy?”

“Không được! Mi không đạt tiêu chuẩn thì làm sao mà được quyền chọn được! Đó chỉ là đặc quyền cho mấy đứa đạt đủ tiêu chuẩn từ hai nhà trở lên mà thôi. Với lại theo ta thấy mi cũng đâu có đặc biệt thích hoặc ghét nhà nào đâu.”

“Nhưng như vậy thì làm sao đây bây giờ? Ông cũng không thể đuổi cháu ra khỏi Hogwarts mà về nhà đi.”

“Im lặng! Để ta suy nghĩ xem nơi nào phù hợp với mi đây. Gryffindor? Ravenclaw? Hufflepuff hay là Slytherin đây? Nhà nào ta thấy cũng không phù hợp với mi cả.”

Kết quả là Tristan không tiếp tục mở miệng hỏi lại mà im lặng chờ kết quả phân loại. 1 phút, 5 phút rồi 10 phút trôi qua, cái nón cứ vặn cái đầu của nó quay đi quay lại khiến cho thằng bé suýt bị trẹo cổ. Đám học sinh phía dưới cũng chờ dài cả cổ. Cái bụng đói meo khiến một số đứa lớn gan bắt đầu lấy muỗng gõ vào mấy chiếc cốc vàng để mà hối thúc.

Sau một thời gian chờ đợi dài dằng dặc, tiếng la ó từ từng cái dãy bàn dần trở nên rõ ràng khiến cho mặt mo của Tristan trở nên đỏ bừng. Cái nón phân loại một lần nữa lên tiếng:

“Thật là kỳ lạ, cứ như là có một tấm màn mỏng bao phủ nội tâm của mi vậy. Nhưng không sao, ta - nón phân loại vĩ đại của Hogwarts, tạo vật của cả bốn người sáng lập - rốt cuộc cũng tìm ra nơi thích hợp cho mi. Từ sâu trong trái tim của mi ta thấy được dũng khí. Như vậy nơi thích hợp cho mi chính là …”

“Gryffindor!”

Một tràng vỗ tay vang dội nổ ra khắp cả bốn dãy bàn. Cuối cùng thì cái nghi thức phân loại dài dằng dặc này cũng kết thúc/ Đã đến lúc bữa tiệc thịnh soạn được bắt đầu để lấp đầy những cái bụng đang rột rột kêu to của bọn nhỏ. Giáo sư McGonagall nâng cái nón lên mà mỉm cười với thằng bé.

Anh Percy, hiện vẫn còn đang giữ chức vị huynh trưởng của nhà Gryffindor tiến lên mà chào đón nó:
— QUẢNG CÁO —

“Anh biết ngay là em sẽ về nhà Gryffindor mà!”

Sau khi trao cho nó một cái ôm thân tình, anh dẫn nó về phía dãy bàn của nhà Gryffindor, ở nơi đó, Hermione đã chừa sẵn một chỗ cho thằng bé:

“Tới đây Tristan! Tới đây!”

Tristan mới ngồi xuống thì cô bé nói ngay:

“Tuyệt lắm Tristan! Cậu là hatstall (mũ quẫn) đầu tiên trong suốt 50 năm nay.”

Tristan nghiêng đầu mà hỏi:

“Hatstall?”

“À mình đọc được trong cuốn «Hogwarts: A History», đây là một thuật ngữ để chỉ những người mà cái nón phân loại phải tốn hơn 5’ mới quyết định được bọn họ sẽ được phân vô nhà nào. Bọn họ hiếm lắm! Nghe đâu hatstall gần đây nhất chính là giáo sư McGonagall.”

Nhỏ vừa nói vừa dùng ánh mắt sáng rực quan sát giáo sư đang thu dọn chiếc nón phân loại cùng với cuộn giấy da dê. Tristan cũng ậm ừ cho qua chuyện, nó đoán rằng cái màn mỏng mà cái nón nói chắc là tác phẩm của hệ thống, hoặc là do lượng ma dược mà thằng bé chưa tiêu hóa gây nên. Nhưng dù sao đi nữa, bọn chúng cũng giúp cho nó một đại ân: lừa dối cái nón phân loại.

Nhưng vào lúc này, cánh cửa đại sảnh đường đột nhiên mở ra, giáo sư Snape đột nhiên trở lại. Ông đi thẳng đến bên cạnh giáo sư McGonagall mà thì thầm vài câu.

Sắc mặt của giáo sư McGonagall thay đổi liên tục khi nghe được những gì mà giáo sư Snape nói. Bà bỏ công việc đang làm dở lại, ngay cả chiếc nón phân loại cũng không thu thập mà đi theo giáo sư Snape ra khỏi đại sảnh đường.

Tiếng xầm xì vang lên khắp nơi:

“Hình như chuyện đó là thật đó.”

“Các cậu không nhận ra à, Harry Potter và thằng bạn tóc đỏ của nó không có mặt trên bàn ăn nhà Gryffindor.”

“Các cậu chưa xem tờ Daily Prophet hôm nay à? Hai người bọn họ lái xe hơi bay thẳng đến Hogwarts đó.”

“Thiệt hay giả vậy”

“Đây nè! Ngay trang nhất còn có hình của bọn họ nữa mà. Mình còn nghe mấy con ma nói rằng bọn họ còn tông vô cây liễu roi ở phía sau lâu đài nữa cơ.”

Ngay cả Hermione đang ngồi bên cạnh nó cũng chặc lưỡi một cái rõ to:
— QUẢNG CÁO —

“Hai người bọn họ nghĩ cái gì trong đầu không biết? Mình mong là giáo sư McGonagall đừng có đuổi học bọn họ.”

“Mình đoán là bọn họ cũng có nỗi khổ tâm của riêng mình. Còn về vụ đuổi học cậu đừng có lo Hermione, theo mình thì ban giám hiệu chắc sẽ không đuổi học Harry Potter nổi tiếng chỉ vì chuyện cỏn con như vậy đâu,”

“Hy vọng là theo những gì mà cậu nói.”

Ở trên bàn dài của các giáo viên, hiệu trưởng Dumbledore đứng dậy khiến cho cả đại sảnh đường trở nên im lặng, cụ giang rộng hai tay dường như để ôm tất cả tui học sinh vào lòng. Giọng nói trầm ấm của cụ vang khắp đại sảnh đường:

“Một năm học mới sắp bắt đầu và thầy rất vui khi thấy các con có mặt tại nơi này. Nhưng có vài điều mà thầy muốn nói trước khi các con nhét đầy bao tử của mình bằng bữa tiệc linh đình sắp tới đây.”

Thầy nhìn một vòng khắp đại sảnh đường rồi dừng lại ở một vị trí trên bàn giáo viên, Gilderoy Lockhart mặc một bộ áo chùng màu xanh ngọc bích nổi bật giữa đám người. Ông ta đang bày ra nụ cười trắng sáng là tiêu chí của mình.

“Như các con đã biết. Thầy rất sung sướng chào mừng thành viên mới trong đội ngũ giảng dạy của trường chúng ta, Đó chính là nổi danh tác gia Gilderoy Lockhart, người rất hào hiệp đảm nhận vị trí môn phòng chống nghệ thuật hắc ám,”

Một tràng vỗ tay thật lớn vang lên, hầu hết nữ sinh cùng một ít nam sinh nhiệt liệt mà vỗ tay chúc mừng. Ngay cả một cô bé mạnh mẽ như Hermione cũng không ngoại lệ, nhỏ điên cuồng mà vỗ tay bên cạnh Tristan.

Một thằng bé có chút mập mạp phức tạp mà nhìn Hermione, sau đó nó cúi đầu mà nhỏ giọng nói :

“Ngay cả Hermione cũng …”

Giáo sư Lockhart ở phía bàn dài của giáo viên cũng đứng lên mỉm cười đáp lễ. Chờ tiếng pháo tay dừng lại cụ Dumbledore mới lên tiếng:

“Xong! Bây giờ chúng ta nhập tiệc thôi.’
Cụ mới nói xong thì những cái dĩa trống trước mặt tụi nó giờ đây đã đầy ắp thức ăn: thịt cốt lết, đùi trừu, xúc xích, thịt ba chỉ và bít tết, khoai tây luộc, khoai tây nướng, khoai tây chiên, bánh mì Yorkshire, đậu, cà – rốt, nước chấm, sốt cà chua, và… chắc để cho quái dị, có cả những con bọ the. Nhưng sau đó thầy hiệu trưởng cũng không có ngồi xuống cùng ăn với mọi người mà trực tiếp rời đi đại sảnh.

Tristan cũng không để ý đến điều này bởi vì nó đoán là thầy mắt bận chùi đít cho Harry mà thôi, sẽ quay lại đây ngay ấy mà. Giờ đây sự chú ý của nó hoàn toàn tập trung vào các món ăn trên bàn. Thằng bé phải công nhận rằng khả năng nấu bếp của bọn gia tinh nơi này không tệ một chút nào. Cho dù các món ăn của Anh “nổi tiếng” toàn thế giới cùng với bản thân nó trù nghệ cũng không tệ thế mà vẫn không chê vào đâu được.

Cũng không bao lâu sau, thầy hiệu trưởng, giáo sư Snape cùng với giáo sư McGonagall quay về chỗ ngồi của mình mà cùng tụi nó thưởng thức buổi tiệc, xem ra cụ đã xử lý xong mớ hỗn độn mà Harry và Ron gây ra. Sau khi các món tráng miệng đã vào hết bụng của tụi nhỏ, thầy hiệu trưởng một lần nữa đứng lên nói vài lời về những thứ mà tụi nó cần phải chú ý trong học kỳ mới sau, cụ bắt đầu chỉ huy mọi người hát giáo ca. Tristan nhạy bén mà nhận thấy nụ cười của dàn giáo sư đã tắt ngấm từ khi nào:

Ngay sau đó cả trường gào lên:

“Hogwarts, Hogwarts, Hogwarts

Làm ơn dạy chúng tôi đôi điều

Dù chúng tôi già hói
— QUẢNG CÁO —


Hay trẻ măng với đầu gối ghẻ

Đầu chúng tôi có thể nhồi nhét!

Những điều thú vị

Bởi vì bây giờ chúng tôi trần trụi và đầy không khí

Ruồi chết và ít lông bụi

Hãy dạy chúng tôi điều gì đáng biết

Trả lại điều gì chúng tôi đã quên

Hãy làm hết sức mình

Phần còn lại để chúng tôi tự do

Và học cho đến khi đầu óc nhũn rữa.”

Theo tiếng ca “dần dần” kết thúc, cụ Dumbledore không kìm nổi nước mắt mà nói:

“Ôi! m nhạc. Đó là phép màu vượt xa mọi pháp thuật mà chúng ta có thể làm được ở nơi đây. Thôi, đi ngủ. Mọi người biến đi cho!”

Không gì thoải mái hơn một giấc ngủ thoải mái sau khi đã nhét đầy mọi thứ vào bụng rồi. Người ta thường nói bụng to mà mắt híp mà, cho đến lúc này thì nói thật ra mắt của Tristan đã mở lên hết nổi rồi.

“Học sinh năm nhất, học sinh năm nhất, theo anh nào!”

Huynh trưởng Percy là người đầu tiên đứng lên thực hiện nhiệm vụ dẫn dắt tân sinh. Từ Gryffindor đến Slytherin, từng nhà một nối đuôi nhau mà đi ra đại sảnh đường.tiến về phía ký túc xá của riêng mình.



Tay cầm thiên địa càn khôn, chân đạp nhật nguyệt tinh thần Cửu Tinh Bá Thể Quyết
Sắp hết tháng rùi mấy bác cho em cái đánh giá với ạ.Đói!.·´¯`(>▂