Chương 1: Túng Quẫn. Có Thể Cho Ta Đổi Lại Một Cái Hệ Thống Khác Được Không?

Dương Thiên day day trán, đầu óc đau muốn nứt. Hắn nhớ đêm qua vừa một mình vào bar, rượu mạnh và nhạc sàn khiến hắn có phần điên cuồng. Một hồi quay cuồng về sau, hắn vẫy taxi về nhà, cũng không rõ làm thế nào lại có thể lết về phòng.

Theo thói quen nhìn đồng hồ, hiện tại là 6 giờ, bước vào nhà tắm xả nước. Cảm giác lạnh lẽo khiến hắn tỉnh táo lại mấy phần. Hắn định đi làm nhưng nhớ ra chiều qua mới lên phòng lãnh đạo uống trà và nhận quyết định sa thải.

Dương Thiên chỉ là một tên người mới, trình độ trung bình, vốn muốn tìm một công ty mức lương ổn ổn đủ để trang trải sinh hoạt, nhưng sau 5-6 lần thử việc, đều bị đuổi chỉ sau vài tháng. Cũng không phải vì hắn quá kém cỏi, mà chủ yếu vì tính hắn rất trầm, ít khi giao tiếp với ai, nên không được lòng mọi người. Ở công ty hắn chỉ là một tên sai vặt, việc gì cũng bị sai đi làm, nhưng làm xong, còn không nhận được một tiếng cảm ơn của người khác.

Hắn rất chán, chán đời. Không rõ vì sao mình được sinh ra. Nhưng rồi không đủ dũng cảm để tự kết liễu mình. Vì thế, hắn cứ dặt dẹo sống qua ngày mà không rõ mục tiêu của mình là gì.

Tắm xong bụng có chút đói, Dương Thiên tìm một lúc không thấy còn gói mì tôm nào. Hắn thở dài lết người đi ra tiệm tạp hóa dưới nhà.

Nhìn biển giá vừa mới đổi 1 lần, mày hắn hơi nhíu lại. Vật giá leo thang, ngay cả gói mì tôm chỉ sau mấy tháng cũng đã tăng từ 2.800 lên 3.600. Sờ sờ 20.000 trong túi, hắn cắn răng mua 2 gói mì, 2 quả trứng dự định ăn sáng, ăn trưa, tối uống nước lọc rồi đi ngủ sớm.

Nhìn nồi mì chỉ có thêm 1 quả trứng và hành lá, khói bay mang theo mùi thơm, mặc dù ăn nhiều lần đã tới mức mất cảm giác, nhưng Dương Thiên vẫn không nhịn được nuốt ngụm nước miếng.

Một bát mì rất nhanh được xử lý xong, cái bụng tạm thời ngừng đình công, sức sống hồi phục một phần, Dương Thiên nghĩ nghĩ vẫn quyết định ra ngoài tìm việc làm. Hắn mặc dù chán ghét cảnh b·ị b·ắt nạt, chèn ép môi trường công sở, nhưng ai bảo mồm vẫn phải ăn đây?

Đi một vòng các công ty đăng tin tuyển người nhưng khi tới đều không nhận hồ sơ, Dương Thiên quả thực muốn chửi thề. Đã không tuyển người thì sao không gỡ tin, làm hắn chạy cả nửa ngày một chút giá trị đều không có.

Rời tòa văn phòng nhìn thấy quán trà đá gần đó, hắn bước tới gọi một cốc nhân trần đá.

Mùa hè thực sự quá mức khắc nghiệt, ngoài đường hơn 10 giờ trưa đã như cái lò. Hắn quệt quệt mồ hôi nhìn ông cụ bán nước hỏi:

- Cụ có biết gần đây có việc gì thuê người làm không?

Ông cụ nhìn hắn một thân áo trắng quần đen, mặc dù đồ đạc có chút cũ nhưng vẫn chỉn chu, sạch sẽ, thì nở nụ cười lộ ra hàm răng đã không còn lại mấy chiếc:

- Không tìm được việc à. Giờ làm gì cũng khó. Mấy năm trước quán nước còn đắt khách, giờ đội trẻ đều chọn mấy quán trà chanh hết rồi, điều hòa mát lạnh, không ai còn ngồi ngoài trời nữa.

Dương Thiên thở dài, không biết ông cụ lãng tai hay đãng trí, đoạn đầu nghe như trả lời nhưng nội dung đoạn sau lại không phải thứ hắn cần.

Nốc mấy ngụm lớn, hắn đứng dậy trả tiền.

Ông cụ trả lại tiền thừa, nhìn thấy hắn giơ hai tay nhận tiền rồi quay đi, ông chợt hô:

- Muốn tìm việc làm?

Dương Thiên chuẩn bị đi ra lấy xe, nghe vậy hơi nghi hoặc nhưng vẫn lên tiếng đáp:



- Vâng. Cụ biết chỗ nào cần người sao?

- Việc gì cũng được?

Ông cụ không trả lời ngay mà hỏi tiếp.

Dương Thiên lắc đầu:

- Phạm pháp không làm.

- Tốt. Việc không phạm pháp. Cậu chờ chút.

Nói xong, ông cụ sờ sờ túi quần, rồi lại tìm một hồi trong bọc, cuối cùng “A!” một tiếng đứng lên kéo cái ghế bệt ra, bên trong có một mẩu giấy báo.

Ông cụ một tay cầm quạt một tay nhét tờ giấy cho hắn.

Dương Thiên nói cảm ơn, hắn hơi nghi hoặc mở tờ giấy ra, bên trong có một khối đá vụn, hắn tiện tay cầm lấy định ném đi, chợt thấy bàn tay mát lạnh, hai mắt thoáng tối sầm lại. Chỉ là cảm giác quá mức nhanh, nhanh tới mức hắn tưởng mình hơi đói nên gặp ảo giác. Nhưng khi hắn định đọc mảnh giấy báo thì lại không biết đã rơi đi đâu, hắn nhìn quanh một hồi đều không thấy.

Gãi gãi đầu, hắn ngẩng lên định hỏi một chút ông cụ, nhưng chợt giật mình không thấy ông cụ đâu, quán nước cũng không thấy.

Một cảm giác ớn lạnh chạy thẳng lên não, hắn nghĩ mình giống như gặp quỷ. Vừa chỉ có mấy giây, xung quanh đã biến đổi.

Cái nắng của mặt trời làm da bỏng rát khiến hắn biết mình không nằm mơ, Dương Thiên vội quay ra xe định rời đi. Chỉ là khi nhìn thấy người cầm ô che nắng đi trên vỉa hè, hắn hơi sững sờ.

Trước mắt đột nhiên nhảy ra một màn hình 3D nhìn giao diện giống như chơi game.

Dương Thiên xoa xoa mắt, hắn nhìn lại mấy lần đều không thay đổi, nhéo mạnh vào tay đến phát tím, mặt méo xệch đi vì đau nhưng vẫn không thay đổi.

Đây là sao rồi?

- Chào mừng Dương Thiên đã vượt qua bài kiểm tra.

- Chương trình đang tải xuống.

- Tải xuống hoàn tất. Mời xem giao diện nhân vật.



Nhân vật: Dương Thiên

Tuổi tác: 26

Chiều cao: 1m76.

Cân nặng: 70Kg.

Sinh lực: 50.

Tinh thần: 30.

Mị lực: 62.

May mắn: 5.

Tài sản: 3.502.000 đồng.

Danh hiệu: Không có.

Giới thiệu chi tiết:

Sinh lực: Giá trị sinh lực là tổng hợp của sức mạnh và tuổi thọ. Giá trị càng cao, sức mạnh và tuổi thọ càng lớn.

Tinh thần: Giá trị tinh thần là tổng hợp của trạng thái tinh thần và trí tuệ. Giá trị càng cao, trạng thái tinh thần càng tốt, trí tuệ càng minh mẫn, nhanh nhẹn.

Mị lực: Giá trị mị lực thể hiện nhan sắc và độ hấp dẫn. Giá trị càng cao, khả năng khiến người khác khi nhìn sẽ thêm hảo cảm và mê luyến.

May mắn: Giá trị may mắn càng cao, càng có cơ hội gặp may. Giá trị may mắn dưới 10 rất đáng cảnh báo, dễ gặp vận rủi.

Tài sản: Tính tổng giá trị các loại tiền có thể sử dụng.

Danh hiệu: Có thể đem tới nhiều tác dụng. Hiện chưa có.

Dương Thiên thoáng ngây dại, rồi hai mắt trợn tròn, hắn giống như nhặt được một cái hệ thống.



Tâm tình phấn khích kết thúc, hắng ngẩng đầu lên liền gặp ánh mắt kỳ quái của mọi người, giống như nói muốn nói với hắn “Giữa trưa hè nắng nóng, ngươi đứng đó cười ngây ngốc làm gì? Bệnh tâm thần chứ?” Dương Thiên khóe miệng giật giật nhưng không quan tâm, hắn quay người nhìn về phía quán nước cùng ông cụ lúc trước, dù hiện không có gì nhưng vẫn cúi đầu cảm tạ một tiếng. Thấy hắn như vậy những người đi đường như gặp tên điên vội vàng chạy xa.

Dương Thiên thoáng nhìn chỗ chân cầu có bóng râm liền dắt xe ngồi, hắn mặc dù hưng phấn nhưng cả người cũng đang bỏng rát đây. Vừa đi, hắn không kịp lại gọi ra hệ thống, nhưng giống như ngoài hiển thị các thông tin trên không thấy có điểm gì đặc biệt a.

- Trước hết thử dò xét một chút xem sao. Hệ thống! Có cái gì khác sao?

- Không có.

Âm thanh máy móc lạnh tanh đáp lại khiến Dương Thiên chút nữa thổ huyết. Nếu cái gì cũng tự mình tìm hiểu hắn còn cần hỏi làm gì. Nghĩ nghĩ, hắn quyết định nhìn lại giao diện nhân vật của mình, cố tìm ra thêm điểm gì đặc biệt. Và rồi quả thực đã để hắn tìm ra. Chỉ thấy bên góc trên cùng bên phải có biểu tượng một thanh nhỏ ngang, giống biệt tượng thu nhỏ, hắn âm thầm mặc niệm một câu.

- Thu nhỏ giao diện.

Giao diện thế mà quả thực được thu lại.

- Chào mừng kí chủ đến với bảng giao diện chung.

Dương Thiên bó tay rồi, như vậy cũng không muốn giới thiệu cho hắn. Thấy âm thanh chào mừng dừng lại mà không có thêm gì khác, hắn triệt để hết hi vọng cái hệ thống này sẽ thông minh tiện ích như trong tưởng tượng.

Giao diện chung cũng rất đơn giản, chỉ hiện ba ô: Nhân vật, Cửa hàng và Nhiệm vụ.

Bấm vào cửa hàng, hắn thấy tất cả một màu đen giống như mặt hắn giờ phút này vậy. Cái gì cũng không có!

Nhìn qua ô nhiệm vụ, thấy cố biểu tượng chấm than nháy nháy. Hắn thầm mặc niệm một câu cầu trời phủ hộ, sau đó lựa chọn mở ra.

Bên trong hiện ra một quyển trục duy nhất. Hắn bấm vào.

Nhiệm vụ tân thủ: Nói 100 lần câu: “Cảm ơn hệ thống!”. Phần thưởng: Sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ biết.

Dương Thiên: ... Có thể cho ta đổi lại một cái hệ thống khác được không?

Hệ thống trầm mặc.

Đang lúc Dương Thiên định nói gì, âm thanh hệ thống lại vang lên:

- Đừng hòng!

Dương Thiên mắt trợn trắng.

Đây là một cái hệ thống hố người sao?
- Chương Bị Khóa -
Bạn có thể mở khóa bằngKNBshoặc
Nhập số lượng chương muốn mở khóa đồng thời
ĐổicandysangKNBsở đây