• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 1: Xuyên Không.
Chương 1: Xuyên Không.

Năm 2019, trên một căn hộ nhỏ tại một thành phố lớn, hắn là một giảng viên lịch sử , cũng có một chút tiếng tăm ở Trường Đại Học Sư Phạm, nhưng cuộc đời lại đưa đẩy hắn mới chỉ 38 tuổi lại mắc ung thư giai đoạn cuối, lại thêm chứng tâm thần phân liệt cấp độ 4, cho nên ngày hôm nay hắn liền bị đình chỉ công việc dài hạn ở ngôi trường mà bản thân gần như gần như gắn bó nửa đời người.

"Hazzz! Cuộc sống thật là bất công nhỉ?" Thành Nam thở dài nói khẽ. Trên khuôn mặt xuất hiện một chút mệt mỏi vì dầm mưa mới từ bệnh viện trở về, mệt mỏi nằm ngục xuống chiếc giường nhỏ của mình.

"38 năm, thật đúng là 38 năm vô dụng, không nhà , không xe, không người yêu, đam mê sử sách làm cái quái gì không biết!... Con m* nó " Hắn bỗng bật người dậy hét lớn, tức giận hắn hất sạch đống sách trên bàn.

Khuôn mặt của hắn trở nên giận dữ, bệnh của hắn lại tái phát rồi, thật đúng là không được bình thường, hắn nghiên cứu lịch sử đến điên rồi, trở thành một cái bệnh nhân tâm thần lúc nào cũng không hay.

Hắn cố gắng lếch đến cái thân thể tràn đầy mệt mỏi cái bàn trước đó hắn đã hất đổ đống sách, cầm lấy lọ thuốc bỏ vào trong miệng vội uống, đó là thuốc ức chế đi bệnh ở trong đầu của hắn.

Một thời gian trôi qua, đầu của hắn cũng đã có một chút bớt đau, hắn định mở ra một quyển sách để đọc, nhưng lúc này lại không có một chút hứng thú nào, lại có một chút chán ghét những quyển sách trước đây hắn đã từng đọc.

"Thật buồn chán, thật mệt mỏi!" Hắn nằm lăn ra chiếc giường trống trải và cô quạnh của mình, thở hổn hển vì mệt, được một lúc lại cảm thấy quá chán nản, hết cách đành mở ra chiếc máy tính đã cũ kỹ, dùng hơn mười năm của mình, tìm một cái gì đó để nhét vào trong đầu.

Mở chiếc máy tính ra, xem xét những tài liệu mình đã từng xem, từng dạy cho sinh viên của mình, hắn muốn ngay lập tức xóa nó ra khỏi máy tính của mình, xóa ra khỏi đầu của mình, xóa những thứ chết tiệt này ra khỏi cuộc đời bất hạnh của hắn.

"Chơi game một lát! Cũng đã quá lâu mình không chơi game" Hắn mở tựa game tuổi thơ chất chứa bao kỷ niệm của mình , làm hắn nhớ tới những bi thương hắn đã gặp phải trước kia, hắn lập tức tắt nó đi, hắn không muốn nhớ đến kỷ niệm ấy một lần nào nữa, hắn mở một diễn đàn về game ra để tìm kiếm một tựa game làm mình cảm thấy vui vẻ, bổng hắn chợt nghĩ tới mình thích gì, đó hẳn game chiến thuật đập vào mắt hắn là một con game chiến thuật .

"Dị Giới Đại Việt Sử Sách? Tên game cũng không tệ! Để xem thứ này như thế nào đây" Hắn khá thích thú với cái tên mà vừa cười vừa nói khẽ, đúng là hắn điên rồi , vừa nãy còn bi thương tột độ, giờ lại cười như thằng tâm thần. Hắn ấn vào tải xuống, tạo tài khoản, và bắt đầu chơi game.

Không nghĩ trò chơi lại cuốn hút đến thế, cứ chơi có một lúc thế mà lại đến tận sáng, nếu không phải cơn đau đầu thì hắn bắt đầu kéo tới, hắn chắc chắn sẽ không dừng lại, trò chơi cũng thật hay, thiết kế bản thân có thể là một nông dân, một thương nhân hay một quân nhân, tuy nhiên lại có thể như đời thật vậy, chuyển đổi thân phận hay thăng tiến trong công việc đó.
— QUẢNG CÁO —


Một nông dân có thể trở thành đại địa chủ, thương nhân có thể thành một doanh nhân giàu có bật nhất, một quân nhân có thể trở thành một đại nguyên soái, ngoài ra còn hàng tá lựa chọn và cách biến hoá khác, quá nhiều lựa chọn có thể biết chứ không chỉ là làm, hắn chỉ lo bản thân còn không thể biết được bản thân có thể làm gì. Hắn thật sự đã say mê trò chơi này rồi.

Nhân vật hắn chơi là quân nhân nhưng hắn chơi mãi cũng chả lên được chức thống lĩnh, trò chơi này cũng đúng là quá khó. Nhìn thấy sắc trời cũng đã sáng, cái thân này lại không thể thức được quá lâu, hắn đành nằm lăn ra chiếc giường mà ngủ một giấc.

Hắn cũng không biết rằng sau giấc ngủ này, cuộc sống của hắn liền thay đổi hoàn toàn, một giấc ngủ tựa như mộng ngàn năm.
.............

Chợp mắt không được bao lâu, Thành Nam lần nữa tỉnh lại, trước mặt hắn là một căn nhà nhỏ, căn nhà có thể nói là đơn sơ đến đáng thương, chỉ toàn là lá, đất và vài thanh gỗ. Nội thất thì ít ỏi chả có là bao, nó khiến Thành Nam khá lạ lẫm .

"Ngủ một giấc liền đi đến nơi quái dị gì thế này?" Thành Nam khó hiểu mà nghỉ thầm , hắn lại nhấc người của mình lên, nhìn bàn tay nhỏ bé của mình, hắn cũng có một chút kinh ngạc hét lớn.

"Chuyện gì? Chuyện gì xảy ra với cơ thể của ta vậy??????" Tiếng hét lớn của hắn làm kinh động người ở bên ngoài, làm cho người kia giật mình .

"Tiểu Nam, con bị làm sao vậy? Đã nói là con đừng có phản kháng bọn nó mà!" Người phụ nữ có một chút lo lắng nhìn hắn mà hỏi.

"Tiểu Nam? Ai là Tiểu Nam? Ta là Tiểu Nam?" Nghe người phụ nữ nói thế hắn liền lẩm bẩm. Trong đầu hắn liền xuất hiện một cái tên lạ, sau đó liên tục không ngừng không nghỉ những ký ức của cơ thể này truyền vào trong đầu của hắn. Đột nhiên cơn đau đầu ập tới, đầu hắn như muốn nổ ra vì cơn đau.

Ký ức truyền vào trong đầu của hắn xong xuôi, hắn mới biết rằng mình đã xuyên không đến một hòn đảo, tuy nhiên theo ký ức đa phần gói gọn trong hòn đảo này và chẳng có gì ngoài biển, núi, rừng...

Nhưng cũng may mắn, ở khu vực này cũng có một ngọn núi nhỏ, thông đến đường lớn ra bên ngoài, đây cũng là con đường duy nhất để người dân trong thôn đi ra bên ngoài Thị Trấn.
— QUẢNG CÁO —


Người mà xui xẻo bị hắn xuyên vào là một tên nhóc 14 tuổi, tên Thành Nam, cha mẹ là nông dân, bình thường thì sẽ làm ruộng thuê cho nhà Địa Chủ, còn những ngày rãnh rỗi liền đi làm ruộng muối kiếm thêm một chút thu nhập.

Nhưng cho dù là Cha Mẹ của Thành Nam có làm nhiều việc như thế nào đi chăng nữa cũng không đủ nuôi một nhà bốn miệng ăn.

Hắn còn có một cái muội muội tên Tiểu Quyên đã mười tuổi, là một cô nhóc khá là hoạt bát, nhưng vì sự nghèo đói cũng trở nên gầy xơ xác, cuộc sống ở thế giới này khó khăn vậy sao.

"Tiểu Nam con không sao chứ?" Mẹ của hắn lại tiếp tục hỏi.

"Mẹ, con không sao, chỉ là đau một chút mà thôi!" Hắn mỉm cười nhìn người phụ nữ trước mặt mà từ tốn nói, hắn từ hôm nay liền sử dụng cái tên Nguyễn Thành Nam này, cái tên giống hệt với tên trước kia của hắn.

"Là ta và Cha con vô dụng, ngay cả miếng cơm cũng không lo được cho các con, đến việc bảo vệ con cũng không làm tốt!" Mẹ của hắn gục mặt xuống mà nói, có một chút đau khổ rồi khóc lớn, những giọt nước mắt lăn dài trên bờ má gầy gò ấy.

"Mẹ, không phải lỗi của người, là lỗi của bọn chúng!" Hai mắt Thành Nam lộ ra một tia sát ý cùng giọng nói lạnh lẽo, không biết đây có phải là do chứng bệnh tâm thần phân liệt của hắn gây ra hay không, hắn lại khó kiềm chế cảm xúc của mình như vậy.

"Tiểu Nam con đừng làm chuyện dại dột!" Mẹ của hắn ngay lập tức nói lớn, cản hắn lại, không cho hắn bước ra bên ngoài.

Những kẻ trong lời Thành Nam nói chính là đám Địa Chủ của ngôi làng này, bình thường mùa màng sau khi thu hoạch, bọn chúng đòi thu tô cực cao, giá mua muối lại càng rẻ mạt hơn, chưa kể đôi khi bọn chúng còn câu kết với Hải Tặc bắt không ít người đi.

Ngày hôm nay là ngày nhóm người Thành Nam bị bắt đi, nhưng hắn lại phản kháng cực kỳ kịch liệt, hắn còn lấy đá đập vào đầu con trai của Địa Chủ, nhưng chạy cũng không thoát, bị đánh cho một trận cửu tử nhất sinh, cho nên hắn mới có cơ hội xuyên không vào đứa trẻ tội nghiệp này.

Nếu không phải ba năm sau đám Hải Tặc Đỏ vẫn sẽ quay lại bắt người lần nữa, thì thực sự cái mạng nhỏ này của hắn cũng chẳng giữ được vì đã đập đầu con trai Địa Chủ. Nhưng cái quan trọng lúc này là ba năm sau làm cách nào để trốn thoát khỏi độc thủ của đám Hải Tặc Đỏ đây .
— QUẢNG CÁO —


"Ba năm có lẽ cũng đủ rồi!" Thành Nam thở dài một hơi mà lẫm bẩm, không suy nghĩ chuyện này nữa, chuyện của ba năm sau để ba năm sau giải quyết, còn hiện tại phải lo không chết đói cái đã.

Hắn lúc này thực sự không rõ, bản thân hắn nên làm cái gì để thoát khỏi cảnh khốn cùng này đây.

Đột nhiên lúc này, cái bụng của hắn lại kêu lên ọc ọc, làm cho hắn có một chút thầm thở dài.

"Thành Nam, đói rồi sao? Nhà ta không còn lại thứ gì để ăn, chỉ còn lại một chút nước cháo mà thôi, con cố gắng ăn, cho khỏe lại!" Mẹ của hắn nhìn thấy hắn không đi nữa nên cũng thở phào, lại thấy bụng hắn kêu lên, nên nói rồi ngay lập tức mang ra cho hắn một bát cháo nhỏ.

Thành Nam cũng có một chút thầm than, hắn nào ngờ xuyên không lại trở thành cái tràng cảnh này, ngay cả cơm cũng không có ăn, phải uống nước cháo như thế này.

Nhưng hắn bây giờ đã đói đến độ không thể chịu nổi nữa rồi, hắn có muốn kén cá chọn canh cũng không được, hắn phải ăn, phải sống để tìm đường sống cho bản thân mình.

Bưng lên chén cháo, húp một hơi tuông sạch chén cháo vào trong người, hắn cảm giác được chưa bao giờ cảm thấy cháo trắng lại ngon như vậy, có lẽ là do cơ thể này quá đói rồi, cho nên mới tạo ra phản ứng như vậy.

Ăn xong bát cháo, cả người hắn lại truyền tới một trận đau nhức, vết thương bị đánh vẫn chưa khỏi, phải tiếp tục nghỉ ngơi, ngày mai còn tiếp tục tìm đường sống.


Tiên lộ gập ghềnh, nữa bước khó đi, trường sinh tịch mịch, một người khó vấn, nếu tự biết đã không thể thành tiên vương, tiên đế, sao không thể thử làm chạn vương?
Muốn Trường Sinh Trước Hết Phải Đồng Vợ Đồng Chồng