• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 54: Rau xanh thật tuyệt vời!
Ở Dressora, tuy rằng mọi người đều đã thấy qua cả hai thứ gọi là su hào và súp lơ này, nhưng mà ăn thì vẫn là lần đầu tiên, hiện tại trời đã sắp tối, mọi công việc đều đã được đình chỉ, trừ nấu cơm tối.

Xung quanh khu vực nấu nướng của Rumba, đầy rẫy những người dân tò mò bu lấy, ngắm nhìn từng động tác cắt gọt điêu luyện của hắn, Rumba dự định toàn bộ súp lơ thì xào với thịt lợn, thịt sói. Một nửa su hào thì xắt nhỏ nấu với canh hầm xương, một nửa thì cạo lát để xào riêng với tóp mỡ.

Sau khi công đoạn chuẩn bị đã hoàn thành, tách một tiếng, bật lửa trong tay Rumba đánh lên, tia lửa bắt vào đống bùi nhùi, cháy bùng lên. Đám người mới mặc dù được nghe về thứ đồ thần kỳ này từ những người bạn mới rồi, nhưng giờ phút này chính mắt trông thấy càng thêm cảm thấy rung động và sợ hãi, thật quá kì diệu đi!

Bếp đã nóng, Rumba bắt đầu cho nguyên liệu vào, mọi người chỉ thấy từng động tác điêu luyện của hắn, hất bếp lên, múa dao như múa kiếm, trông cực kì điêu luyện mà đẹp mắt, ai nấy đều hết sức tán thưởng và khâm phục tên đầu bếp mập này.

Một hồi nấu nướng, cuối cùng cũng xong, từng chiếc nồi lớn được mang lên, tất cả 26 chiếc nồi được đặt trong từng vòng tròn người. Mỗi vòng 100 người, còn một nồi, dành riêng cho Hanz và đám chỉ huy cao cấp.

Sau đó là từng nồi cơm và chảo xào cũng được đặt đúng vị trí.

Tất cả đều hướng ánh mắt hiếu kì của mình vào bên trong những chiếc chảo lớn và nồi canh bốc khói nghi ngút kia, còn hiện tại cơm gạo ư? Có lẽ thèm đấy nhưng hiện tại thứ hấp dẫn bọn hắn lại không phải những thứ ấy mà chính là cái thứ toát ra hương thơm dụ hoặc trong những chiếc nồi và chảo lớn kia, ai nấy cũng là nhiều hơn mấy phần chờ mong.

Thời gian từng giây từng phút qua, Atrox cùng Aliot bọn họ hiện tại mặc dù đang nói chuyện phiếm, nhưng nguyên một đám đều là một bộ dạng đứng ngồi không yên, lòng đầy thấp thỏm, ánh mắt thỉnh thoảng hướng vào trong nồi mà liếc một chút, trong đầu đang suy nghĩ chút gì quả thật không thể rõ ràng hơn.

Xem chừng tất cả đồ ăn đều đã được mang lên, Rumba cùng những tên đầu bếp, phụ bếp khác cũng đã trở về chỗ ngồi của mình, Hanz đứng dậy, đi tới đem nắp nồi nhấc lên, một cỗ mùi hương đậm đặc nhất thời xông vào mũi, cái thứ hương vị xương ống nóng hổi thơm ngon đặc biệt hòa quyện với su hào này tỏa ra ngào ngạt, điên cuồng kích thích những chiếc bụng đang đói của mọi người kêu vang.
— QUẢNG CÁO —

"Đừng tỏ ra ngây ngốc như thế chứ, mọi người đều bắt đầu ăn đi!"

Đem một nồi su hào canh xương hầm này đơn giản phân ra, mọi người đã sớm không kịp chờ đợi khi mới chỉ bắt đến tay, cũng không sợ nóng, ào ào giơ lên cạnh miệng, hít lấy hít để thưởng thức vị đạo, ngay lập tức khiến hai con mắt tỏa sáng hẳn lên.

Canh xương hầm vẫn là cái kia canh xương hầm, nhưng tựa như nguyên nhân bởi vì thả thêm vài lát su hào, dẫn đến cái nồi canh xương hầm này thiếu đi mấy phần mỡ, uống vào trong bụng, cảm giác dễ chịu không ít, đồng thời, khi cắn nhẹ miếng su hào giòn thơm kia mang lại một cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, cũng là để mọi người cảm thấy một cảm xúc mới lạ.

So sánh với sự kích động từ mọi người khi lần đầu được ăn củ su hào, Hanz rõ ràng bình tĩnh hơn rất nhiều, ở kiếp trước của hắn, thứ này nhiều không đếm xuể, ngày nào mà hắn chẳng được ăn, trước kia mùa đông ăn nhiều hơn, ăn vào trong miệng cũng chính là một hương vị quen thuộc, hắn có thể cảm thấy mới lạ như nào? Nói cứng, cái kia cũng đích thực là cứng hơn một chút, còn nữa "Giống như có một chút không đủ ngon miệng. . ."

Ừm đúng, thật sự thiếu đi cái gọi là vị đạo, ở thời đại này, còn chưa xuất hiện hương liệu như: ớt, tỏi, hành, hồ tiêu, mắc khén, hạt dổi... Những thứ ấy làm gì đã có, nên cái cảm giác nhạt thếch này là đương nhiên. Nghĩ vậy, Hanz âm thầm quyết định, sáng sớm ngày mai sẽ thu lại hết những viên tinh thạch dự trữ, đổi toàn bộ ra điểm tinh hoa lam, từ đó lấy về vài túi hạt giống để gieo trồng.

Từ lúc mở ra ô tính năng hạt giống đến bây giờ, bản thân hắn bị công việc lu bù liên tục quấn lấy, nghỉ ngơi cũng chẳng có thời gian nói chi là để tâm đến thứ này, may mắn hiện tại đã xong, cũng đã đến lúc bắt tay vào gieo trồng mùa vụ mới rồi đây.

Khác biệt hoàn toàn với Hanz, hiện tại đám người đều húp vội hết bát canh xương hầm với su hào của mình, trên mặt ai nấy đều là sự kích động khó tả, thật là một món ngon mĩ vị, rau xanh thật tuyệt vời, chỉ là thật sự quá ít, mỗi người đều chỉ có 1 lát nhỏ vuông vắn mà thôi, ai nấy đều cảm thấy vẫn còn thèm thuồng, vì thế không tự giác lại hướng ánh mắt về phía chảo thịt xào súp lơ và su hào kia, nước dãi cũng bắt đầu túa ra cả rồi.

Một trận ăn như thôn lang diệt hổ, bụng đều đã căng phồng lên, ai nấy đều cực kì kích động và vui sướng, có người còn ôm chầm lấy nhau những tưởng đây là giấc mơ! Đã bao lâu rồi bọn hắn mới có một bữa cơm ngon như vậy? Đã bao lâu rồi mới cảm nhận được không khí thoải mái và sự tự do như vậy?
— QUẢNG CÁO —

Bất giác, lại có vài người nhớ về gia đình mình, họ thầm cảm ơn Hanz, thầm cảm tạ trời đất vì quyết định đúng đắn của mình, cũng mong người đàn ông kia nhanh chóng diệt hết đám vương tôn quý tộc, cho người thân của bọn hắn có một cuộc sống tốt hơn, cũng là để bọn hắn mau chóng đoàn tụ với gia đình mình.

Sau buổi cơm tối, Hanz cũng nhân cơ hội mọi người tụ tập đầy đủ này, phân phó một chút lượng công việc tiếp theo cho mọi người.

Đầu tiên quan trọng nhất là vấn đề xi măng. Mặc dù thứ này chỉ cần có nguyên liệu và đơn giản điều phối một chút là cơ bản sẽ thành công, nhưng hiện tại mọi người ở đây, không một ai hiểu biết cả nên hắn chỉ đành tự đề cử mình đảm đương trách nhiệm này.

Thứ hai là thuốc súng, vấn đề điều phối tỉ lệ, hắn sẽ giao cho Aliot phục trách, với trí tuệ của tên nhóc này, Hanz cũng chẳng lo ngại lắm về việc hắn sẽ không hoàn thành nó.

Thứ ba là lò nung, có xi măng rồi đương nhiên phải làm gạch. Mà tiêu chí hàng đầu chính là gạch đất sét nung. Nó là gạch sử dụng đất sét và qua quá trình nung ở nhiệt độ cao, chúng có màu đặc trưng là đỏ hoặc đỏ sẫm. Đây là loại gạch xây nhà được sử dụng phổ biến ở thế giới cũ của hắn. Cách làm hết sức đơn giản, đặc biệt khi hắn vừa mới ôm về cơ số là than đá để nâng cao quá trình bình ổn nhiệt độ này.

Đương nhiên có lò nung gạch thì sẽ có lò nung sắt, vũ khí lạnh ư? Không, không cần, về cơ bản, số lượng sắt thép thu về từ chuyến đi này của hắn không phải là ít, hắn cũng dự định đào thải toàn bộ đống vũ khí lạnh cũ để dùng làm nguyên liệu chế tạo súng, những việc này hắn hoàn toàn yên tâm giao phó cho tên thợ rèn Igaru hoàn thành.

Tiếp đến là vấn đề lương thực, Hanz chỉ định cho Ruller tìm ra những người phụ nữ khỏe mạnh, khéo tay để trồng cây, gieo hạt, chăm bón. Ngay ngày mai sẽ bắt đầu công việc của mình, lấy tên là Nông Nghiệp Đội, về vấn đề người điều hành, vẫn phải đợi tìm ra nhân tuyển thích hợp mới có thể bổ nhiệm được.

Đơn giản phân phó những vấn đề thiết yếu về sau, Hanz tổng kết lại bằng một câu:"Hiện tại mọi người đều đã hành quân nhiều ngày nên cũng mệt mỏi rồi, cũng nên trở về lều của mình nghỉ ngơi lấy sức đi thôi, ngày mai sẽ là một ngày mới hoàn toàn và cực kì bận rộn với tất cả chúng ta! Được rồi, nghỉ thôi!"
— QUẢNG CÁO —

Đang định trở về, Hanz như nhớ ra điều gì, lại nói tiếp:"À đúng rồi, còn một vấn đề nữa, sáng sớm ngày mai 5 giờ, toàn bộ đàn ông trai tráng đều phải thức dậy tập trung cho ta, có người sẽ đánh thức các ngươi nên không cần thắc mắc gì cả, ta sẽ có sự sắp xếp và phân bố nhân sự sau! Hi vọng, các ngươi sẽ nỗ lực hết mình không phụ sự kì vọng của ta!"

Cùng với việc phân phối đơn giản một chút về vấn đề thay phiên người gác đêm, do đã quá mệt mỏi vì nhiều ngày ròng rã hành quân, Hanz nhanh chóng trở lại căn nhà gỗ quen thuộc của mình.

Bôn ba vất vả, hiện tại cũng đến lúc được ngả lưng vào chăn ấm đệm êm rồi, vội vàng chạy lên tầng 3, chẳng muốn suy nghĩ thêm bất cứ thứ gì nữa, hắn thả mình "ầm" một cái, lăn ra ngủ say như chết.

Lúc sau, một bóng hình xinh đẹp đi lên, nhẹ nhàng cởi giày, cởi tất cũng như đặt hắn nằm đúng vị trí của mình, đắp chăn cẩn thận cho hắn, sau đấy, chống cằm ngồi bên cạnh, thất thần quan sát khuôn mặt gầy gò mệt mỏi kia thở đều ngon giấc ngủ, trên môi nàng xuất hiện một nụ cười hạnh phúc.

Có lẽ đối với nàng, người đàn ông này chính là cuộc sống, là niềm vui của nàng, cũng chẳng biết từ bao giờ, hình như nàng đã chẳng thể bỏ hình bóng người con trai này ra khỏi đầu mình được nữa rồi. Thất thần một lúc lâu, Natalia mới giật mình tỉnh mộng, âu yếm cho hắn một nụ hôn trên trán rồi nhẹ nhàng rời đi.

“Có người lính, mùa thu ấy ra đi từ mái tranh nghèo.
Có người lính, mùa xuân ấy ra đi từ đó không về.
Dòng tên anh khắc vào đá núi, mây ngàn hoá bóng cây che.”
Lời bài hát “Màu hoa đỏ” bỗng xuất hiện trong tâm trí Chương ngắm nhìn núi non trùng điệp.
Vạn Xuân Đế Quốc
Mỗi ngày tác sẽ ra ít nhất 2 chương nha các đạo hữu