• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 1: Tiền Đạo Bị Sét Đánh

“Đức… Đức… tỉnh dậy…”

“Đức, có sao không hả Đức.”

“Tỉnh kìa, hình như thằng Đức tỉnh rồi.”

Lý Đức nghe tiếng gọi tên của mình, lờ mờ mở cặp mắt trắng dã của hắn ra. Hắn chầm chậm hé mắt, nhìn những người xung quanh. Toàn những gương mặt xa lạ. Hắn không biết những người này.

“Đây là cái quỷ gì đây?” Lý Đức mấp máy môi, đưa tay ra sờ sờ vào sau đầu, thấy cộm cộm, ngạc nhiên nghĩ: “Hình như băng gạc, mình bị băng đầu rồi.”

“Mày ngớ người cái gì đó Đức, tao còn tưởng mày chết rồi cơ.” Một người thanh niên khoảng 22 tuổi, có gương mặt điển trai với đôi mắt mí lót, trên tay đeo băng đội trưởng, cười ha hả nói.

“Ớ, mình bị chảy máu đầu. Mình bị sét đánh cơ mà? Sao lại chảy máu đầu vậy kìa.” Lý Đức thì thào.

Lý Đức nhìn người thanh niên đeo băng đội trưởng có gương mặt xa lạ. Hắn lại nhìn quanh những người khác cũng mặc áo cầu thủ lộ vẻ lo âu, quan tâm hỏi han hắn. Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này? Đây là những người nào? Hắn không hề quen biết bọn họ.

Lý Đức thực sự không hiểu gì cả. Quả thực là hắn đang đá bóng. Trong khi đang đá bóng thì trời bỗng dưng đổ mưa. Đổ mưa thì có làm sao đâu. Cứ đá tiếp. Đội mưa mà đá. Đội bóng của hắn đang thắng thế. Hắn đang hùng hục chạy thì xoẹt xoẹt đùng đùng. Một tia sét trời ơi đất hỡi từ trên bầu trời giáng xuống. Giáng xuống thật mạnh. Trúng vào người của hắn. Chỉ trúng một mình hắn. Tất cả mọi người đều không trúng. Hắn nhớ rõ ràng là từ khi cha sinh mẹ đẻ hắn ra, hắn chưa làm điều ác gì cả. Thực sự như thế, một điều ác hắn cũng không làm. Thế mà sao, mà sao ông trời nỡ lòng nào đánh chết hắn. Bất công, thực quá bất công. Ông trời ở đâu ở đâu phóng tia sét trên bầu trời giáng xuống trúng vào hắn. Thế là hắn ngất đi. Rồi hắn tỉnh dậy. Và thế này đây. Trước mặt hắn toàn những người xa lạ cũng đang mặc áo cầu thủ đá bóng.
— QUẢNG CÁO —

“Sao rồi Đức, mày còn đá được không?” Người đội trưởng có đôi mắt mí lót cất tiếng.

“Được, đá bóng thì phải đá được.” Lý Đức vô thức trả lời.

Cái gì chứ? Hắn còn khỏe hơn cả con bò mộng. Sao lại không đá được? Hắn phải đá cho bằng hết trận. Một ngôi sao bóng đá Lý Đức như hắn sao có thể bỏ dở trận đấu vì một chút máu sau đầu.

Người đội trưởng mừng rỡ, bảo: “Thật là may quá, mày mà không đá được nữa thì toi cơm. Các anh em chấn thương gần hết rồi. Bây giờ những anh em đang đá cũng gượng đau mà đá. Mày rời sân nữa thì đội ta đá thiếu người mất thôi.”

Người đội trưởng trao đổi thêm với bác sĩ cứu thương. Bác sĩ kiểm tra thương thế Lý Đức thêm một lát, thấy không vấn đề gì, mới gật đầu cho phép Lý Đức được tiếp tục thi đấu. Người đội trưởng yên tâm xoay người rời đi, liên hệ với ban huấn luyện và trọng tài để có thể tiếp tục trận đấu.

Lúc này, Lý Đức chầm chậm đứng lên, đầu của hắn ong ong. Một số ký ức hỗn loạn xẹt qua trong đầu của hắn. Hắn hơi nhức đầu. Hắn lắc đầu mấy cái rồi ngước nhìn xung quanh. Hắn thoáng chú ý tới cái tên sau lưng áo của người đội trưởng, B. H. Due. Không có dấu? Sao lại là không có dấu? Tên người Đại Việt gì mà quái đản vậy? Tên thì có lẽ là tên Duệ rồi, cũng có thể là Duế hay còn có thể là Duể, nhưng B. H. là họ và chữ lót là cái gì thì hắn không hiểu. Đây là ai vậy trời? Hắn nhìn lưng áo của những người khác đang mặc bộ đồng phục áo đỏ giống như hắn, toàn những cái tên xa lạ. Quái chiêu thật, rõ ràng những người này nói tiếng Đại Việt mà sao chữ lại không có dấu? Hay đây không phải là Đại Việt nữa? Có lẽ nào?

Lý Đức lững thững đi vào sân cỏ. Hắn rất muốn ngoái cổ ra đằng sau để nhìn nhưng không nhìn được. Hắn bực bội kéo áo lên qua đầu, dự định nhìn xem cái tên ở sau lưng của mình là cái tên gì. Hắn thực sự rất muốn biết đó là cái tên gì? Hắn nghĩ có lẽ hắn bị tia sét đánh trúng nên bị ngớ ngẩn rồi.

“Ê, ê, làm gì đó Đức, mày cởi áo ra là người ta phạt mày đó, mau kéo áo xuống.” Một người có gương mặt vuông, mũi to, má hơi hóp vào, chạy tới lớn tiếng can ngăn.

Lý Đức nghe thấy thế, đành phải bỏ áo xuống. Hắn cũng biết làm thế sẽ có nguy cơ bị phạt nhưng mà hắn rất muốn dòng chữ đang viết ở sau lưng hắn. Không cho hắn cởi áo ra thì làm sao mà hắn nhìn được dòng chữ đó đang viết cái quái quỷ gì cơ chứ.
— QUẢNG CÁO —


Lý Đức khá là bực mình, ngó ra sau lưng người mũi to, thấy dòng chữ N. Đ. Phong, bèn gặng hỏi: “Phong hả, cho tôi hỏi là tôi có họ tên là gì?”

Thanh niên tên Phong nhíu mày, lộ vẻ không vui, bảo: “Này Đức, dám gọi thẳng tên anh rồi xưng tôi à, mày nhỏ hơn anh hai tuổi đấy. Rồi còn cái gì mà hỏi họ tên mày là sao? Chẳng lẽ cú ngã vừa rồi làm cho mày quên luôn họ tên của mình rồi?”

Lý Đức ngớ người, biết mình thất thố, bèn cúi đầu khẩn khoản: “Dạ, dạ, xin lỗi anh, em quả thật là bị cú ngã gì đó làm cho ngu người luôn rồi. Em đúng là quên luôn cả họ tên của mình. Mong anh, mong anh cho em biết họ tên của mình đi ạ.”

“Thôi chết con bà rồi, không ngờ cú ngã lại nặng tới vậy. Không ổn, tao phải báo lại với ban huấn luyện đưa mày ra sân thôi.” Phong trợn tròn mắt, toan quay lưng tiến về hướng ban huấn luyện đội nhà.

“Ấy ấy, chớ chớ, anh đừng có đưa em ra sân. Em còn đá được, em còn thi đấu được. Bị đưa ra sân chính là sự sỉ nhục đối với một cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp như em. Em sẽ không bao giờ rời sân và cũng vĩnh viễn không bao giờ rời sân. Số mệnh của em chính là sân cỏ này. Ngay cả ông trời kia có giáng sấm sét xuống đánh chết em, cũng không kéo em ra khỏi cái sân cỏ này được.” Một tay Lý Đức túm áo Phong, một tay chỉ lên trời, liến thoắng nói.

Phong híp mắt nhìn Lý Đức, gật gật đầu: “Lực kéo áo của mày vẫn còn mạnh như thế chứng tỏ mày còn khỏe đấy. Được, vậy thì ở lại sân đá bóng. Nhưng nếu cảm thấy không khỏe thì nhớ phải rời sân ngay. Không được ráng sức, hiểu không hả?”

“Dạ dạ, em hiểu mà, anh yên tâm.” Lý Đức chắp hai tay rối rít nói tiếp: “Anh Phong thân ái, anh làm ơn làm phúc, có thể nhắc lại họ tên của em cho em được biết hay không?”

“Họ và tên của mày? Mày thật sự không nhớ?” Phong nhếch mép, có lẽ hắn đang cố nín cười.

Lý Đức gật đầu vô cùng quả quyết: “Đúng vậy, em thật sự là không nhớ một cái gì sất. Lúc này trong óc em đang có một mớ hỗn độn hầm bà lằng gì đó khuấy đảo lung tung hết cả lên rồi. Em thật sự là van xin anh cho em biết họ tên của mình.”
— QUẢNG CÁO —


“Nhanh lên hai thằng kia, ơ kìa, trọng tài sắp thổi còi bắt đầu trận đấu rồi, hai thằng tiền đạo tụi bây đứng đó dây dưa cái gì?” Đội trưởng Duệ vẫy tay về phía hai người hét lớn.

“Tới, tới, tới ngay.” Phong lớn giọng đáp, đoạn quay sang Lý Đức thấy Lý Đức vẫn đang nắm áo mình, bèn nói: “Nguyễn Hoàng Đức, họ và tên của mày là Nguyễn Hoàng Đức, ôi là trời cái thằng này, bỏ áo tao ra. Nhanh lên, sắp bắt đầu trận đấu rồi.”

Phựt.

Lý Đức ngơ ngác buông áo Phong ra, mặc kệ Phong phóng như bay tới giữa sân, tốc độ của Phong thật là nhanh, nhanh như một chú sóc vậy.

“Nguyễn Hoàng Đức, họ và tên của mình là Nguyễn Hoàng Đức sao? Nguyễn Hoàng Đức, Nguyễn Hoàng Đức…” Lý Đức đứng chôn chân một chỗ, lẩm bẩm như người mất hồn.

p/s: Toàn bộ câu chuyện đều là hư cấu diễn ra ở thế giới khác. Câu chuyện này không diễn ra ở thế giới mà chúng ta đang sống. Những tên nhân vật, thông tin nhân vật, sự kiện, địa danh đều là do tác giả phóng tác. Những tên nhân vật, thông tin nhân vật, sự kiện, địa danh nếu có giống với thế giới mà chúng ta đang sống thì chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Thiên La là một bộ truyện tiên hiệp nói về tán tu Lâm Phong vô tình đạt được kỳ ngộ, từ đó mở ra con đường đại đạo cho bản thân.
Truyện có tiết tấu nhẹ nhàng, hài hước, bối cảnh hư cấu, cốt truyện theo phong cách cổ điển.
Hi vọng các đạo hữu có được những phút giây vui vẻ khi đọc truyện.
Cầu quà tặng, cầu hoa tươi đề cử, cầu kẹo, cầu đánh giá, cầu cất giữ, từ các bạn độc giả Cầu Trường Rực Lửa, xin chân thành cảm ơn.