• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 55: Ánh trăng
Trở lại với thực tại, tính mạng Việt Phong vẫn nằm dưới móng vuốt sắc nhọn của Thanh Bạch, cuộc đối thoại với đứa bé kia thật giống như cơn mơ trong tíc tắc.

Việt Phong biết rằng chuyện vừa rồi không phải ảo giác, thâm tâm hắn tin rằng đứa bé đó thực sự tồn tại, người có thể ngồi trên đầu thực thể được Mabel gọi là Thần chắc chắn còn ghê gớm hơn rất nhiều.

Việt Phong cũng mong chờ vào thứ cơ hội mà đứa trẻ đó trao cho hắn, dù cảm thấy có chút hoang đường, thế nhưng hắn vẫn mù quáng tin tưởng, không ngừng cầu nguyện rằng điều đó thật sự xảy ra.

---

Thanh Bạch nhận thấy cảm xúc trong mắt Việt Phong chuyển từ kiên định, cố chấp sang tràn đầy hy vọng và mong đợi, nó biết hành động của chủ nhân đã đạt được mục đích, bây giờ sẽ là màn biểu diễn của nó.

Thanh Bạch nhấc móng vuốt ra khỏi trán Việt Phong, một cơn gió cuốn lấy hắn, nhẹ nhàng nâng hắn lên cao, cả người Thanh Bạch bắt đầu sáng lên, sau bộ lông gấu như ẩn chứa cả dải ngân hà, thứ ánh sáng này thậm chí còn thần thánh, còn rực rỡ hơn nhiều của Mabel khi nãy.

Ánh sáng như chất lỏng dần dần hội tụ, trở thành một con suối năng lượng màu bạc thanh khiết chảy quanh người Thanh Bạch, thấy cảnh này, Mabel và mười một cô gái khác liền quỳ một chấn xuống, đầy thành kính cúi đầu trước Thần của họ.

Thanh Bạch búng ra một ngón tay, một tia nhỏ được tách ra từ dòng suối năng lượng, hướng tới trước người Việt Phong, nó trôi nổi một lúc ra vẻ ghét bỏ tên nhân loại tầm thường này, sau đó mới miễn cưỡng chui vào người hắn.

Giống như được thả mình vào dòng nước mát lành, mọi cơ bắp đều được thư giãn, cơ quan nội tạng được phục hồi, linh hồn được thanh tẩy, tới mức Việt Phong không kìm được mà phát ra âm thanh rên rỉ kì quái.

Các vết thương trên người nhanh chóng cầm máu và khép lại, một chút sẹo cũng không lưu, sinh mệnh lực đã bị Nộ hỏa đốt cháy cạn kiệt cũng không ngừng được hồi phục, thậm chí càng lúc càng trở nên thâm hậu, linh hồn được tẩy rửa cũng trở nên nhạy cảm với linh năng hơn nhiều.

Đại họa không chết, tất có phúc lớn, Việt Phong lần này đúng là thay xương đổi cốt, chỉ cần có đủ thời gian, ắt sẽ trở thành đỉnh cấp cao thủ.

Dòng năng lượng rút đi, Việt Phong cũng chạm hai chân xuống đất, lúc này ngoại hình của hắn cũng thay đổi, dáng người trở nên thanh mảnh, yếu đuối giống thư sinh hơn là một người học võ, ngũ quan trên mặt cũng tinh tế hơn nhiều, thậm chí có chút nữ tính

Việt Phong nhìn Thanh Bạch sáng người trước mặt, trong lòng không khỏi dâng trào cảm xúc thành kính, hắn vội vàng quỳ một chân xuống, cúi đầu, trịnh trọng nói:

- Cảm ơn phép màu của Thần.

Thanh Bạch không để ý đến lời cảm ơn của Việt Phong, nó tiếp tục gọi ra một tia ánh sáng khác từ dòng suối năng lượng chảy quanh mình, hướng tia sáng chảy thẳng vào thân thể của con quỷ Kiệt Ngạ.

Không giống sự sung sướng của Việt Phong, Kiệt Ngạ đau đớn, co giật không ngừng, sau một hồi lục lọi, tìm kiếm, cuối cùng tia sáng giống như một lưỡi câu câu, móc từ miệng của Kiệt Ngạ ra một bóng người trong suốt.
— QUẢNG CÁO —


Vừa nhìn thấy bóng người ấy, Việt Phong đã run lên, không thể tin nối gọi:

- Cẩm Niên... Cẩm Niên!

Linh hồn Cẩm Niên yếu ớt ngẩng đầu nhìn hắn, cô không nói gì, run rẩy, lắc lư theo gió mưa, cả khuôn mặt của cô vẫn còn đầy những mảnh sứt sẹo không hoàn chỉnh, nhãn cầu vẫn lòi ra đung đưa, môi vẫn chưa che hết được hàm răng gãy nát, dù đã được năng lượng từ Thanh Bạch khôi phục không ít, thế nhưng nhìn vào thấy thật kinh khủng.

Dù vậy, Việt Phong vẫn thấy Cẩm Niên vô cùng xinh đẹp, hắn vội vàng đứng lên, muốn chạy tới ôm lấy sư muội của mình.

Đột nhiên Mabel xuất hiện sau lưng, kéo tay hắn ngồi xuống, cô lắc đầu nói:

- Đừng quấy rầy, phép màu bây giờ mới bắt đầu.

Việt Phong biết mình quá nóng vội rồi, hắn nghe lời Mabel, cùng cô quỳ một chân, thành tâm chiễm ngưỡng phép màu của Thần.

Năng lượng thánh khiết từ Thanh Bạch vẫn không ngừng chảy vào linh hồn của Cẩm Niên, giúp linh hồn cô khôi phục như ban đầu, khi thấy đã đủ, Thanh Bạch ngửa đầu lên trời, nó há miệng gầm lên.

Tiếng gầm vang khắp Kỳ Lâm trấn, không phải sự hung tợn của mãnh thú mà lại giống như tiếng chuông đồng êm dịu ngân dài, khiến tâm hồn người nghe được thanh tịnh, bầu trời giống như nghe lệnh của Thanh Bạch, cơn mưa tầm tã theo đó mà ngừng lại, mây đen cũng dần tan, lộ ra vầng trăng sáng ngời.

Ánh trăng chiếu xuống lung linh, huyền bí, rọi sáng vào linh hồn Cẩm Niên, Thanh Bạch cũng nhắm mắt lại, vô số năng lượng từ người nó tràn vào linh hồn của cô, từ hư vô, nhưng mảnh xác thịt được tạo ra, dần dần hợp nhất lại thành một cơ thể hoàn chỉnh.

Cẩm Niên xuất hiện giống như một thiên thần được mặt trăng gửi xuống, thân thể cô trần trụi dưới ánh trăng huyền ảo, hoàn mĩ tới chân tơ kẽ tóc, đôi chân dài thẳng tắp, bàn chân nhỏ xinh xắn lơ lửng giữa không trung.

Mái tóc màu bạch kim lấp lánh của cô thả dài bồng bềnh như mây, che đi bầu ngực căng tròn, đầy đặn, từng cơn gió nhẹ thổi khiến nó lúc ẩn lúc hiện như chính mặt trăng trên bầu trời, vài giọt nước mưa còn sót lại lăn dài trên làn da trắng ngần đó càng khiến sự quyến rũ của Cẩm Niên đạt tới đỉnh điểm.

Đôi mi cong vút của cô run run hé mở, như được làm từ ngọc trai dưới biển sâu, đôi mắt long lanh như hút hồn người nhìn, ngũ quan tinh xảo, không hề thua kém mười hai hộ vệ của Thần, sự tái sinh đã cho Cẩm Niên sắc đẹp vạn người mê.

Đắm chìm trong sắc đẹp điên đảo của Cẩm Niên, Việt Phong há hốc miệng không nói được câu nào, là Mabel vui vẻ lên tiếng trước:

- Kì tích của Thần! Chị em của tôi, chào mừng cô trở lại!
— QUẢNG CÁO —


Cẩm Niên lúc này mới tỉnh khỏi sự mơ màng, cô bối rối hết nhìn Mabel, rồi lại nhìn Việt Phong, cuối cùng nước mắt tuôn trào, từng giọt nước mắt như châu ngọc, Việt Phong đau lòng vươn tay muốn ôm lấy cô.

Mabel một lần nữa giữ lấy Việt Phong thật chặt, cô cười khổ nói:

- Ta biết huynh lo lắng cho cô ấy, thế nhưng lúc này Cẩm Niên đã là người của Thần, chạm vào cô ấy chính là mạo phạm.

Tới lượt Việt Phong bối rối, nắm lấy bàn tay Mabel, giọng nói đầy hoang mang hói:

- Thế là sao? Sao muội ấy lại thành người của Thần?

Đôi má Mabel chợt ửng hồng, cô cố gắng rút tay mình khỏi tay của Việt Phong, thế nhưng hắn quá gấp gáp, chẳng chịu hiểu ý mà buông ra, Mabel đành cúi mặt xấu hổ trả lời:

- Cẩm Niên cũ của huynh đã chết, Thần tái sinh là một Cẩm Niên mới, và cô ấy đã trở thành một đội trưởng đội hộ vệ của Thần, tức là chỉ huy của bọn ta. Ta không biết tại sao cô ấy lại được chọn, thế nhưng đây là trách nhiệm cao quý và thiêng liêng.

Lúc này Cẩm Niên cũng đã quỳ xuống, cúi đầu trước Thanh Bạch, thấy cảnh này, Việt Phong trong lòng lại như nhen nhóm điều gì đó, hắn liền thả tay Mabel ra, bước về hướng Cẩm Niên.

Mabel bị Việt Phong buông ra bất ngờ, bàn tay nhỏ bé của cô bị hắn bóp tới đỏ ửng, trong lòng tự dưng có chút cảm giác mất mát kì lạ, bối rối khiến cô không kịp ngăn Việt Phong nói chuyện với Cẩm Niên.

- Cẩm Niên...muội không sao chứ?

Cẩm Niên mắt ngậm đầy nước, liên tục lắc đầu, nghẹn ngào nói:

- Huynh đừng lại gần đây, đừng xúc phạm đến Thần.

Việt Phong hai mắt đỏ lên, dù trong lòng hắn không hề muốn trái ý Thần, thế nhưng hắn càng không muốn mất đi Cẩm Niên, tay hắn nắm thật chặt, cương quyết ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Thanh Bạch, nói:

- Thần! Ta muốn cô ấy trở lại bên cạnh ta!

Giống như phải chịu một áp lực cực kì kinh khủng, mồ hôi sau lưng Việt Phong không ngừng đổ tuôn ra, hai chân cũng run rẩy, chùng xuống như trên vai có cả núi đá đè lên, thế nhưng ánh mắt hắn sáng ngời, lưng vẫn thẳng tắp.
— QUẢNG CÁO —


Một giọng nói trẻ con bất ngờ vang lên trong đầu Việt Phong:

- "Thú vị thật đấy! Ta cứ nghĩ đã có được một tín đồ cuồng si, thế nhưng sức mạnh tình yêu lại khiến ngươi tỉnh táo trở lại. Ngươi muốn đòi lại Cẩm Niên?"

Việt Phong gật đầu, cực kì nghiêm túc trả lời:

- Bằng mọi giá!

Một tiếng cười kì dị vang lên, giọng nói cũng đầy ma mị trả lời cậu:

- "Kể cả bán linh hồn cho ác quỷ?"

---

Trốn sau đống đổ nát, Lý Sâm và Thiết Cốt đều chứng kiến trọn vẹn những điều vừa xảy ra, Lý Sâm vẫn không thể tin được vào những phép màu lão vừa thấy, còn Thiết Cốt thì càng sùng bái sức mạnh của cậu chủ, thầm hy vọng Lý Viên Viên cũng sẽ được người cứu vớt.

Vừa mới nghĩ như vậy thì Trần Định liên lạc với hắn, dùng một chất giọng kì lạ, ma mị hỏi hắn:

- "Thiết Cốt, ngươi có muốn cứu Lý Viên Viên không?"







Tiên lộ gập ghềnh, nữa bước khó đi, trường sinh tịch mịch, một người khó vấn, nếu tự biết đã không thể thành tiên vương, tiên đế, sao không thể thử làm chạn vương?
Muốn Trường Sinh Trước Hết Phải Đồng Vợ Đồng Chồng