• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 62: Cách đúng
Trên đỉnh núi bằng phẳng, cạnh giếng nước sâu thẳm, dưới ánh nắng ấm áp của mặt trời, lại có một người nằm đó run rẩy vì cái rét lạnh thấu xương.

Người này nằm co ro trên mặt đất đầy sỏi đá, đau đớn chịu đựng cơn lạnh buốt xuyên thấu xương tủy. Bầu trời dù sáng trong và ngập tràn ánh nắng vàng, thế nhưng chúng cũng không thể làm dịu đi sự đau đớn từ cái lạnh đang bảo phủ lấy cậu, những cơn gió thổi qua như những mũi kim khâu thọc sâu vào từng ngóc ngách của cơ thể cậu, làm tăng thêm sự đau đớn gấp bội phần.

Võ Tam lăn lộn trên mặt đất, miệng cố gắng mở lớn hút lấy từng ngụm không khí một cách khó khăn, gương mặt tái mét và đầy vết bầm tím.

Đôi mắt đỏ hoe chứng tỏ sự kiệt sức, tuyệt vọng khi không tìm thấy chỗ trốn chạy khỏi cái lạnh., cánh tay cậu ôm lấy bản thân, cố gắng giữ ấm cơ thể nhưng chẳng có chút hiệu quả.

Những tiếng rên rỉ nhỏ nhưng đau đớn vang lên, cậu cố gắng cuộn mình lại, hy vọng tìm được một chút ấm áp trong cái lạnh. Chỉ với một cử động nhỏ cũng khiến cậu phải run rẩy, vì cơn đau kinh khủng và sự sợ hãi trong cơ thể.

Xung quanh cậu không có nơi trú ẩn hay bất kỳ người giúp đỡ nào, Võ Tam thật sự cô đơn trong nỗi đau và sự lạnh lẽo này. Dù vậy, lòng kiên trì và ý chí vẫn còn chút lửa của hy vọng, giúp cậu tiếp tục vật lộn trong cảm giác khắc nghiệt này.

---

Lý Tử Yên rất nhanh đã chạy đến đỉnh núi, trước mắt cô là Võ Tam, lúc này cậu như một khối băng màu xanh lam chứ chẳng còn giống con người nữa.

Cô vừa thử chạm vào cơ thể của Võ Tam liền giật mình rụt tay lại, quá lạnh.

Lý Tử Yên vội vàng đắp lên người cậu chiếc áo lông vũ mà cô mang theo, đôi lông mày lá liễu nhíu lại, cô lẩm bẩm:

- Tại sao lại có thể lạnh tới vậy?

Chiếc áo lông vũ giống như bị lây nhiễm cái lạnh, chiếc áo cũng chuyển dần sang màu xanh lam, những bông tuyết kết tinh xung quanh chiếc áo.

Thế nhưng Võ Tam đã dần dần không còn run rẩy nữa, trên khuôn mặt cũng bắt đầu có chút huyết sắc của người sống, không còn trắng bệch như trước, trực tiếp chứng kiến quá trình này khiến Lý Tử Yên kinh ngạc.

Cô dù đã biết cơ thể Võ Tam không giống người thường, thế nhưng tới mức này thì quá kinh dị rồi, khả năng khôi phục của cậu mạnh tới mức đáng sợ.

- Không thể nào, dù có mặc Phượng Huyết Bào đi nữa thì cũng không thể khôi phục nhanh đến thế. Liệu kẻ này có phải là con người không?

Lý Tử Yên tự nói một mình, trong vô thức cô liền chạm vào thanh đoản đao trong tay áo, có chút phân vân rằng có nên giết Võ Tam, phòng ngừa rằng cậu không phải nhân loại.
— QUẢNG CÁO —

Khi còn đang suy nghĩ, chợt cô cảm thấy Lý Mộng Hoàn đã chạy tới ngay phía sau mình, Lý Tử Yên thở dài một hơi, thầm nghĩ: "Được rồi, cứ quan sát tiếp vậy."

Lý Mộng Hoàn lúc này gương mặt tràn đầy lo lắng, dù không bị thương nhưng sắc mặt cũng trắng bệch, miệng lắp bắp không nói lên lời.

Lý Tử Yên thấy vậy liền chau mày, lạnh lùng nói:

- Muội sao vậy? Chỉ vì một kẻ mới gặp mà lại mất bình tĩnh, hoảng sợ đến vậy ư?

Lý Mộng Hoàn nghe thế, vội vàng lắc đầu, nhưng ánh mắt ngậm đầy nước nhìn về phía Võ Tam, không che dấu nổi sự lo lắng trong lòng cô.

Chính Lý Mộng Hoàn cũng không biết vì sao lại như vậy, chỉ biết lúc này cô không muốn Võ Tam chết đi, hay người duy nhất tự thoát khỏi mê hoặc của cô chết đi.

Cô vượt qua Lý Tử Yên, muốn chạm vào Võ Tam, thế nhưng bị Lý Tử Yên ngăn lại, ánh mắt nghiêm túc nói:

- Đừng chạm vào hắn, nhờ Phượng Huyết Bào hắn đã không sao, bây giờ chỉ cần linh hồn hắn cũng chịu đựng qua được lần tẩy rửa này nữa thôi, đánh thức hắn lúc này sẽ khiến quá trình này gián đoạn. Chúng ta đi thôi.

Không để Lý Mộng Hoàn lên tiếng, Lý Tử Yên vung tay lấy lại Phượng Huyết Bào lúc này đậm một màu xanh lam, tay còn lại túm Lý Mộng Hoàn, cùng nhau rời khỏi đỉnh núi, để lại Võ Tam một lần nữa cô đơn nằm đó.

---

Trần Định cuối cùng cũng tỉnh lại sau cơn khoái cảm kì lạ đột ngột ập tới, lúc cậu thấy sảng khoái vô cùng, cứ như được ngủ một giấc thật ngon, thật dài, trên chiếc giường êm ái, thơm tho mà cậu từng có ở thế giới cũ.

Chính vì cảm giác ấy, nên khi tỉnh lại, dù tinh thần có tốt đến mấy thì cậu vẫn có chút tiếc nuối trải nghiệm vừa trải qua.

Lúc này những tấm bảng điện tử hiện lên trước mắt cậu.

[Phân thân: Võ Tam - Cấp F]

[Điều kiện thăng cấp: Chịu đựng nỗi đau (100%) ]
— QUẢNG CÁO —

[Đồng ý / Không]

Trần Định ngạc nhiên, hóa ra phân thân có thể thăng cấp, nhưng có vẻ điều kiện cực kỳ hà khắc, cậu cũng đã biết trong khi mình sung sướng trong khoái cảm thì Võ Tam đã phải chịu đựng sự đau đớn tận xương tủy.

- Dĩ nhiên là đồng ý rồi!

Một tấm bảng khác lập tức hiện ra.

[Chủ thể: Trần Định (Không ổn định, không thể trở lại chân thân)]

[Sinh mệnh còn lại: 10 -> 15 năm]

[Sinh hồn còn lại: 13 -> 15 năm]

- Hử? Sinh hồn lẫn sinh mệnh đều tăng trưởng?

Trần Định càng thêm bất ngờ, nhưng mọi chuyện chưa dừng lại ở đấy, những bảng điện khác liên tục xuất hiện, hệ thống xuất hiện cùng tiếng nói quen thuộc:

- [Chúc mừng kí chủ đã sử dụng phân thân đúng cách, hãy tiếp tục lợi dụng phân thân để trở nên mạnh hơn. Hãy để chúng chịu đựng đau đớn, khổ sở, nỗi đau càng lớn, sức mạnh hoàn trả lại cho ngài cũng theo đó mà tăng dần.]

- [Ngoài nỗi đau về thể xác, thì nỗi đau tinh thần cũng là một lựa chọn tuyệt vời. Càng trái với lương tâm của phân thân, càng cắn rứt, phẫn nộ, hiệu quả càng mãnh liệt.]

- [Cái chết của phân thân sẽ đem lại cho ngài điểm tồn tại, sử dụng chúng hiệu quả sẽ cho ngài những vật phẩm hữu ích hay những phép màu kì diệu, hệ thống khuyến khích ngài mong chóng thực hiện để có thể trải nghiệm hệ thống một cách toàn diện.]

Ánh mắt Trần Định chăm chú đọc từng dòng chữ, cậu như bị đóng đinh tại chỗ, không thể rời mắt khỏi những gì vừa phát hiện.

Sự kinh ngạc lên đỉnh điểm, Trần Định không thể tin nổi vào những gì đang hiện ra trước mắt mình. Dù câu chữ của hệ thống rất đơn giản, nhưng chúng thực sự ẩn chứa một sự tà ác khó tả.

Cậu tự hỏi, làm sao hệ thống có thể gợi ý cho cậu những hành động độc ác như vậy?

---
— QUẢNG CÁO —


Võ Tam đã tỉnh lại, kích cỡ cơ thể cậu không thay đổi nhiều, thậm chí có chút gầy hơn trước, điều thay đổi lớn nhất chính là làn da của cậu trắng trẻo hơn, sẹo trên người cũng hầu như đã biến mất.

Võ Tam lúc này nhìn vào thùng nước còn lại.

---

Lý Mộng Hoàn và Lý Tử Yên đã trở lại căn phòng, tiếp tục theo dõi Võ Tam qua màn gương phía trước, chỉ khác là họ không còn cười nói vui vẻ như lúc đầu nữa, cả hai người đều im lặng chìm vào suy nghĩ của mình.

Trong gương, Võ Tam đang dùng nước giếng kì cọ cơ thể, cậu sử dụng thứ nước giếng lạnh buốt này tắm rửa cứ như nó thực sự chỉ là nước giếng bình thường.

Càng kì cọ, làn da của cậu càng trắng, thậm chí nó giống như dần trở nên bóng sáng như gốm sứ, độ đàn hồi dẻo dai cũng tăng dần, đao kiếm tầm thường lúc này đã không còn khả năng làm Võ Tam bị thương được nữa.

Hai cô gái chăm chú theo dõi toàn bộ quá trình tắm rửa của Võ Tam, cho tới tận khi Võ Tam mặc đủ quần áo, xách lên thùng nước mới bước nhanh xuống núi.

Lúc này Võ Tam đã bắt đầu công việc được giao, đổ đầy nước vào những chiếc chum quanh núi.

Một tiếng nuốt nước bọt phá vỡ sự im lặng trong căn phòng, Lý Mộng Hoàn run run nói:

- Hắn thực sự không phải người sao?

Lý Tử Yên im lặng không nói, thế nhưng trong lòng cô cũng đang cực kỳ nghi ngờ điều đó.

Trong lịch sử Lý gia, chỉ có duy nhất một người có thể hoàn thành trọn vẹn việc tắm rửa trong một lần, đó chính là nhân vật truyền kỳ - Lý Lam, đại tướng quân của Đại An, người đứng số một trong cuộc đua trở thành gia chủ Lý gia.


Chỉ là sau đó, Lý Lam cũng phải tĩnh dưỡng suốt ba ngày mới có thể rời giường, vậy mà lúc này Lý Tử Yên lại có thể chứng kiến một con quái vật sau khi thay da đổi thịt lại vẫn có thể tiếp tục hoạt động như không có gì xảy ra.

Đột nhiên bị trùng sinh về năm 2014 thì các người sẽ làm gì? Hãy đọc Bức Ta Trọng Sinh Đúng Không để theo dõi quá trình main tạo dựng sự nghiệp, phát triển các chuỗi doanh nghiệp cùng những màn tán gái siêu đỉnh của main. Húp giảng viên, húp học muội, học tỷ, học đệ, … à không có học đệ. Tình tiết phát triển sự nghiệp và tình cảm hợp lý logic, không gượng ép, không hệ thống.