• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 67: Khéo Léo Thương Thảo
Tới ngày hôm sau, đúng thời điểm sau 24 giờ mọi người lại tập trung tại đây, chờ đợi khoảnh khắc Dương Thiên ra lệnh mở van xả nước từ kênh phụ vào kênh chính.

Đứng cạnh Dương Thiên giờ phút này, không ai khác chính là Lê Minh Huy. Ông đang kinh ngạc nhìn vào các con kênh.

Hiện tại, mùi hôi con Kênh Chà Là mặc dù vẫn còn nhưng đã bớt nồng rất nhiều. Hiện tượng sủi bọt đã chỉ còn vài chỗ. Và điểm quan trọng nhất là sắc nước đã không còn đen như hắc ín nữa, mà chuyển dần sang màu xám.

Vì thiết kế hệ thống van cùng độ cao chênh vừa phải, tảo hai lòng kênh phụ và kênh chính không bị xáo trộn đáng kể vào nhau. Trong khi đó, nước dần dần theo độ cao mà chảy xuống chỗ thấp.

Nhìn từ trên xuống, mặt vật liệu polyester trong suốt, có thể thấy nước của hai con kênh phụ đã trong sạch rất nhiều.

Có nước kênh phụ chảy xuống, nước lòng kênh chính lại được hòa loãng thêm ra, màu xám cũng nhạt rất nhiều.

Dương Thiên quay sang nói với Lê Minh Huy:

- Chỉ cần chặt chẽ giám sát, theo tiến độ này, chỉ cần 1 tuần hệ thống này sẽ cho nhân dân một con kênh trong sạch. Việc của tôi gần như đã xong, chỉ còn theo dõi số liệu báo cáo, tuy vậy, việc của Giám đốc Huy mới chỉ bắt đầu.

Nói tới đây, hắn nở nụ cười:

- Thành quả ra sao phải nhờ Giám đốc chiếu cố rồi.

Lê Minh Huy giờ phút này rất vui mừng, ông cố kìm nén không vội bộc lộ ra, vì ông sợ mình vui quá sớm. Nhưng là người hiểu các bước trong quy trình khử ô nhiễm của Kỷ Thịnh, ông biết rằng giai đoạn thi công của đối phương đã coi như hoàn tất.

- Công ty có thể yên tâm, tôi và các đồng chí cảnh sát sẽ đảm bảo phần an ninh trật tự. Giám đốc Thiên có thể đi làm việc của mình, cậu cũng túc trực tại đây 2 ngày rồi.

- Vậy làm phiền các vị rồi.

Dương Thiên gật đầu, hắn để lại đội ngũ kỹ sư, thu thập đồ đạc cá nhân, rồi bắt taxi rời khỏi nơi này.

Nhìn bóng lưng hắn rời đi, Lê Minh Huy chợt cảm khái. Hắn rất rõ ràng, nếu công trình này thành công, hắn, không, Kỷ Thịnh sẽ đạt được rất nhiều danh tiếng. Nhưng, những thứ này, tất cả đều xứng đáng. Thậm chí ông con nghĩ, nếu mô hình này áp dụng được trên mọi miền tổ quốc, không phải riêng Kỷ Thịnh, cả nước Việt Nam mình mới được lợi lớn nhất.

...
— QUẢNG CÁO —


Hơn 1 giờ sau, Dương Thiên đã có mặt tại một nhà hàng đồ Tây.

Dưới sự chỉ dẫn của nhân viên, hắn được đưa tới một gian phòng riêng. Hắn xác nhận lại số phòng, sau đó gật đầu ra hiệu cho nhân viên làm việc.

Tiếng gõ cửa phòng vang lên, người ở phía trong lên tiếng:

- Ai đó!

- Thưa quý khách, tôi là nhân viên của nhà hàng, ở bên ngoài một người tên Dương Thiên mà anh dặn nhà hàng lưu ý đã tới.

- Ồ. Mau mời vào!

Cửa phòng được mở ra, mấy người nhất thời đồng loạt đứng dậy, ánh mắt tò mò đánh giá Dương Thiên. Trong số đó, một người đàn ông béo mập cười tươi rói đã chạy ra cửa.

- Chào anh Giám đốc Thiên, tôi chính là Vũ Văn Quang người đã được cô Quản lý Huyền liên hệ.

- Chào anh Quang, chào mọi người.

Dương Thiên gật đầu, nở nụ cười chào mọi người, đồng thời bước vào trong phòng.

Chờ cửa phòng được nhân viên trước khi lui ra đóng lại, Vũ Văn Quang mới quay lại giơ tay niềm nở giới thiệu từng người.

- Giới thiệu với các cô chú, đây là Giám đốc Thiên, người có ý định mua đất nông nghiệp để làm trang trại, mà trước đó tôi đã nói với mọi người.

- Giới thiệu với Giám đốc Thiên, đây là chú Năm, chú Huỳnh, chú Quân, còn đây là cô Hoa, cô Huệ, cô Trang.

- Dương Thiên chào từng người, hắn áy náy nói:
— QUẢNG CÁO —

- Thật ngại quá, có chút chậm trễ, mong các cô chú thông cảm.

Một người tên Năm, là người nhiều tuổi nhất đứng dậy nói:

- Chào Giám đốc Thiên! Anh mau ngồi, chúng tôi cũng vừa mới rủ nhau tới thôi. Giờ anh hẹn cũng là 19 giờ, hiện tại còn cách 15 phút, cũng còn chưa muộn. Anh khách sáo quá, mời chúng tôi tới tận nơi này. Nghe nói ở đây một bữa cũng vài chục triệu, quá đắt đỏ, chúng tôi rất ngại.

- Việc nên làm, nên làm. Sau này Kỷ Thịnh ở đây, còn mong được mọi người quan tâm, chiếu cố nhiều hơn. Nếu có điểm nào không tốt, mong các cô chú cứ trực tiếp phản ánh để công ty được cải thiện tốt hơn, để phục vụ bà con.

Mọi người thấy hắn chân thành như vậy thì tâm lý đều thầm khen ngợi.

Dương Thiên mời mọi người bắt đầu dùng cơm, hắn quan tâm hỏi han từng người. Nếu người nào không biết, nghe còn tưởng hắn là con cháu trong nhà.

Vũ Văn Quang giờ phút này đã bội phục tài ăn nói của đối phương sát đất. Mặc dù trong lòng muốn hắn nói vào việc chính, nhưng không dám lên tiếng cắt lời.

Dương Thiên thấy mọi người đã được hỏi han đủ rồi, ai nấy cũng ăn một lượng vừa phải. Hắn mới bắt đầu dần chuyển sang chủ đề chính.

Trên bàn ăn, nói vào chuyện chính khi đối phương còn đang đói chính là tối kỵ. Vì khi đói, cảm giác khó chịu của dạ dày, sẽ khiến não bộ sinh ra cảm giác bồn chồn không tập trung, tâm lý cũng không vui vẻ. Do đó, nếu bàn chuyện làm ăn ngay, tỷ lệ thất bại hợp đồng là rất cao.

- Như cô chú đã biết, thực phẩm sạch của Kỷ Thịnh đang dần được nhân dân yêu thích. Thời gian gần đây, công ty đã bắt đầu có phương án mua đất để mở rộng diện tích canh tác, nhằm đem lại được thêm nhiều sản phẩm chất lượng cho người dân.

Hiện tại, công ty đã làm việc với địa bàn tỉnh Ninh Thuận thời gian qua, nhận thấy các người dân hết sức tốt bụng và chăm chỉ. Vì vậy, công ty đã quyết định mở rộng canh tác tại nơi này.

Cũng vì nguyên nhân đó, các thửa ruộng xung quanh được bên cháu bắt đầu liên hệ. Trong khi những người khác còn đang cân nhắc, cháu rất vui khi nhận được sự ủng hộ của các cô chú có mặt ngày hôm nay.

Cháu xin mời cô chú một ly, để cảm ơn mọi người đã hỗ trợ chúng cháu.

Mọi người nghe vậy cũng cầm ly rượu đứng dậy, đáp lễ lại. Chú Năm cười nói:

- Đồ Kỷ Thịnh chúng tôi vẫn thường mua để sử dụng, thực sự rất thơm ngon, chất lượng lại được cơ quan kiểm nghiệm vệ sinh đảm bảo. Không chỉ vậy, các anh chị em nơi này, đều có người thân làm việc trong trang trại của Kỷ Thịnh. Bọn nó còn nói công ty định hướng tốt cho đất nước, cho nhân dân, nên mặc quần áo có logo Kỷ Thịnh đi ra đường đều có thể ngẩng cao đầu.
— QUẢNG CÁO —


Cô Trang mặt lúc này đã có chút hồng hào, cô cũng cười nói:

- Đúng vậy a Năm ạ. Con trai tôi luôn miệng khen lãnh đạo công ty đối xử với nhân viên rất tốt. Không chỉ phúc lợi, còn rất nhiệt tình quan tâm cấp dưới. Đợt trước nó bị sốt xuất huyết, công ty ngoài có quà và tổ trưởng đơn vị còn tới nhà thăm hỏi.

Cô Hoa niềm nở xen vào:

- Cháu tôi cũng nói, tuần tới công ty còn tăng lương cho toàn thể nhân viên.

- Ừ, tôi cũng có nghe nói. Thật quá tốt.

Nghe mọi người đều hết lòng khen ngợi, Dương Thiên đáp:

- Công ty cháu luôn đặt lương thưởng và phúc lợi cho nhân viên lên hàng đầu. Chỉ có an tâm sinh hoạt, mới có thể tận tâm cống hiến. Mỗi một sản phẩm Kỷ Thịnh chúng cháu tạo ra, cũng sẽ được trích một phần định kỳ hàng tháng để làm từ thiện cho các mảnh đời gặp nhiều khó khăn, thiệt thòi.

Hôm nay tới đây, tâm ý của công ty rất rõ, muốn được mua lại quyền sử dụng đất nông nghiệp của các cô chú. Đồng thời, công ty cũng hứa hẹn sẽ ưu tiên tuyển người nhà các cô chú vào công tác, nếu đáp ứng được các điều kiện cơ bản về sức khỏe, thái độ và tuân thủ quy định.

- Vậy phải cảm ơn Giám đốc Thiên rồi. Nói thật hôm nay, xin vào nông trường Kỷ Thịnh đã không dễ dàng. Hầu như có suất nào hết suất đó.

Mọi người càng nói, càng hết sức cảm khái.

Dương Thiên cũng không hứa suông. Một khi nông trường mở rộng được thêm diện tích, việc tuyển người là không thể không thực hiện. Lấy đất của họ, cho họ cơ hội kiếm tiền, đây cũng là yêu cầu của chính quyền địa phương.

Cuộc trò chuyện và ăn uống diễn ra sôi nổi thêm 1 giờ, sau đó hắn gọi 2 xe taxi 7 chỗ đưa mọi người về nhà.

Cầm hợp đồng mua bán trên tay. Hắn lúc này mới thở phào một hơi.

Khai cục xé đôi TQ, đánh tàn liên quân tám nước của usa... Giúp miền Nam giải phóng sớm 15 năm, hoá rồng những năm 1960... Tất cả đều có trong Đại Náo Từ 1960