• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 12 – Phi vụ đầu tiên (I)
Biệt thự Võ Quy, quận 3, thành phố Thương Điển.

Bên trong căn phòng đầy mùi trầm hương với những âm thanh bàn tán căng thẳng hiện diện ba nhân dáng trong bộ trang phục áo hoa quần đùi mang dép tổ ong.

Ba người này hiện đang ngồi tạo thành hình tam giác ở giữa căn phòng. Ai nấy cũng trưng ra bộ mặt căng thẳng, cứ như rằng chỉ cần lỡ nhịp thở thôi thì họ cũng sẽ phải mất mạng.

“Tôi nghĩ mình đành rút khỏi vụ này, nghe bảo lũ Quạ bắt được tin, chắc chắn có mai phục, đâm đầu chỉ có chết.” Người mặc áo hoa vàng xanh, Đao Lĩnh nói, hai tay hắn đan chặt vào nhau.

“Hai triệu không phải số tiền nhỏ, hết vụ này ta cũng sẽ giải tán. Ít nhất phải giải quyết sòng phẳng với bên cung, dù ta đã chẳng cần nữa nhưng phải nể mặt họ. Đám người bên Tân Phiến không dễ đùa giỡn, đã nhận lời thì phải làm cho đến cùng.” Người mặc áo hoa đỏ tím, Lưu Qùynh nói, hắn quẹt vài giọt mồ hôi khỏi trán.

“Phải. Bên Đào Tiên chỉ vì thất hứa khi nhận giao dịch rồi lại bỏ đã phải bị diệt bang đấy. Chuyện này không thể đùa được, có trách thì trách ta đã không suy tính trước, vì lợi trước mắt mà bỏ qua suy nghĩ. Có chơi thì có chịu, ráng xong vụ này, làm cú chót rồi cả bọn rút. Tôi cũng quá ngán việc buôn hàng cấm này rồi.” Người mặc áo hoa đen trắng, Đoàn Sang nói, anh ta lắc lắc đầu, tựa lưng vào ghế, hít một hơi thật sâu để cảm nhận rõ rệt cái mùi trầm hương.

Ba người họ là một trong những tay buôn nội tạng người. Bọn hắn cũng chỉ là tay mới bước vào làm ăn, tính đến nay đã hai năm và trót lọt được 6 vụ tất cả, may mắn rằng chẳng vụ nào bị cảnh sát tóm. Nhưng vụ thứ 7 này, cũng là vụ mà họ đang có ý định từ bỏ vì đã có tin báo rằng gián điện đang trà trộn bên trong nội bộ bọn hắn, chỉ cần phi vụ này được tiến hành thì trong lúc giao dịch cả bọn sẽ bị tóm gọn. Sau đó thì sẽ bị tống vào tù, ít thì tầm chục năm, nhưng bọn hắn đã làm sáu vụ, bản án chắc chắn là chung thân hoặc tử hình.

Ba người bọn hắn là nông dân chính gốc, chân ướt chân ráo bước lên chốn đô thị phồn hoa để tìm cách đổi đời. Ban đầu bọn hắn làm thợ hồ suốt mấy tháng, thấy cuộc sống này làm thợ xây mãi thì làm sao giàu được, thế nên ba người đã họp lại bắt đầu làm mấy việc phạm tội.

Đầu tiên là bọn hắn ăn trộm, dù bị đánh vài ba lần khi mới hành nghề nhưng sau đó thì chẳng còn gì có thể cản được, kỹ năng nghiệp vụ đạt được mức thượng thừa nên bọn hắn còn có thể giả dạng chủ hộ mà hiên ngang vào ban ngày đem đồ đi bán.

Cũng chỉ được một thời gian, thấy làm ăn trộm vẫn chẳng khá nổi, bọn hắn lại một lần nữa quyết định tìm mối lấy cần sa đem bán. Kết quả là chẳng mấy chốc cùng giàu lên như diều gặp gió, chó gặp xương, ma da gặp nước. Chỉ trong vòng vài tháng mà ba người họ trở thành một tay buôn cần sa có tiếng trong giới, trở thành chủ xị với dưới trướng cả nghìn đàn em.
— QUẢNG CÁO —


Bọn hắn cuối cùng cũng có được cuộc sống giàu sang như ý muốn. Có biệt thự siêu to khổng lồ, có xe sang, có tài khoản mấy chục triệu đồng, có cả mấy chục vợ. Ba bọn hắn như sống trong thiên đường.

Nhưng lòng tham thì vô đáy, bọn hắn cũng vì quá nhàn rỗi nên đã quyết làm những vụ vừa khó khăn vừa có lời hơn nữa.

Buôn nội tạng.

Thời nay, nội tạng của con người dù đã có thể nhân tạo được, nhưng chi phí để bảo dưỡng chúng cũng không phải rẻ, so với việc sở hữu nội tạng giả thì nội tạng thật sẽ rẻ hơn rất nhiều.

Bọn hắn là tay buôn lớn, lại là người có tiếng trong việc buôn cần sa, việc hỏi thăm đường dây buôn nội tạng cũng không phải là gì quá khó khăn.

Chỉ trong vòng ba tháng sắp xếp thì phi vụ đầu tiên của bọn hắn cũng hoàn thành, sau khi chia chác phần trăm thì chúng lãi được tận hai triệu chỉ với một vụ. Cứ theo lộ trình đó mà chúng làm tới, năm vụ tiếp theo trót lọt hết cả năm. Bọn hắn thu về cả chục triệu.

Và kết quả thì đến vụ thứ bảy chuẩn bị thực hiện này bọn hắn mới tỉnh ngộ rằng mình đã quá sa lầy vào con đường tội phạm mà không biết dừng, cũng chỉ vì lòng tham không đấy và cảm giác ưa mạo hiểm đã dẫn chúng đến tình cảnh không thể lùi hay tiến.

Bọn hắn tiếp tục tranh luận, sau đó lại tự trấn an nhau. Sau cùng thì ai nấy về nhà người đó, kế hoạch vẫn sẽ diễn ra, bởi bọn hắn không muốn mất hết tất cả chỉ vì thất hứa, Băng Tân Phiến nhất định không được động vào.

. . .
— QUẢNG CÁO —


Tôn Hiếu dậm chân thật mạnh xuống bãi cát, dậm vài chục dậm đến mức vùng xung quanh hắn đã lõm xuống một khoảng vài chục cen.

Hắn rời khỏi vị vùng đất đã lún đó mà đi sang một cột bê tông cách chẳng xa, khi sóng ập vào, hơi lạnh chạm vào gáy thì hắn vung một đấm hết sức vào mục tiêu mình đã chọn. Cột bê tông không bể như hắn tưởng tượng, tay hắn cũng chẳng đau như ban đầu, so với lúc chiến lực chưa tăng thì hắn phải ôm tay mà xoa đi nỗi đau xác thịt thì giờ đây những chỉ số bổ trợ đã giúp hắn không cảm thấy cơn đau nào. Tuy nhiên cũng có thay đổi một chút, cột bê tông mà hắn vừa đấm vào đã lún một phần nhỏ, không đáng kể nhưng vẫn là có kết quả chứng minh hắn đã khỏe hơn.

“Hệ thống. Quanh đây có món nào trị giá hơn một nghìn không?” Tôn Hiếu hỏi, hắn cũng mới biết rằng mình có thể dùng hệ thống để chỉ đường đến với những mục tiêu nhất định vài tiếng trước.

| Thưa ký chủ. Phát hiện vật phẩm trị giá 20 nghìn cách đây 1.850 mét.

“Ngươi có biết vật phẩm gì không?”

| Cấp độ hiện tại không thể xác định được. Tuy nhiên, vật phẩm trị giá trên 20 nghìn chắc chắn là loại có phẩm chất bình ổn.

| Cảnh báo. Có thể là đang được sở hữu bởi một người nào đó. Ký chủ hãy thẩn trọng suy nghĩ mà không cướp giật.

Tôn Hiếu bật cười trước cảnh báo, hắn cũng không phải là con người thời còn đầu đường xó chợ, việc cướp giật này chắc chắn không xảy ra. Nhưng hắn vẫn muốn kiểm tra rằng có phải món đồ giá trị lớn như thế lại nằm trong tay một người nào đó không. Nếu không phải thì coi như thần tài hôm nay lại độ hắn rồi.

Với tốc độ hiện tại của hắn thì hai cây số chỉ là việc cỏn con, chẳng mấy chốc mà hắn đã đến với lại mục tiêu được xác định.
— QUẢNG CÁO —


Đám đom đóm đang dừng lại quanh một người có thân hình khổng lồ béo phì, theo Tôn Hiếu ước lượng thì hắn chí ít cũng hai mét hơn, cân nặng chắc chắn không dưới hai trăm.

‘Thôi bỏ vậy, không thể đụng.’ Tôn Hiếu lắc đầu chán nản, bỏ đi về nhà.

Khi đi được nửa đường, ánh trăng cũng đã lên đỉnh điểm, tức là đã giữa khuya, hắn dừng trước một cái bảng hiệu Neon của quán Karaoke vì điện thoại nhận được tin nhắn.

Hắn cũng nào biết ai lại nhắn với hắn vào giờ này, bởi hắn đã chặn hết tất cả tin quảng cáo tào lao từ mấy tay spam tin. Ngoài lão bán điện thoại ra thì cũng chẳng có ai biết được số của hắn.

‘Là lão ta sao?’

Tôn Hiếu kiểm tra tin nhắn, số này lạ hoắc trong tâm trí hắn.

“Cứu tôi?!”

Câu chuyện đầy ánh sáng và sự tích cực, từng bước trưởng thành đi lên từ vực sâu, bắt đầu ngô nghê cho tới lão luyện Vạn Biến Hồn Đế
Truyện ra chậm, sẽ cập nhật châm nhất vào 7h thứ 7 hằng tuần.Nếu truyện có sạn thì mong mọi người chỉ ra giúp mình. Mình sẽ sửa lại trong thời gian sớm nhất. Xin cảm ơn mọi người đã quan tâm truyện ạ!