Beyond

S không giỏi

Chương 1: Sinh ra trên cõi đời

Khi lần đầu qua đường sinh và ra khỏi tử cung, cơ thể tôi chứa đựng các loại hình xăm mà đến tôi còn chẳng biết chúng là gì, dù sao cũng đã có rồi tôi chỉ cảm thấy xúc động rồi hát vang lên những âm thanh không rõ

“Alehhh~”

khiến bác sĩ và y tá bế tôi ngất xỉu rồi rời đi, tôi bị treo mình trên giường, chỉ được đỡ bằng sợi dây thò ra từ bụng.

Mẹ tôi và những người khác vẫn b·ất t·ỉnh một lúc, nên tôi đã mất khoảng 30, 20, 10 phút lắc lư qua lại. Chẳng thể biết được bao lâu chỉ biết rằng thế giới ban đầu của tôi. Không có lên-xuống-trái, cũng không có phải. Chỉ có tiếng hát của tôi tồn tại vang vọng trong phòng hộ sinh...

“Alehhh~”

"Olahhh~"

"Alehh~"

Hát chán quá, tôi bắt đầu quan sát thế giới xung quanh một lần nữa, và cuối cùng mọi người đều thức dậy và đứng dậy, bắt đầu từ cô y tá lúc trước, người đã vội vàng bế tôi lên khi thấy tôi bị treo cổ. Tuy nhiên, vì cảm giác mềm mại của cánh tay cô ấy đã làm tôi hạnh phúc, tôi cười nyaa, như một chú mèo được vuốt ve. Nghe thấy tiếng tôi cười và cô y tá đó lại ngất thêm lần nữa và lại để tôi lơ lửng trong không trung.

Cũng chẳng biết trôi qua bao lâu hoặc là do tôi chưa hề có khái niệm về thời gian mà tôi đã bị cảm lạnh từ nước ối của mẹ cùng với cái lạnh trong phòng hộ sinh. Trong khi tôi sắp c·hết vì cái lạnh đó thì các bác sĩ cũng đã tỉnh dậy. Họ đã cứu tôi và mẹ khỏi c·ái c·hết.

Bố mẹ tôi, bác sĩ và các y tá đều do dự không biết liệu lẽ ra họ phải để tôi c·hết hoặc phải khiến tôi tàn tật vì một con người có khả năng khiến người khác ngất xỉu bằng cách ca hát, mỉm cười hay cười lớn, bằng cách làm hầu như bất cứ điều gì.



Nó khá bất thường, à không phải lạ dị thường mới phải. Như một nỗi sợ, bố mẹ tôi đang tranh luận nội bộ về việc liệu họ có nên g·iết tôi vì tôi không? Và có lẽ là họ không cần phải bàn bạc như vậy nữa rồi, tôi đã b·ị b·ắt cóc bởi ai đó và khi nhìn ra tôi mới biết vụ b·ắt c·óc được thực hiện bởi mẹ của đứa bé đang nguy kịch ngủ cạnh tôi. Khi cô ấy thoáng nhìn thấy tôi, lấp lánh bên cạnh đứa con của mình, cô ấy ngay lập tức bế tôi lên và rời khỏi phòng sơ sinh, nhưng sau đó nhìn thấy mặt tôi ở hành lang và ngất đi. Lạ thay ở đây chẳng có ai cả bác sĩ, bảo vệ, y tá và cả người nhà của các sản phụ họ đều vắng mặt cứ như thể ở đây chẳng có ai ngoại trừ tôi và và mẹ của đứa bé ngủ cạnh.



Các người mẹ nhìn thấy tôi ở hành lang nằm bên cạnh một người phụ nữ đang ngất và một cách nào đó họ đã thực hiện vụ b·ắt c·óc thứ hai nhưng lại ngất xỉu trước khi đến được thang máy. Lại một người mẹ nữa đã đến nhưng rồi lại ngất trước cửa thoát hiểm.

Lại thêm một người nữa nhưng rồi lại ngất khi đang chạy trong cầu thang thoát hiểm của bệnh viện. Cứ liên tục như vậy cơ thể tôi đã bị bầm dậm và xưng vù khắp người nhưng lạ thay tôi không hề cảm thấy đau chỉ cảm thấy mọi thứ đang trừ với nhau nó giống kiểu cơ thể đang tự động thích nghi với các c·hấn t·hương và đang dần dần trừ khử chúng. Chẳng biết đã bao nhiêu vụ b·ắt c·óc và bao nhiêu lần ngã các bà mẹ vẫn luôn b·ắt c·óc tôi từ thai phụ đến các bà mẹ lớn tuổi đã có con bọn họ khi nhìn tôi chỉ muốn b·ắt c·óc tôi bằng một cách nào đó cho đến khi tôi một người mẹ b·ắt c·óc tôi ngã vào một nơi hoang vu nào đó. Lạnh và đói cơ thể tôi đang không ngừng yếu đi cái cảm giác lạnh đó tôi sẽ không bao giờ quên nó giống như việc cạo sạch da của mình rồi nhét nước lạnh vào vậy, thật khó để diễn tả, rồi tôi lịm dần cảm tưởng như mình sẽ c·hết...

Cảm giác này thật dễ chịu,nó giống như bên trong bụng mẹ vậy cảm giác thật khó diễn tả...

Và tôi lờ mờ tỉnh dậy, cái gì đó hoặc thứ gì đó chiếu vào tôi, nó rất khó chịu và nó cứ chiếu vào nhiều đến đổi tôi phải lấy đôi tay nhỏ bé để che chắn khuôn mặt mình. Cùng với đó là tiếng nói của một người phụ nữ, tiếng nói đó trong trẻo, ngọt ngào làm cho người khác mê đắm vào nó.

"Dậy rồi sao?"

"Nào uống một chút sữa cho mẹ nào~"

Hiện tại đã tỉnh táo hơn, bằng cách nào đó tôi đang được bế lên bởi một người phụ nữ, người phụ nữ này ăn mặc khác hẳn với những người mẹ đã b·ắt c·óc tôi, chẳng biết miêu tả như nào nhưng trong đầu tôi là hai chữ xinh đẹp. Tuy vậy nhưng một thứ gì đó đang bắt ép tôi phải chảy nước mắt, nó dữ dội, mạnh mẽ khiến tôi phải chảy nước mắt. Có lẽ tôi đã khóc, khóc rất to, to đến và lâu đến nỗi tôi chẳng thể khóc được nữa và người phụ nữ đó liên tục dỗ dành tôi. Chẳng biết bao lâu tôi ngừng khóc,trên tay là một vài món đồ chơi và trong miệng đang bú một chiếc bình chứa chất lỏng nào đó, nó rất ngọt và ngon. Phải đến lúc lâu sau khi tôi uống hết chất lỏng đó thì cơn buồn ngủ bớt chợt đến,trong lúc mơ màng tôi đã bắn một thứ gì đó và th·iếp đi.



Trong mơ tôi thấy một đứa trẻ giống tôi và hàng trăm khái niệm và chúng gộp lại với nhau tạo thành 3 khái niệm to lớn

《Ngôn Ngữ》

《Nhận Thức》

《Cảm Nhận》

3 khái niệm đó lơ lửng xung quanh một người lớn hơn tôi khoảng vài chục Centimet(Cm).

Bằng một cách nào đó tôi hiểu được chúng và cũng biết mình đã làm gì trước khi vô giấc mơ này, người đó là một cậu bé 8 tuổi bị suy dinh dưỡng và c·hết vì đói. Những khái niệm đó được tạo từ tâm trí của cậu bé đó và đã kí sinh vào tôi. Sơ qua từ cậu bé đó thì cậu ta tên Bright, là một người khá là thông minh theo những khái niệm của chính cậu bé đó, từ những gì tôi thấy từ tâm trí cậu ta có 1 thế giới duy nhất nằm trong một hệ mặt trời và hệ mặt trời thì lại nằm trong một vũ trụ duy nhất. Cũng có nhiều khái niệm lẻ và phân giải khắp nơi trong nơi giấc mơ của tôi có thể ví dụ như linh hồn- toán- vật chất- cảm xúc... Có vẻ như tâm trí của cậu ta đang mắc kẹt trong tâm trí của tôi hoặc có thể nói tâm trí cậu ta đang kí sinh vô tâm trí tôi, chia sẻ kiến thức và các khái niệm đó cho tôi vậy chính xác nhất thì tâm trí cậu ta đang cộng sinh với tôi nhỉ. Nhưng nếu vậy thì tại sao lại có một đứa bé khác trong giấc mơ của tôi? Nó y hệt tôi và nó chỉ liên tục khóc. Nếu nó thật sự là tâm trí tôi vậy thì tôi là cái gì?

Mặc kệ những câu hỏi vừa đặt ra tôi bò một lúc rồi bắt đầu đứng dậy tập đi trong giấc mơ, tôi nghĩ rằng mình có thể bay và nó thật sự đã hoạt động tuy vậy tôi chả biết bay như nào. Lục lại đống khái niệm và trí nhớ của cậu bé kia tôi bắt đầu tập bay như một con chim non chập chững biết bay, lúc đầu hơi vụng về nhưng đã có thể vỗ cánh và bay trên không trung một khoảng ngắn. Bấp chấp việc ngã xuống bao nhiêu lần tôi tiếp túc đi xa khỏi nơi khái niệm tập hợp đó và tôi tiếp tuc đi tiếp tục đi cho đến khi tôi tỉnh dậy khỏi giấc mơ, nó thật chân thật, người phụ nữ sau khi thấy tôi dậy thì mỉm cười cho tôi uống sữa, không chậm chễ tôi chộp lấy bình sữa và uống chúng một cách ngon miệng. Vừa uống vừa nhìn xung quanh, nhìn ra ngoài cửa sổ là bầu trời trắng có vẻ là một ngày nhiều mây, sau khi nhìn chán cửa sổ tôi bắt đầu nhìn xung quanh từ nhà bếp đến phòng khách nó thật rách nát, đây hẳn là khu ổ chuột như nơi Bright đã ở.

Nhìn căn phòng cũng đã chán tôi đến bên cạnh người phụ đó lăn lộn trước mặt cô ta một cách thích thú rồi nằm yên một cách mệt mỏi có thể là do cơ thể của trẻ sơ sinh này. Người phụ nữ mỉm cười một cách thích thú rồi bắt đầu âu yếm tôi như thể cô ta là người mẹ ruột của tôi vậy. Tôi thích thú và muốn hát lên nhưng trước khi ngân lên tiếng hát thì người phụ nữ đó lại dời đi, như một cách để người đó chú ý tôi ngân lên nhưng lại không thể vì giờ tôi gần như không thể phát ra tiếng động nào bằng dây thanh quản của mình, như một cơ chế nào đó của cơ thể tôi lại khóc nhưng lần này nó lại rất đau đớn, cơn đau rát từ dây thanh quản càng khiến tôi muốn khóc to lên liên tục như vậy nhiều lần cho tới khi tôi không thể khóc được nữa. Tôi bắt buộc bản thân nín khóc, bắt ép cơ thể lăn đến chiếc gương bên cạnh cách khoảng vài mét nhưng trước khi đến đó thì tôi bị kéo đi sang chỗ khác, người phụ nữ vừa bế tôi vừa nói với một người đàn ông trước cánh cửa bằng gỗ đó.

"Xin anh đó, cho hai mẹ con chúng tôi xoay xở khoảng một tuần rồi trả tiền nhà cho anh"



"Thưa cô Hương cô đã nợ tiền nhà quá lâu rồi. Nể tình làng nghĩa xóm mong cô rời đi trước khi mọi việc trở nên to hơn"

"..."

"Mong anh cho tôi 2 ngày để tôi xoay xở"

"3 ngày sau tôi sẽ quay lại. Đến lúc đó nếu cô không có tiền trả thì đừng trách tôi"

"Vâng, vâng cảm ơn,anh cảm ơn anh"

Nói rồi người đàn ông đó rời đi và người phụ nữ tên Hương đó đóng cửa. Tôi

Nghĩ rằng cô ấy sẽ đi làm và để tôi ở nhà nhưng một vật gì đó đâm vào bụng khiến tôi nôn hết sữa và ngất đi, trước khi ngất thì tôi chỉ kịp nghe thấy vài lời từ người phụ nữ đó.

"Bán được bao nhiêu?"

"2000$ không hơn không ít"

"... Vậy tiền trao cháo múc"

Rồi tôi ngất đi và một lần nữa tôi lại thấy bản thân đang ở giấc mơ đó, cảm thấy bản thân mình như bị phản bội nhưng nghĩ lại đến bố mẹ ruột còn muốn g·iết mình thì người phụ nữ đó đã là gì cơ chứ. Với dòng suy nghĩ vậy tôi quyết định không quan tâm nữa, tiếp tục với việc đi xa nơi các khái niệm của Bright tập hợp. Nhưng vừa đi tôi lại vừa nghĩ không tài nào có thể thoát khỏi đống suy nghĩ đó. Tại sao bọn họ lại muốn làm tổn thương tôi? Tại sao họ lại đ·ánh đ·ập và b·ắt c·óc tôi? Và tại sao người tên Hương đó lại đá tôi? Phải chăng người lớn là kẻ ác và người như tôi là n·ạn n·hân của chúng? Cả đống câu hỏi hiện lên trong đầu, cũng là lúc tôi thực sự suy nghĩ. Nhưng tất cả chúng đều không có câu trả lời, người lớn mà bright nhận thức là những người lạnh lùng, đôi khi lại ấm áp và đôi khi lại tàn bạo. Nó không hề đủ với tôi, như một cách thỏa mãn tôi bắt đầu đặt ra vô số giả thuyết nhưng chẳng có gì là mang tính thuyết phục. Vừa đi xa vừa nghĩ khiến tôi quên đi khái niệm về thời gian, tôi đi trong hư vô, bay trong hư vô và lạc trong hư vô vĩnh cửu.

...
- Chương Bị Khóa -
Bạn có thể mở khóa bằngKNBshoặc
Nhập số lượng chương muốn mở khóa đồng thời
ĐổicandysangKNBsở đây
Thông báo: Truyênn đầu tay còn khá nhiều các thiếu sót. Mong mọi người ủng hộ và góp ý để ta có thể hoàn thiện hơn về nội dung.Xin cảm ơn