• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 1: Sinh ba - Điềm xấu
Đại An Sử Lược

Năm 321, Đại An quốc bước đến đỉnh cao của thời kì thái bình thịnh trị.

Tại kinh thành Hội An thậm chí của rơi ngoài đường không ai nhặt, tối ngủ không cần đóng cửa.

Tin vui liên tiếp không ngừng,

Nhị Hoàng Tử, Tam Công chúa song sinh ra đời.

Đây chính là trời ban điềm lành, mưa gió thuận hòa suốt những năm đó.

----

Đại nội Tử Cấm thành, tận cùng của hoàng cung, cách xa lầu các vàng son, nguy nga rực rỡ lại có một tòa cung điện màu đen vô cùng kì lạ, trên tường, cột trụ thậm chí là trên từng miếng ngói đều có khắc những kí hiệu khó hiểu, nhìn kĩ còn khiến người nhìn sinh ảo giác là chúng đang chuyển động.

Bên trong cung điện là mấy chục người đang vây quanh một chiếc giường. họ vừa quỳ vừa lẩm nhẩm những từ ngữ quái dị, giống như một bài khấn.

Trên giường có một người phụ nữ đang đau đớn chuyển dạ, đầu tóc đã ướt đẫm mồ hôi, miệng cắn chiếc khăn trắng nhưng cũng không ngăn được cô ấy tự cắn rách môi mình, máu thấm vào vải trắng, cùng vẻ đẹp của nàng khiến người nhìn không khỏi đau lòng.

Đây chính là Hoàng hậu của Đại An quốc, Thụy Minh Hoàng hậu.

Thời gian dần trôi, người phụ nữ trên giường cuối cùng cũng hạ sinh, nhưng không chỉ một đứa trẻ.

Chẳng cách nhau mấy phút, lần lượt hai tiếng khóc cất lên, cả hai tiếng khóc đều không nhỏ, vang vọng khắp cung điện, chứng minh hai đứa bé vô cùng khỏe mạnh.

Bà đỡ ôm hai đứa trẻ vừa khóc vừa reo lên vui mừng:

- Sinh đôi, là sinh đôi, đại cát, đại cát cho Đại An quốc.

Nghe thấy vậy, tất cả mọi người xung quanh đều cúi rạp đầu xuống hô lớn:
— QUẢNG CÁO —

- Đại An vạn tuế, Đại An trường tồn.

Tiếng hô này giống như đánh động cả kinh thành, âm thanh hưởng ứng khắp nơi vang lên, tiếng vang kéo dài suốt trăm dặm, nhà nhà người người đều vui vẻ.

Việc sinh đôi ở quốc gia này là điềm lành xưa nay vô cùng hiếm, nhất là hoàng tộc trước giờ không hề có, nay hai vị hoàng tử, công chúa cùng nhau ra đời chính là điều báo hiệu một quốc gia ngày càng thịnh vượng.

Chỉ là không nhiều người biết, tiếng hô này đã giấu đi sự ra đời của đứa trẻ thứ ba, một đứa trẻ sinh ra không hề khóc mà lại mở mắt lặng lẽ chăm chú nhìn mọi người xung quanh.

---

Gần một năm trước, Trần Đế biết tin Thụy Minh hoàng hậu mang thai, vô cùng vui mừng, muốn chiếu cáo thiên hạ.

Thế nhưng Trích Tinh Các, cơ quan dự báo hung cát của triều đình lại đưa lên tấu chương rằng Hoàng hậu mang trong mình mầm mống đại họa, nếu ra đời chính là điềm xấu diệt quốc, muốn Trần Đế bỏ cái thai này.

Trần Đế tức giận, ngay trong đêm cho Cẩm Y Vệ hủy diệt Trích Tinh Các, toàn bộ hai trăm người bị đồ sát, số còn lại may mắn trốn thoát cũng đều bị truy nã.

Tuy nhiên sau khi nguôi giận, Trần Đế cũng không khỏi lo lắng cho vận mệnh quốc gia, liền bí mật sai người dò hỏi khắp thiên hạ cách thức hóa giải.

Chẳng bao lâu, có một nhóm người tự nhận là sứ giả của Hỏa Ma giáo, sẵn sàng giúp đỡ Đại An quốc, đổi lại họ có quyền tuyên truyền giáo phái của họ trong Đại An quốc ba mươi năm.

Trần Đế rất nhanh đã đồng ý với yêu cầu này, có lẽ vì quá yêu Thụy Minh hoàng hậu cũng có thể là vì đâm lao phải theo lao, cố gắng sửa chữa sai lầm khi vội vàng diệt trừ Trích Tinh Các.

Hỏa Ma giáo cũng không chậm trễ đưa ra giải pháp, Thụy Minh hoàng hậu quả thật chính là mang trong mình đại họa, thế nhưng họa phúc song hành, bên cạnh đại họa chính là đại phúc, chỉ cần tìm cách khiến đại họa suy yếu, phóng đại điềm lành thì mọi chuyện đều tốt.

Trấn Họa Cung nhanh chóng được xây dựng trên long mạch của hoàng cung, được thiết kế vô cùng tỉ mỉ, dựa theo chín chín tám mốt trận đồ trấn yểm, từng viên gạch đều được làm từ đất sét Hắc Minh màu đen, âm khí rất nặng, tất cả đều chỉ vì suy yếu điềm xấu trong bụng Thụy Minh hoàng hậu.

Mười tháng sau, Thụy Minh hoàng hậu cuối cũng được rời khỏi cung điện âm u khó thở này, bế theo hai đứa trẻ kháu khỉnh, mạnh khỏe.

---

Trần Định, hai mươi chín tuổi. một giáo viên lịch sử, mười phút trước còn đang vui vẻ trên đường đến trường thì một chiếc ô tô vượt đèn đỏ mang cậu ta xuyên thẳng sang thế giới khác.
— QUẢNG CÁO —


Khoảnh khắc Trần Định mở mắt ra chính là đón nhận mấy chục cặp mắt nhíu mày nhìn cậu, cậu cũng nghe thấy một ngôn ngữ xa lạ từ bọn họ:

- Sao thứ này vẫn sống, chúng ta đã làm đủ các cách khiến nó phải chết yểu từ trong bụng cơ mà? Can sứ giả, liệu chúng ta có thể giết nó tại đây?

Một giọng nói rin rít vang lên :

- Không thể, thứ này chỉ có thể chết một cách tự nhiên mới hợp thiên thời, nếu không sẽ nguy đến vận mệnh quốc gia.

Một giọng nói phụ nữ yếu ớt, mệt mỏi vang lên:

- Quốc gia quan trọng nhất, tuyệt đối không được sai lầm.

Can sứ giả im lặng một chút lại nói, âm thanh rin rít khiến người ta nổi da gà:

- Hoàng hậu chớ lo, thứ này bị trấn yểm rất nhiều, âm khí quấn thân, chẳng thể sống lâu nổi, nhanh thì 3 năm, chậm thì mười năm, thọ mệnh ắt hết, tai họa tự động diệt trừ, Đại An mãi trường tồn, thánh giáo mãi quang vinh.

Trần Định lúc này là đứa trẻ nhỏ xíu nằm trên giường, dù chẳng nghe hiểu lời trù yểm của đám người xung quanh nhưng ác ý của họ thì cực kì dễ dàng nhận ra, bao gồm cả người vừa sinh ra cậu.

Trần Định trong đầu lúc này chỉ toàn dấu hỏi chấm, chuyện xuyên qua còn chưa hiểu thế nào, cậu đã trở thành một đứa trẻ không ai chào đón, thậm chí là có vẻ họ chỉ mong cậu chết càng sớm càng tốt.

Nhưng dù sao Trần Định cũng là một người từng lăn lộn mấy chục năm, nhanh chóng định thần lại mà suy nghĩ:

- "Nhìn thiết kế của đại điện này cùng cách ăn mặc của mọi người xung quanh, có lẽ đây là một quốc gia cổ đại, người sinh ra mình có vẻ rất quan trọng, cả lão già giọng rin rít kia nữa nhưng tại sao họ lại căm ghét mình?"

Chẳng bao lâu sau, Thụy Minh hoàng hậu bế theo hai đứa trẻ rời đi, chẳng ngoảnh đầu tới một lần, để lại Trần Định ngơ ngác nhìn theo, cậu nghĩ thầm:

- "Đây là bỏ rơi sao? May mắn rằng kiếp trước có bố mẹ vô cùng yêu thương mình, nếu không lúc này có lẽ mình sẽ rất đau lòng. Tiếc rằng kiếp trước chẳng thể báo hiếu hai người được bao lâu."

Lúc này Trần Định nằm trên giường nghĩ miên man về những chuyện kiếp trước, cậu còn trẻ, còn biết bao điều chưa làm, vậy mà chỉ thoáng chốc đã xuyên sang một thế giới khác, nghĩ ngợi một hồi cậu có chút mệt, muốn thiếp đi một lúc, thì đột nhiên bên ngoài cung điện vang lên tiếng hét thảm.
— QUẢNG CÁO —

---

Để giữ kín bí mật đứa trẻ thứ ba ra đời, tất cả hạ nhân tham gia chuyện này đều bị diệt khẩu, bao gồm công tượng xây dựng cung điện, bà đỡ, nô tì và thái giám hầu hạ đều bị đem tới nơi này diệt khẩu.

Không chỉ đơn thuần là bịt miệng mà còn là một tầng trấn yểm cuối cùng với đứa trẻ bên trong Trấn Họa cung, cũng là tàn nhẫn, tà ác nhất.

Ba trăm người, tất cả đều bị cung tên bắn chết, tuyệt đối không có một người sống, máu chảy như suối, nhưng kì lạ là máu chảy đều hướng về tòa cung điện màu đen, dòng máu cũng leo dần lên các hoa văn được khắc khắp tòa cung điện này.

Dần dần, đỏ đen đan xen, tòa cung điện này càng lúc càng trở nên kinh dị, tiếng trẻ em khóc yếu ớt cũng thoang thoáng vang ra từ sâu trong cung điện.

Trần Định lúc này đau đớn vô cùng, giống như có rất nhiều người đang cắn xé cơ thể cậu, lấy tay bóp cổ cậu, đâm mù mắt cậu, còn cậu thì bất lực chẳng thể làm gì.

Đau đớn vùng vẫy trong bóng đêm chẳng biết bao lâu, vài tiếng, vài ngày hay thậm chí vài tháng cậu chẳng thể xác định được nữa, chỉ có đau đớn, tuyệt vọng nhấn chìm cậu.

Đúng lúc sự sống sắp rời khỏi cậu một lần nữa thì một giọng nói máy móc vang lên:

- "Nhận thấy kí chủ gặp nguy hiểm tính mạng nhưng không có khả năng tự vệ, hệ thống tự động kích hoạt tạm thời, điều kiện kích hoạt tạm hoãn, mong kí chủ nhanh chóng hoàn thiện để có thể sử tất cả các chức năng."

Trước mắt Trần Định đột nhiên hiện lên một bảng điện tử:

[Sử dụng gói khẩn cấp sau 3 giây nữa]

[Sử dụng gói khẩn cấp sau 2 giây nữa]

[Sử dụng gói khẩn cấp sau 1 giây nữa]


Truyện top tháng 4/2024, nội dung hài nhưng không não tàn, nhiều suy nghĩ, các bài học về nhiều lĩnh vực, thể loại huyền huyễn, mang hệ thống nhưng không đánh quái thăng cấp.
Đến với Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ .