• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 56: Nựng Mèo Trong Quán Cà Phê.
Chuyện Tình Thanh Xuân Cấp Ba Của Tôi.

Tập 5: Mùa Xuân.

Chương 56: Nựng Mèo Trong Quán Cà Phê.

....................

Dù gì thì ở dưới cũng đã kính chỗ hết rồi. Cho nên cả hai chúng tôi đành phải đi lên lầu theo lời của nhân viên hướng dẫn. Lúc này, tôi chợt nhận ra so với lần đầu tới nơi này thì nơi đây đã nhận nuôi thêm mèo. Nếu so với lần đầu tới đâu thì bây giờ cũng phải gấp ba lần gì đấy.

Đi trên lầu thì may mắn cũng còn chỗ ngồi ngay gần cửa sổ. Trúc Linh thấy thế thì hướng tay vào đó nói:

- Lê Ninh này, mình thấy bàn này còn chỗ này! Chúng ta mau tới đó ngồi đi!

Tôi liền gật đầu, sau đó thì đi theo Trúc Linh đến cái bàn trống đó. Vừa mới ngồi xuống, tôi cảm thấy có thứ gì đó mềm mại đang cọ vào chân tôi, làm cho tôi đây có đôi chút giật mình, nhưng nhớ lại là đây là quán cà phê mèo, cho nên tôi cúi xuống xem là có con mèo gì không.

Thấy tôi ngó xuống như đang tìm kiếm thứ gì đó, thì Trúc Linh hỏi:

- Lê Ninh à, cậu đang kiếm cái gì thế?

Sau đó, tôi không trả lời mà cúi người xuống, cầm lấy một con mèo con lên và bế nó lên tay. Trúc Linh thấy thế thì liền đòi:

- Lê Ninh này, bé mèo dễ thương quá! Cho mình bế bé nó đi nào!

Thấy lời cầu xin cực kì tha thiết này của Trúc Linh, tôi không thể nào mà không buông lòng được. Vì thế cho nên tôi liền giao mèo con cho Trúc Linh nâng niu.

Lúc này, có một nữ nhân viên tiến tới chỗ hai chúng tôi chào hỏi:

- Chào hai em, hai em muốn dùng gì?

Tôi nghe thế thì cũng nhận ra là từ nãy đến giờ vẫn chưa để ý đến chuyện gọi nước, vì thế cho nên cũng không quan tâm mà xem menu ở quán như thế nào.

Thấy rằng không nên để phiền lòng nhân viên nếu để đứng lâu, tôi liền nói:

- Chị đợi em một chút, em xem danh sách thức uống một lát rồi gọi ngay!

Chị nhân viên trong quán nghe thế thì cũng vui vẻ đúng đó một lát. Lúc này, tôi nhìn sang Trúc Linh hỏi một câu sau khi nhìn menu của quán:

- Trúc Linh này, mình nghĩ là cả hai chúng ta nên gọi cà phê sữa đá đi!

Trúc Linh nghe thế thì liền gật đầu đồng ý lời đề nghị của tôi:

- Ừ, cứ quyết định như vậy đi!

Sau khi biết Trúc Linh gật đầu đồng ý, thì tôi liền nhanh chóng quay sang chị phục vụ gọi nước:

-Thế chị lấy cho em hai ly cà phê sữa đá đi!

Chị nhân viên nghe thế thì đáp:

- Vậy thì hai em chịu khó ngồi đợi vài phút, chị sẽ mang ra nhanh ngay!

Nói xong thì chị nhân viên liền rời đi. Lúc này con mèo con đang được Trúc Linh đây nựng, làm cho mèo con đây cảm thấy thoải mái và rất là hứng thú. Nhìn thấy tình cảnh này, điều này làm cho tôi cảm thấy có hơi một chút ghen tị, nếu có thể thể chỗ mèo con kia thì tốt biết mấy rồi.

Sau chừng cỡ năm phút, thì lúc này chị nhân viên phục vụ đang mang tới chỗ hai chúng tôi hai ly cà phê sữa đá. Lúc này, chị nhân viên phục vụ nói:

- Xin lỗi vì đã hai khiến cho hai em chờ lâu!

Tôi nghe thế thì đáp:

- Không có gì đâu chị! Dù gì thì quán xá đang đắt khách, cho nên làm nước có chậm trễ hơn cũng là điều bình thường.

Chị nhân viên nghe thấy thế thì liền đáp:

- Cảm ơn em đã thông cảm! Mà thôi, chị đi phục vụ khách khác đây!

Sau đó, chị phục vụ liền rời đi. Còn tôi thì liền cầm lấy ly cà phê sữa đá, rồi lấy muỗng khuấy đều để mà phần sữa đặc và nước đá trong ly tan ra, hòa quyện vào với cà phê. Như vậy thì mới có nhiều cà phê sữa mới uống được.

Sau khi pha đều xong ly cà phê sữa đá đó, thì tôi liền cầm lên uống. Lúc này, tôi vẫn đang nhìn thấy Trúc Linh vẫn còn đang ôm ấp vuốt ve con mèo, nên liền hỏi cô ấy:

- Trúc Linh à, cậu có cần mình khuấy giùm ly của cậu không?

Trước sự ga lăng của tôi, mặc dù cảm thấy ngại, nhưng Trúc Linh lại giấu nó lại. Lúc này, cô ấy nói:

- Không cần đâu!

Sau đó, cô ấy đề nghị:

- Lê Ninh này, cậu ôm mèo con một lát đi! Mình uống một miếng rồi cậu đưa lại mèo con cho mình sau!

Tôi liền nhận ra ngay con mèo con và giữ nó trong người. Trong lúc đang ôm giữ mèo con đó, tôi nhìn thấy rằng ở trong một góc của quán có những cái cây lông vũ để mà dùng để chơi với mèo, với cách chơi là cầm cái cây hướng phần lông vũ về mèo để cho nó vờn cái lông vũ đó. Nên tôi quyết định rời khỏi bàn và đi tới chỗ đó để lấy một cây lông vũ.

Lúc này, Trúc Linh thấy tôi đứng dậy thì hỏi:
— QUẢNG CÁO —


- Lê Ninh này, cậu đi đâu thế?

Sau khi nghe xong câu hỏi thì tôi liền trả lời:

- Mình đi qua đó lấy cây lông vũ đó để chơi với mèo.

Trúc Linh nghe thế thì không hiểu, nên tự đặt câu hỏi:

- Cây lông vũ là sao?

Lại một câu hỏi thắc mắc nữa của cô ấy, tôi lại phải trả lời một lần nữa:

- Cậu đợi mình một chút, để mình lấy cái cây đó rồi chỉ cho cậu cách chơi!

Trúc Linh nghe thế thì gật đầu không đáp gì, còn tôi thì lại nói tiếp:

- Vậy mình đi lấy cây đó ngay!

Nói xong, tôi liền bế mèo con đi chơi một góc tường, ở đó có khoảng chục cây lông vũ và một vài quả bóng len để cho mèo chơi. Khi đến chỗ đó, tôi liền lấy cây lông vũ ra đem đến bàn. Xong xuôi tôi nói với Trúc Linh:

- Trúc Linh này, mình đặt mèo con xuống rồi lấy cây lông vũ này chơi với nó đi!

Trúc Linh nghe thế thì gật đầu, sau đó tôi đặt mèo con xuống. Lúc này, Trúc Linh đột nhiên biểu cảm nói:

- Lê Ninh này, mèo con nó chạy đi mất tiêu rồi?

Mới đặt mèo con xuống thôi mà nó đã chạy đi đâu mất hút rồi. Đúng là xui thật, với lại điều này sợ rằng cô ấy sẽ có hơi bực bội, cho nên tôi liền trấn an cô ấy:

- Trúc Linh này, để mình đi tìm lại mèo con đó cho!

Lúc này, trong lúc tôi không biết rằng phải tìm mèo như thế nào vì hầu hết bị các vị khách khác đang ôm ấp gần hết rồi thì đột nhiên mèo con khi nãy lại chạy đến, trong miệng nó lúc này đang ngậm một cuộn len tới chỗ chúng tôi để mà nằm ra chơi đùa.

Nhìn thấy nó như vậy, thì tôi liền đoán rằng, có thể là lúc nãy đang bế con mèo đến chỗ đó để lấy cây lông vũ thì nó đã để ý đến chỗ quả bóng len kia thì khi mới thả xuống thì nó đã chạy lại đến chỗ đó và lấy qua bóng len kia.

Dù gì thì có vẻ mèo con đó đang hứng thú với quả bòng len kia so với sợi lông vũ đó, cho nên nó mới chạy đi lấy quả bóng len đó để mà chơi đùa,
Nhìn thấy con mèo con đó, tôi cảm thấy có hơi thở phào nhẹ nhõm một chút vì tưởng nó đã đi đâu mất rồi, cho nên cũng có hơi lo là Trúc Linh đây sẽ cảm thấy hơi buồn lòng, độ thiện cảm sẽ giảm đi đôi chút.

Đang trong lúc nhìn con mèo chơi bóng len thì Trúc Linh đứng dậy rồi lấy cây lông vũ trong tay tôi ra rồi hỏi tôi:

- Lê Ninh này, cái cây lông vũ này mình dùng để chơi với mèo bằng cách giơ cái cây này vào con mèo để nó vờn đúng không?

Tôi nghe vậy thì liền đáp:

- Đúng vậy, nhưng mèo con này có vẻ chỉ thích chơi bóng len thôi thì phải. Cho nên cũng không biết là dùng cây lông vũ này để chơi với mèo con được không?

Sau đó, Trúc Linh ngồi xổm và cầm lấy cái cây lông vũ để mà giơ phe phẩy trước mặt con mèo này để xem nó thế nào. Không như dự tính, con mèo con này nó để ý đến và nhảy lên, dùng hai chân trước để mà cố gắng túm lấy cái phần lông vũ đó, điều này làm cho cô ấy đây có hơi chút giật mình, vì thế cho nên liền rút tay lại, vô tình làm cho con mèo không với trúng mục tiêu của mình.

Nhìn thấy Trúc Linh hành động đúng động tác khi dùng cây lông vũ đó để chơi với mèo, tôi liền giơ ngón tay cái lên khen:

- Trúc Linh này, cậu chơi đúng cách rồi đó! Cậu cứ để nó nhảy lên bắt chùm lông vũ đó mà không để cho nó bắt trúng là được!

Trúc Linh lúc này mới nhận ra rằng quy luật chơi trò này cũng cực kì đơn giản, chỉ cần khiến cho con mèo đây nhảy lên túm lấy lông vũ là được, nhưng không được để cho con mèo chạm trúng.

Sau khi cầm sợi lông vũ chơi với mèo con một lát, thì Trúc Linh liền thu cây lông vũ lại và nói với tôi khi có vẻ đã để ý điều gì đó:

- Lê Ninh à, nãy giờ mình để ý rằng là cậu đang muốn chơi với mèo phải không?

Như là đoán trúng được ý muốn của tôi, tôi ngạc nhiên hỏi:

- Sao cậu biết hay vậy?

Trúc Linh nghe thế thì liền đáp:

- Sao mà không biết được chứ? Nãy giờ mình nhìn thấy cậu chỉ nhìn mình chơi với con mèo nên mình nghĩ là cậu muốn chơi với nó!

Thật ra cái nhìn muốn chơi với con mèo chỉ là cái cớ của tôi thôi, nếu mà nói thẳng ra là đang nhìn Trúc Linh thì sẽ khiến cho cô ấy đây cảm thấy hơi xấu hổ, cho nên thà nói dối một chút thì hơn.

Nhưng dù gì thì cô ấy cũng ngỏ ý rồi, cho nên tôi cũng không có lý do gì để mà từ chối cả:

- Đúng vậy, mà cậu đưa cho mình cây lông vũ đó một lát được không? Dù gì thì mình muốn chơi với nó một lát!

Trúc Linh nghe thế thì liền đưa tôi cây lông vũ, tôi liền cầm lấy cây đó để chọc mèo để nó nhảy lên. Thế nhưng, sau vài phút, mèo con này chả thèm nhảy lên một chút nào cả, cho nên tôi chỉ biết nhìn Trúc Linh rồi cười trừ nói:

- Có vẻ như là nó đã chơi chán rồi nên bây giờ có vẻ nó hơi lười biếng thì phải!

Trúc Linh nghe thế thì đề xuất:

- Lê Ninh này, nếu như cậu không thể chơi với mèo bằng trò lông vũ thì cậu bế nó ôm một lát rồi vuốt ve nó đi!

Tôi nghe vật thì gật đầu đáp:
— QUẢNG CÁO —


- Đành vậy thôi!

Nói xong, tôi liền lấy hai tay bế mèo con lên. Khi vừa mới bế lên thì mèo con liền ngáp một tiếng. Thấy thế thì tôi liền nói với Trúc Linh:

- Có lẽ là mèo con đây đang muốn ngủ thì phải? Để mình đây kiếm chỗ nào thoải mái cho nó ngủ một lát vậy!

Trúc Linh thấy thế thì đáp:

- Ừ, vậy thì chúng ta cũng nên cho nó ngủ thôi!

Sau đó, tôi bế mèo con đến đại chỗ ghế sofa nào đó mà không có ai ngồi, sau đó thì đặt mèo con lên đó để cho nó thoải mái nằm ngủ. Xong xuôi thì tôi liền quay trở lại bàn, vừa quay lại thì tôi nhìn lại ly cà phê sữa đá thì thấy nước đá trong ly đã tan đi ít nhiều rồi, cho nên sẽ bị lạc, không còn đậm đặc như trước nữa, nhưng nếu không uống thì sẽ lãng phí, cho nên tôi đành phải uống vậy.

Sau khi cùng với Trúc Linh uống cà phê sữa đá xong, thì tôi liền giả bộ nói với cô ấy là đi vệ sinh, sau đó thì lén chạy đến chỗ nhân viên khi nãy nói:
- Chị tính tiền cho hai em đi!

Chị nhân viên nghe thế thì liền đáp:

- Hai em ở bàn số mấy?

Tôi nghe vậy thì liền không nhớ là bản thân ngồi ở bàn số mấy, cho nên liền ấp a ấp úng:

- À thì, em cũng không nhớ nữa! Để em đi xem lại!

Vừa nói xong, thì đột nhiên Trúc Linh xen vào:

- Là bàn số năm đó chị!

Tôi nghe thế thì liền giật mình, rồi xoay người lại nhìn Trúc Linh. Lúc này cô ấy trách móc:

- Mình biết mà! Nhìn thấy hành động bất thường khi nãy thì mình chắc chắn rằng cậu làm điều gì đó lén lút rồi phải không?

Đúng là trực giác của con giá nhạy bén thật, chưa gì mà đã nhận ra rồi. Thế là tôi liền giải thích:

- Trúc Linh à, không phải là như cậu nghĩ đâu! Chỉ là...

Không nghe lời tôi giải thích, Trúc Linh hướng đến chị nhân viên nói:

- Chị tính tiền cho hai ly cà phê sữa đá là bao nhiêu ạ?

Chị nhân viên nghe thế thì liền đáp:

- Của hai em là ba mươi ngàn!

Trúc Linh nghe thế thì liền lấy ví tiền trong người ra và đưa tờ năm chục ngàn, sau đó được thối hai chục ngàn. Thấy Trúc Linh quyết tâm như vậy thì tôi cũng không dám ngán chân cô ấy.

Sau khi trả tiền xong thì Trúc Linh nhìn đồng hồ trên quán rồi nói:

- Lê Ninh à, giờ này là mười giờ năm phút rồi. Mình phải về nhà để đi chợ cùng với mẹ đây!

Tôi nghe thế thì cũng cảm thấy có hơi chút nuối tiếc, nhưng mà cố gắng cũng chỉ có nhiêu đây là mừng rồi, với lại ai cũng có đời sống riêng, cho nên cũng không muốn làm phiền thêm, cho nên tôi gật đầu nói:


- Vậy thì chúng ta về thôi! Sau này có gì còn gặp lại!

Thế là, tôi ra khỏi quán rồi dắt xe ra, sau đó trở Trúc Linh về nhà.

....................

Khi đến trước nhà Trúc Linh, tôi liền dừng xe lại. Vừa bước xuống xe, cô ấy nói với tôi:

- Lê Ninh à, cảm ơn cậu nhiều vì đã trở mình đi nhé!

Tôi nghe thế thì cười nói:

- Không có gì đâu!

Trúc Linh đáp lại:

- Thôi thì mình vào nhà đây!

Nói xong thì Trúc Linh liền quay trở vào nhà. Còn tôi thì về nhà của mình.

....................

Vừa về đến nhà thì Như Ngọc hỏi tôi:

- Anh hai à, anh đi chơi với chị Trúc Linh có vui không?

Tôi nghe thế thì liền trả lời:
— QUẢNG CÁO —

- Có!

Sau đó, tôi hỏi ngược lại con em gái:

- Mà em có chuyện gì không?

Như Ngọc nghe thế thì đáp:

- Không có gì, em phải vào tiếp mẹ nấu cơm đây!

Lúc này, tôi ngửi thấy trong nhà có một mùi gì đó thật là quen thuộc, nên có thể nhận ra rằng đó là món ăn gì. Thấy thế thì tôi liền đoán:

- Như Ngọc à, đây có phải là canh chua cá không?


Như Ngọc liền nói:

- Vâng, mẹ đang làm canh chua cá lóc để mà trưa nay cả nhà ăn đó!

Tôi nghe thế thì cũng không biết nói sao, dù gì thì mấy món canh chua cá lóc gì đó tôi không thích ăn lắm, với lại trưa nay cũng nóng nực nữa, ăn món đó vào thời tiết nực nội như thế này quả là không phải là ý kiến hay một chút nào.

Nhưng dù thế thì mẹ tôi cũng đã lỡ nấu món canh chua cá mất rồi, cho nên tôi cũng không thể cứ thế mà từ chối được.

Lúc này, tôi nói với Như Ngọc:

- Chúng ta cùng trở vào nhà phụ giúp mẹ nấu ăn thôi!

Như Ngọc nghe thế thì nghe lời cùng tôi vào trong giúp mẹ nấu món canh chua. Trong món canh chua cá đó có cá lóc, một vài loại trái cây, trong đó nổi bật nhất là quả cà chua.

Mà dù gì thì tuy đối với tôi cũng không hợp món cho lắm nhưng vẫn phải ráng ăn mà thôi.

Lúc này, sau khi nấu cơm xong thì dọn ra và cả nhà cùng ăn cơm chung với nhau, còn tôi thì chả ăn được nhiều cho lắm. Mẹ tôi thấy thế liền hỏi:

- Con ăn không nổi sao?

Tôi nghe thế liền gật đầu, mẹ tôi thấy thế liền nói:

- Để mẹ lấy một vài miếng thịt heo đem luộc nhé?

Tôi nghe vậy thì có hơi hào hứng nói:

- Vậy mẹ luộc cho con đi!

Dù gì thì nhờ có thịt heo nên tôi mới ăn được một chút cơm nữa, không thì cái bụng phải đói nữa rồi.


....................

Bạn đang đọc Chuyện Tình Thanh Xuân Cấp Ba Của Tôi được sáng tác bởi Luuhphat.

(Ngày hoàn thành: Chủ nhật, ngày 30/10/2022.)

....................

Mục lục: "Chuyện Tình Thanh Xuân Cấp Ba Của Tôi."

- Tập 1: Cô Bạn Thời Thơ Ấu Của Tôi.

Từ chương 1 đến chương 6.

- Tập 2: Một Tình Yêu Mới Bắt Đầu.

Từ chương 7 đến chương 22.

- Tập 3: Kỳ Thi Học Kỳ Một Năm Lớp Mười.

Từ chương 23 đến chương 38.

- Tập 4: Những Ngày Vui Chơi Cuối Năm Dương Lịch.

Từ chương 39 đến chương 54.

Tập 5: Mùa Xuân.

Chương 55: Đầu Năm Dương Lịch, Cả Hai Vẫn Đi Chơi Cùng Nhau Đến Quán Cà Phê Mèo.

Chương 56: Nựng Mèo Trong Quán Cà Phê.


Đột nhiên bị trùng sinh về năm 2014 thì các người sẽ làm gì? Hãy đọc Bức Ta Trọng Sinh Đúng Không để theo dõi quá trình main tạo dựng sự nghiệp, phát triển các chuỗi doanh nghiệp cùng những màn tán gái siêu đỉnh của main. Húp giảng viên, húp học muội, học tỷ, học đệ, … à không có học đệ. Tình tiết phát triển sự nghiệp và tình cảm hợp lý logic, không gượng ép, không hệ thống.
- Lịch ra chương chủ nhật hàng tuần.