• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 141: Đại Lực Thiên Ma, Trù Thần
"Vậy chúng ta đang ở đâu đây?"

Trường An dựa vào thành xe và đưa ra thắc mắc đối với người đàn ông tên Duy đầy nhiệt tình này. Chỉ thấy anh ta khẽ xoa cằm, cuối cùng mỉm cười và nói:

"Khu dân đen của Thực Thiên Thành. Làm sao ngươi lại tới được nơi này vậy?"

"Ta được Đại Vị Vương đưa tiễn ra đây." Trường An giật nhẹ khóe miệng và nói, và cũng sợ rằng Duy sẽ đào sâu hơn về vấn đề này, cho nên hắn mới nheo mắt lại và hỏi: "Vậy, tại sao các người lại đến nơi này?"

Lời nói của hắn nhanh chóng chìm vào yên tĩnh. Chỉ thấy những thành viên trong toa xe đưa mắt nhìn về phía đội trưởng Duy. Người đàn ông lai giữa hai dòng máu này lại chỉ nở một nụ cười và tựa xuống ghế xe, sau đó xoa cằm, đoạn nhìn lấy Trường An. Ánh mắt của gã yên tĩnh tựa như mặt hồ, khó có thể nhìn ra được sâu cạn của người đàn ông này:

"Tin mật không thể để lộ được đâu."

Trường An thấy vậy, lập tức ngứa miệng mà cất tiếng hỏi:

"Há, nó có liên quan tới Đại Vị Vương không?"

"Hả? Sao cậu biết???"

Duy giật nảy người mà ngồi dậy, gã mở to mắt nhìn lấy Trường An đầy kinh ngạc. Điều đó càng khiến hắn phải đưa tay ôm mặt, những thành viên ở trong toa xe cũng xấu hổ dời mắt khỏi cảnh tượng đáng xấu hổ này.

Người anh em này ra vẻ thần thần bí bí lắm, nhưng cuối cùng lại chẳng giữ nổi thông tin nào trong miệng. Trường An nghĩ thầm, hắn chỉ khoanh tay lại và mặt không cảm xúc nhìn lên trên bầu trời, cuối cùng mới nói:

"Binh lính của Thực Thiên Thành cũng được trang bị toàn những thứ đồ công nghệ cao. Không phải nó giống hệt các người sao? Chẳng có gì khó để đoán ra điều ấy cả."

Duy khoanh tay lại và đảo mắt một vòng, dường như đắn đo chuyện gì ghê lắm. Chỉ thấy cuối cùng gã không kìm được một tiếng thở dài mà lắc đầu, bất đắc dĩ nhún lấy vai:

"Đúng là như vậy, chuyện này có liên quan tới Đại Vị Vương, thực ra... Ông ta chính là người đến từ thế giới khác!"

Giọng nói đầy nghiêm trọng, cứ như thể gã vừa nói ra cái gì động trời lắm.

Thế nhưng, Trường An nhướng mày lên trông chờ xem liệu gã Duy sẽ nói gì tiếp không. Ấy vậy mà đối phương cũng chằm chằm nhìn lại hắn, cứ như thể trông chờ khuôn mặt Trường An sẽ xuất hiện sự khiếp hãi vì tin tức này quá động trời vậy.
— QUẢNG CÁO —


Bầu không khí yên tĩnh một hồi lâu, cuối cùng Trường An không nhịn được nữa, bèn mở miệng ra và hỏi tiếp:

"Rồi sao nữa?"

"Hả?" Duy chợt nghệt mặt ra, gã ta ngơ ngác nhìn lấy Trường An, không nhịn được mà buột miệng lên tiếng hỏi: "Chuyện đó không đáng ngạc nhiên sao?"

Đột ngột, người thanh niên đeo kính trong số những người chiến sĩ không nhịn được mà đi tới thì thầm vào trong tai của Duy:

"Đội trưởng, tin tức đó vốn là truyền thuyết ở thế giới này rồi, gần như ai cũng nghe qua cả."

"Sao cậu không nói sớm? Nãy anh còn tỏ vẻ thần thần bí bí thế, giờ nhìn khác gì một thằng ngốc không?" Duy nghe thấy thế thì mặt lập tức lộ ra vẻ khó coi, gã vội vã thì thầm hỏi lại. Nhưng đối phương chỉ đẩy gọng kính lên một cách nguy hiểm, cứ như thể đang suy đi tính lại một âm mưu nào đó:

"Vì thế nên bọn tôi mới không nói."

Đội trưởng Duy: ...

Không biết giờ gã xin phép Liên Bang đổi một tiểu đội mới được không nhỉ?

Trường An: ...

Mấy gã này lại làm trò hề gì nữa rồi?

Tuy nhiên, Trường An tức khắc nhíu mày nhìn lấy lão Duy, bắt đầu thắc mắc về sự tồn tại của thế lực gọi là Liên Bang ở trên Thượng Giới.

Chư Thiên Vạn Giới rất rộng lớn, cho đến bây giờ Trường An cũng chỉ mới sở hữu kiến thức về một nửa những thế lực trong số đó. Phần còn lại là những thế lực đang ẩn giấu rất sâu, khiến hắn - cho dù chín đời trước có cường đại đến đâu, cũng chẳng thể tìm ra được bất kỳ tung tích nào cả.

Thánh Vực có ngôi vị Thánh Hoàng, Thần Giới do Tần Thần Đế nắm giữ, Long Quốc do Chân Long thủ hộ,... Đối lập với những cái trên chính là Tà Giới, một thế giới đầy hỗn loạn, từng do bảy vị Tà Đạo nắm giữ. Trong quá khứ, Trường An cũng chỉ là kẻ yếu nhất trong số đó, hắn giữ vai vị Tà Đạo âu cũng bởi vì thiên phú của bản thân thực sự quá cao mà thôi. Còn nếu đem đi so với tiểu Diệp thời đỉnh phong... Chẳng khác gì lấy trứng chọi đá cả.
— QUẢNG CÁO —

Nhưng bây giờ Trường An đã luân hồi một kiếp, tiểu Diệp lại bởi vì Thánh Hoàng đương nhiệm trọng thương, cho nên hai người giờ cũng chẳng còn nắm giữ bao nhiêu sức mạnh nữa. Đoán chừng hai vị trí ấy cũng sẽ phải dành cho vị đại lão nào khác mà thôi.

Thế nhưng, rốt cuộc thì Liên Bang là thế lực gì?

"Vậy về thế lực Liên Bang của các người, liệu có thể kể cho ta chứ?"

"Ồ? Ngươi muốn gia nhập ư?" Duy ngạc nhiên mà hỏi, nhưng Trường An chỉ giật nhẹ khóe miệng mà nhanh chóng lắc đầu, bất đắc dĩ đáp: "Nhìn lại cái thân thể bình thường của ta, e sợ rằng đến cả cơ giáp còn không thể mang vào, nói gì đến điều khiển đánh nhau cơ chứ?"

Có hơi thất vọng trước câu trả lời của Trường An, vậy nhưng Duy vẫn gật đầu, chỉ thấy gã ta xoa cằm suy nghĩ một lúc, cuối cùng mới bình thản nói:

"Liên Bang là một tổ chức tồn tại nhằm thu giữ hoặc tiêu diệt những thứ có xuất phát từ Tà Giới, hoặc bất kỳ điều gì có thể ảnh hưởng đến cấu trúc của Chư Thiên Vạn Giới. Thay vì tu luyện để mạnh lên, chúng tôi lại nghiên cứu những loại cơ giáp, huyết thanh nhằm tăng cường sức mạnh."

Nói xong, Duy chợt búng tay, chỉ thấy đột ngột có vô số những linh kiện bao phủ lấy cánh tay phải của gã ta, lập tức biến thành một chiếc găng tay máy móc, với những đường dẫn năng lượng bao phủ quanh nó. Mà chỉ thế thôi, Trường An đã thoáng nhíu mày lại. Hắn có thể cảm nhận được khí thế của Duy tức khắc thay đổi một cách nhanh chóng.

Nếu như lúc trước, Duy chỉ hoàn toàn là một người bình thường, thì bây giờ, gã ta giống như một người tu luyện, có thể mang đến áp bách cho trực giác của Trường An.

Khoa học của đám người này... Không đơn thuần là khoa học.

"Vậy Đại Vị Vương cũng như vậy ư?" Trường An chợt lấy làm khó hiểu lắm, vì cho dù các binh lính hộ tống bọn hắn vào Thực Thiên Điện cũng sử dụng một loại cơ giáp tương tự của Duy, nhưng lúc Đại Vị Vương ra tay, Trường An hoàn toàn không cảm nhận được bất kỳ điều gì cả.

Chỉ thấy Duy thoáng ngừng lại, đoạn gã ta lắc đầu và lại búng tay. Chiếc găng tay máy móc nhanh chóng thu lại thành từng mảnh nhỏ, cuối cùng trở thành một chiếc nhẫn tinh xảo trên tay của hắn. Duy thở dài và rồi lẩm bẩm:

"Đại Vị Vương... vậy ra đó là tên các ngươi gọi lão ta sao?"

Trường An im lặng chờ Duy nói tiếp, chỉ thấy gã ta lưỡng lự một hồi lâu, cuối cùng mới nghiêm nghị và nhìn lấy hắn. Một ánh mắt dường như ẩn chứa một sự dò xét, hay nói đúng hơn, Duy đang cân nhắc xem liệu sẽ có lợi, hại gì khi kể cho hắn nghe về thân phận của Đại Vị Vương hay không.

May mắn thay, gã ta cảm thấy thông tin này không cần phải giấu diếm quá làm gì, chỉ mỉm cười và nói:

"Ngàn năm trước, ông ta được Chư Thiên Vạn Giới biết đến với cái tên Đại Lực Thiên Ma. Một kẻ ham muốn sức mạnh và chiến tranh, mạnh mẽ đến mức không ai cản được, từng giết qua một trong bảy vị Tà Đạo, thân thể vì thế mà thương không hề nhẹ. Thế nhưng chỉ cần nghỉ dưỡng là có thể phục hồi."
— QUẢNG CÁO —


Giết một vị Tà Đạo?

Trường An thoáng nhíu mày lại, sức mạnh của lão già ấy... Thực sự có hơi ngoài dự tính của hắn một chút. Thế nhưng, hắn vẫn không kìm lòng được mà thắc mắc:

"Nhưng điều đó có liên quan gì tới mỹ thực chứ?"

Chỉ thấy Duy thoáng lắc đầu, cuối cùng gã ta mới nói:

"Cho tới một ngày, Đại Lực Thiên Ma gặp được một người trù sư, không ai biết được hắn đã được phục vụ món ăn gì. Chỉ biết từ ngày đó, Đại Lực Thiên Ma dường như mất trí với những loại mỹ thực, gã ta đi du đãng khắp nhiều nơi nhằm tìm ra món ăn mà bản thân thực sự muốn. Chỉ tiếc là... vị trù sư ấy không còn tung tích nữa."

Trường An ngạc nhiên, hắn chợt nghĩ đến điều gì đó mà thất thần. Thế nhưng, lời nói tiếp theo của gã Duy lại khiến hắn phải giật mình lên, trong lòng không kìm được sự kinh hãi của mình:

"Sau này, người ta mới biết được vị trù sư ấy thực ra chính là... Đương đại Trù Thần."

Trù Thần?

Cái danh hiệu đó Trường An đã từng nghe qua, thậm chí là nghe không ít. Trên thực tế, hắn cũng gặp gỡ đối phương nhiều hơn bất cứ ai.

Bởi vì, chính Trù Thần là người đã dạy cho Trường An cách nấu ăn. Hay nói đúng hơn, Trường An từng là đệ tử của người.

Đời thứ năm, Trường An bái Trù Thần làm sư phụ, được đối phương truyền đạt vô số kinh nghiệm, đạo lý sống. Cũng hiểu được nhiều hơn về ẩm thực, chỉ đáng tiếc là tư chất của hắn qua ngu dốt. Cho đến ngày Trù Thần rời đi, Trường An vẫn không tài nào làm ra một món ăn có thể đạt đến trình độ "mỹ thực" được.

Sau lần đó, hắn không bao giờ gặp lại người nữa. Chỉ là thế gian vốn rất tròn, không ngờ rằng lần này, Trường An gặp được kẻ đã bị sư phụ mình dùng mỹ thực ức chế đến phát điên.



Đột nhiên bị trùng sinh về năm 2014 thì các người sẽ làm gì? Hãy đọc Bức Ta Trọng Sinh Đúng Không để theo dõi quá trình main tạo dựng sự nghiệp, phát triển các chuỗi doanh nghiệp cùng những màn tán gái siêu đỉnh của main. Húp giảng viên, húp học muội, học tỷ, học đệ, … à không có học đệ. Tình tiết phát triển sự nghiệp và tình cảm hợp lý logic, không gượng ép, không hệ thống.
Bình luận, đề cử và đánh giá để tác lấy đó làm động lực nhé các bạn đọc.