• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 1: Trời Không Sinh Ta Đàm Hướng Nhân, Trí Tuệ Vạn Cổ Như Đêm Dài
Tại một từ đường khói bay nghi ngút, thư sinh dáng người cao gầy, cung kính khom lưng cắm cây nhang trong tay vào lư hương.

Thư sinh vẻ mặt an tĩnh, ánh mắt khẽ híp, sau một lát thư sinh hai mắt vừa mở, trên khuôn mặt có phần già nua trước tuổi khẽ hài lòng mỉm cười.

Thư sinh nhẹ nhàng lau hai ống tay áo, tư thế chuẩn bị rời khỏi từ đường.

“Tiên sinh, hôm nay ngài lại tới từ đường khắp hương a ?”

Lúc này, từ phía sau vang lên giọng nói ồm ồm.

“Là, trước kia không tới từ đường khắp hương tạ ơn tổ tiên phù hộ, hiện tại muốn tới, xem như là không trễ, cũng tiện đường, bọn nhỏ sắp tới kỳ thi trọng đại”
Thư sinh nói.

“Ai, mới đây Hổ nó đã theo tiên sinh học tập vỡ lòng đã năm năm, tại làng Huỳnh Hỏa chúng ta chỉ có duy nhất tiên sinh có đủ tài học dạy dỗ, ân đức tiên sinh không thể nào nói hết, cho dù Hổ nó không thể đậu, đó cũng là bản sự không thông”

Người phía sau nghe vậy ngay lập tức nói lại.

Thì ra thư sinh là vị thầy đồ duy nhất trong làng, mọi đứa nhỏ trong làng vỡ lòng đều do một tay thư sinh dạy dỗ.

“Trần Dương hắn nói đúng, chúng ta nhận ơn Dã tiên sinh, ân trọng như núi, hiện tại chỉ mong bọn nhỏ không phụ bạc công ơn dạy dỗ của Dã tiên sinh”


Trong từ đường, một người trung niên có hai bắp tay cứng rắn, giữa lòng bàn tay chi chít vết chai sạn, vừa nhìn liền biết thường ngày làm công việc nặng nhọc, bất quá khi nhắc tới lũ trẻ trong làng, trên khuôn mặt hiện đầy vẻ rạng rỡ, dường như tương lai của bọn trẻ chính là tương lai của chính hắn.

Thân thế của thư sinh tới nay đối với người trong làng vẫn còn là một bí ẩn, không ai biết hắn đến từ đâu, chỉ duy nhất biết thư sinh tự là Dã, tuổi tác ba mươi, bề ngoài lại giống như tuổi bốn mươi.

Thư sinh đưa tay ngăn cản hai người muốn làm lễ nói: “Đến nơi đây cũng là duyên, dạy dỗ bọn nhỏ cũng là duyên, mọi việc xem trọng tự nhiên, không nên cưỡng cầu”

“Tiên sinh nói chí phải” Hai người gật đầu tăm tắp, cái hiểu cái không, bất quá trước tiên cứ gật đầu.

“Xì” Ngọc phu nhân bên ngoài khinh thường xì một tiếng, là một vị nữ tính duy nhất trong làng không chịu thua kém ai, có chút tài học, vả lại tính tình bạo nổ, thấy hai tên thúi nam nhân ngây ngốc gật gù, không khỏi xem thường.

Hiểu cái gì mà gật đầu, Ngọc phu nhân ta vốn khinh thường.

Làm sao, trừng mắt cái gì, muốn thì tới a !

Ngọc phu nhân thấy hai tên nam nhân nhìn chằm chằm, hai tay chống eo, trừng mắt trở lại.

Hai nam nhân xụ mặt quay đầu, không đấu lại.

Từ đầu vốn là không đấu lại nha, đánh thắng phụ nữ, ngươi chỉ biết thắng phụ nữ.

Đấu không lại, ngươi sẽ là đến phụ nữ còn không thắng nổi.

Hai nam nhân ấm ức nghĩ trong lòng, ấm ức đến nỗi tay đấm chân dậm.

“Dã tiên sinh, buổi sáng tốt lành” Đối với Dã tiên sinh, Ngọc phu nhân nho nhã cười nói.

“Ngài cũng tốt” Dã tiên sinh đáp lễ.
— QUẢNG CÁO —


…..

Dã tiên sinh trở về lớp học, lớp học bề ngoài đơn giản, chỉ là một căn nhà tranh đơn sơ, tuy vậy bên trong mười phần ấm áp.

Dã tiên sinh lên tiếng.

“Đại đạo ngàn vạn, trên thế giới không biết đạo nhiều vô số kể, đạo có cựu đạo có tân đạo, đạo có ngũ hành, đạo có âm dương phân chia”

“Đạo có đại đạo, có tiểu đạo, đạo có khởi nguyên, đạo có vô tận, đạo có duy nhất”

“Đạo tồn tại khắp thiên địa, ngươi xem đó là đạo, đó liền là đạo, ngươi không xem đó là đạo đó liền không phải đạo”

“Ngươi đi đường liền là đạo, ngươi ngồi liền là đạo, ngươi ăn liền là đạo”

Nói tới đây, cảm giác vừa đủ, Dã tiên sinh không tiếp tục nói, chờ đợi bọn nhỏ bên dưới chầm chậm tiêu hóa.

“A, ta hiểu” Bên dưới một tên thiếu niên chừng mười hai tuổi khuôn mặt tỉnh ngộ, bất chợt hét lên.

“Thì ra, mỗi ngày ta ăn nhiều như vậy, đều là do đạo, trách làm sao được trong lớp học ta liền tráng nhất, khỏe nhất nha” Tiếp đó thiếu niên vui mừng nói.

“?” Dã tiên sinh trên đầu hiện lên một dấu hỏi to đùng.

“Hổ, ta cảm giác ngươi nói không sai, nhưng làm sao ta lại cảm giác có gì đó không ổn” Bàn học cạnh bên, thiếu niên khác khổ não nói.

Khổ não là vì hắn biết lời này không ổn, nhưng lại không biết không ổn bắt nguồn từ đâu.

“Sao lại không ổn, không tin, ngươi liền lên đánh với ta, ngươi đánh thắng ta ?” Hổ không vui nói.

“Mãng phu” Thiếu niên hừ một tiếng, người đọc sách không thể động một tí liền so nắm đấm.

Bất quá cũng liền là đánh không lại cho nên mới không muốn đánh.

Hổ đắc chí nắm chặt nắm đấm, hai mắt trông mong hướng tới Dã tiên sinh, chờ đợi một cái gật đầu.

Dã tiên sinh, ngài mau nói, ta là không sai, ta đúng đi.

Dã tiên sinh tiếp tục hiện trên đầu dấu chấm hỏi to đùng.

“Lời của ngươi vốn xuyên toạc toàn bộ tân học lý giải tiên sinh đưa ra, còn không biết xấu hổ mạnh miệng”

Lúc này, dưới cuối góc phòng học, một thiếu niên mi thanh mục tú nhíu mày nói.

Mọi người giật mình, cuối cùng cửa ải lớn nhất xuất hiện, kẻ duy nhất có thể trị được ác bá Hổ.

Đàm Hướng Nhân.
— QUẢNG CÁO —

Trong lớp học, vị trí càng gần với bục giảng lão sư càng có lợi thế, có thể tường tận nghe kỹ giảng giải, vừa tiện lợi được lão sư chăm chút sai lầm, so với vị trí cuối phòng học, đó là quá khác biệt.

Học sinh bên trên thường có thành tích tốt hơn học sinh bên dưới, đó là điều không tránh khỏi.

Bất quá duy nhất có một ngoại lệ, đó là Đàm Hướng Nhân.

Đàm Hướng Nhân, thuở nhỏ không cha không mẹ, được gia đình cụ Đàm trong làng nhận nuôi, sau đó hai ông cụ cũng từ trần rời đi, để lại hắn tiếp tục một mình.

Vì sinh dục mà hắn phải bắt đầu lên kế sinh nhai từ những năm này, so với những đứa trẻ cùng tuổi khác, Đàm Hướng Nhân chững chạc hơn quá nhiều.

Việc lên lớp trễ cũng không thể tránh khỏi, mọi người trong lớp học đã quá quen thuộc, bàn cuối trong lớp liền như thế trở thành địa bàn của hắn.

Đôi mắt rực rỡ linh động, mái tóc màu đen mượt tùy ý tán loạn.

Hổ e ngại nhìn về hướng Đàm Hướng Nhân, thầm mắng, làm sao lúc nào tới thời điểm ta muốn trương dương lại bị tên này cầm đao chặn đường, tức chết ta.

Đàm Hướng Nhân tiếp tục nói.

“Câu này trong tân học có ý bảo thế gian vạn vật đều là đạo, ngươi xem đó là đạo nó liền là đạo”

“Đạo là vạn vật, đạo tồn vạn vật, đạo là vạn vật, nhưng vạn vật không hẳn là đạo”

“Việc ngươi lý giải đạo là ăn thì thật sự quá đơn giản, chỉ được bề ngoài”

“Không được bên trong”

“Tốt, Hướng Nhân nói không sai” Dã tiên sinh vui mừng nói.

Theo lão nhân gia ông ta, trong lớp học nếu mọi người đều không có kỳ vọng đạt thành tích tốt, chỉ duy nhất ngoại trừ Đàm Hướng Nhân.

Đứa nhỏ này từ nhỏ đối với mọi việc không giống thường nhân, năng lực tiếp nhận phi thường mạnh, ngộ tính cao lạ thường.

So với cựu học, tân học lý giải càng thêm khó khăn, nhưng vào tay đứa nhỏ này, dường như chỉ là việc ăn cơm uống nước bình thường một dạng.

Hổ hai mắt mê mang, vậy là ăn của hắn không phải đạo, thật là đau, trái tim của hắn thật đau.

Trông thấy Dã tiên sinh lớn tiếng vui mừng, trông thấy đám bạn học ngưỡng mộ, Hổ ngửa đầu tức giận.

Trời sinh Hổ, cớ gì sinh Nhân.
….

Trên đường về, Hổ đi sát bên Đàm Hướng Nhân, mở miệng nói.

“Họ Đàm, hai tháng nữa chúng ta vừa tròn mười ba tuổi, nếu thành tích không tệ, hẳn có thể sẽ tiến vào học viện”

Tuy nhìn bên ngoài Hổ với Đàm Hướng Nhân thường xuyên xảy ra tranh phong, nhưng thực tế quan hệ của bọn hắn so với bất kỳ ai trong lớp học đều khăng khít, khó trách, nhà hắn kề bên nhà Đàm Hướng Nhân.

“Ưm” Đàm Hướng Nhân gật đầu.
— QUẢNG CÁO —


“Ta có chút không nỡ, không muốn rời xa nơi này” Hổ thấp giọng nói.

Nghĩ tới việc phải rời xa làng, không còn được ở trong nhà với cha mẹ, hắn có phần không quen.

Kỳ thi sắp tới sẽ được tổ chức tại Thái Nhật Thành, cách khá xa làng Huỳnh Hỏa, đi bằng xe ngựa cũng phải mất hai ngày đường.

Nếu thành công tiến nhập Học Viện, bọn hắn liền là ở Thái Nhật Thành không rời, dù sao Học Viện không thể vì bọn hắn mà dời tới làng Huỳnh Hỏa nha.

“Còn chưa chắc có thể đậu hay không” Đàm Hướng Nhân nói.

“Bình thường không phải họ Đàm ngươi rất tự tin ?” Hổ kinh ngạc.

Họ Đàm bề ngoài nhìn như người khiêm tốn, nhưng bầu bạn với hắn từ nhỏ, Hổ làm sao không biết, họ Đàm này thực ra kiêu ngạo cực kỳ.

“Ta là nói ngươi” Đàm Hướng Nhân liếc mắt.

“Ta muốn đánh ngươi một trận” Hổ trợn mắt, hai cánh tay gồng lên cơ bắp.

“Mãng phu, đừng làm mất mặt người đọc sách” Đàm Hướng Nhân bĩu môi nói, không thèm nhìn một chút.

“Ta ban đầu muốn làm võ nhân, không muốn làm cái gì người đọc sách, người đọc sách tay trói gà không chặt, đồ bọn hắn ăn không phải là do võ nhân chúng ta săn bắt được” Hổ không phục nói.

“Võ nhân giai đoạn đầu so với người đọc sách mạnh mẽ không sai, bất quá sau mười ba tuổi, tiến vào Học Viện, tu luyện tinh đồ, luyện tinh khí, dẫn tinh thần lực nhập thể, so với võ nhân chúng ta càng mạnh” Đàm Hướng Nhân nói.

“Đọc sách đánh vững trụ cột, không có kiến thức, ngươi dám tự tiện tu luyện a, một khi có sai lầm cho ngươi mười cái mạng cũng không đủ dùng, cho nên nói, võ nhân là một đám mãng phu, có đầu óc so với không đầu óc vẫn tốt hơn”

Hổ phút chốc ĩu xìu, như bong bóng xì hơi, chán nản nhìn bầu trời.

Trời sinh Hổ, cớ gì sinh Nhân.

“Ta đọc sách là được, họ Đàm xin ngươi đừng nói nữa, làm ơn”

Hổ tức giận nói.

Đàm Hướng Nhân cười sang sảng, thiếu niên tâm chí đắc ý.

Dùng lý lẽ phục nhân mới là chính đạo nha.

Thật ra cũng liền là đánh không lại Hổ, ta, Đàm Hướng Nhân trí tuệ thông thiên.

Thiếu niên hai tay chắp sau lưng mỉm cười.

Trời không sinh ta Đàm Hướng Nhân, trí tuệ vạn cổ như đêm dài.

Đột nhiên bị trùng sinh về năm 2014 thì các người sẽ làm gì? Hãy đọc Bức Ta Trọng Sinh Đúng Không để theo dõi quá trình main tạo dựng sự nghiệp, phát triển các chuỗi doanh nghiệp cùng những màn tán gái siêu đỉnh của main. Húp giảng viên, húp học muội, học tỷ, học đệ, … à không có học đệ. Tình tiết phát triển sự nghiệp và tình cảm hợp lý logic, không gượng ép, không hệ thống.