• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 15: Ông nội ngươi là Diệp Phi
Cánh cửa bị một cước bật tung, chỉ thấy lão Diệp ngồi trên một chiếc ghế, hai tay bị trói chặt lại phía sau chân ghế, tóc tai rối xù, quần áo trên người xộc xệch, song sắc diện vẫn còn bình thường chứng tỏ chưa ăn quá nhiều cực khổ.

- Tư Tư...

Lão Diệp cũng bị kinh động không nhỏ, lại nghe thấy giọng nói quen thuộc, y vội ngẩng đầu, vừa trông thấy bóng dáng con gái mình tránh không khỏi lòng thất kinh.

- Đám chó con nào!

Trong phòng nồng nặc mùi khói thuốc, còn có bốn năm người đứng vây quanh lão Diệp, đám người này phong cách ăn mặc hết sức ngổ ngáo, trên người xăm đủ mọi hình thù quái trạng, trên tay mỗi tên đều cầm theo một món binh khí khác nhau như mã tấu, gậy gỗ gắn đinh gai sắc nhọn.

Thấy cha mình bị trói, Diệp Tư tỏ ra vô cùng kích động, nước mắt rơi lã chã, dường như đoán được cô sẽ làm chuyện gì, Phương thẩm vội giữ chặt lấy cô.

- Bỏ cháu ra, cháu xin dì, cháu nhất định phải đi cứu cha cháu.

- Không... Con không được tới đây.

Lão Diệp trong lòng chua xót.

- Ồn ào quá.

Cầm đầu băng nhóm côn đồ là một thanh niên tóc vàng thoạt nhìn mới chỉ hai lăm hai sáu, miệng gã ngậm phì phèo điếu thuốc, trên khuôn mặt dán đầy miếng cao dường như vừa mới đi đánh nhau về. Gã quay mặt lại trừng mắt nhìn ba người, mắt vừa thấy Diệp Tư, con ngươi lập tức tỏa sáng.

- Tiểu mỹ nữ này, xin hỏi em tên là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi? Nhà ở đâu? Có người yêu chưa?

Hắn cười dâm nói. Dường như không cần quan tâm đối phương có trả lời mình hay không, hắn quay sang nói với lão Diệp:

- Này lão đầu, đây là con gái của ông đấy hả? Không tệ, không tệ... Hay là ông cho em ấy ngủ với Nhị gia ta vài đêm, chỉ cần con gái ông làm hài lòng Nhị gia ta, ông đây cao hứng lên thì tiền phí tháng này à mà nếu thích thì tháng sau luôn, ông khỏi cần đưa cứ giữ lại mà đi nhà thổ tìm mấy con chó cái. Thế nào?

Vừa nói gã vừa nhìn chằn chặp vào người Diệp Tư, bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống.

Một tên khác cũng hùa theo:

- Ha Ha... Nhị ca thật có con mắt tinh tường. Tôi thấy con gái của lão Diệp đây da trắng, ngực lớn mông nở, đích thị một cực phẩm. Nhị ca ngủ với cô ta, đảm bảo khoái hoạt đến dục tiên dục tử, không biết chừng so với đám "nuôi muỗi" ở hẻm số 8 "tươi" hơn không ít.

- Đồ ngu xuẩn, cô ta là gái nhà lành, may lại đem cô ta đi so sánh với lũ chó cái đó chẳng khác nào sỉ nhục cô ta. Có phải mày chơi gái nhiều quá tinh tr*ng lên não luôn rồi phải không?

- Nhưng trông lão già này xấu xí như một con cóc ghẻ sao có thể sinh ra được một đứa con gái xinh như hoa khôi thế nhỉ?
— QUẢNG CÁO —

- Ai mà biết được, không biết chừng nhân lúc ông ta ra ngoài, lão bà ông ta lén lút chim chuột với lão vương sát vách, âm thầm cho ông ta đội nón xanh cũng nên.

- Ha Ha, có lý, có lý...

Đoạn, cả đám cười lên dâm ô.

- Các người, các người, mau câm miệng lại...

Nghe được mấy lời này, Diệp Tư vừa giận vừa thẹn, từ trước đến nay chưa từng có ai nói với cô những lời lẽ thô tục như vậy cả. Phương thẩm cũng cảm thấy phẫn nộ thay, nhịn không được mà mắng:

- Một đám rác rưởi, hạ lưu, vô sỉ.

Tên tóc vàng dường như chẳng thèm bận tâm thái độ khinh miệt của Phương thẩm, hắn cười ha ha đầy dâm đãng:

- Này, bà béo kia, đây là thái độ gì đấy? Đừng có nói là không được Nhị gia ta để mắt nên thím ganh tị đấy. Nhìn không ra a, trông thím lớn tuổi như vậy mà còn rất dâm a, thấy thím và thằng cha già này cũng thân mật lắm... Sao nào, lão già này không thỏa mãn nổi thím à? Để đám tiểu đệ của Nhị gia đây thay lão làm dì thỏa mãn nhá! Này, trong số chúng bay, có ai tình nguyện xung phong lên trước "sủng hạnh" bà ta không?

- Ta phi!

Phương thẩm nhổ ngay một bãi nước miếng, hứ một tiếng nói:

- Muốn "sủng hạnh" lão nương, đám chó con các ngươi còn chưa đủ lông đủ cánh đâu, họa chăng gọi lão tử các ngươi đến phụng bồi, họa may mới làm lão nương hứng thú.

Phương thẩm quả nhiên vẫn là Phương thẩm, nói năng không chút cố kỵ, tuyệt không chịu ăn thiệt thòi.

Đám lưu manh ai nấy mặt tím như gan heo, tuy bọn chúng có tâm đùa bỡn, nhưng bị con mồi khinh miệt trắng trợn, quét sạch mặt mũi như vậy, thật không coi bọn chúng vào đâu. Cái con mụ điên này, không ý thức được bản thân đang trong hang ổ băng nhóm xã hội đen à? Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Tên tóc vàng nghiến răng, cười gằn:

- Chửi hay lắm, vậy để bọn ta xem thử xem "bản sự" bên trong của thím lớn đến chừng nào mà chưa thể thỏa mãn. Bọn mày, mau xông lên lột hết quần áo trên người con heo nái này xuống, để tất cả mọi người ở đây cùng chiêm ngưỡng.

- Á, chúng mày dám...

Phương thẩm giật nảy mình, vội lùi lại phía sau. Tên tóc vàng mới dứt lời, lập tức có hai tên tiểu đệ bước lên đi tới chỗ Phương thẩm, vừa đi vừa cười nham nhở, còn bấm đốt ngón tay làm dáng khởi động, mắt nhìn Phương thẩm toát ra lửa nóng.

Thành thật mà nói, người phụ nữ này mặc dù hơi lớn tuổi một chút, nhưng bảo dưỡng cũng không hề tệ, miễn cưỡng "nuốt" được, chỉ cần chịu khó một chút là được.

- Xùy xùy... Đừng có qua đây! Lão nương bảo các ngươi không được qua đây, các ngươi bị điếc à!
— QUẢNG CÁO —


Phương thẩm giơ lên đống vũ khí làm bằng củ cải xua đuổi hai tên côn đồ, tất nhiên ngoài chỉ khiến hai tên này dừng trong giây lát nhìn nhau khó hiểu thì chẳng có tác dụng nào cả. Rốt cuộc Phương thẩm chỉ còn biện pháp tránh càng xa càng tốt.

- Tiểu Phi... Mau cứu chị.

Cuối cùng lão nương cũng tìm được người đáng tin rồi, hy vọng tiểu tử này có tác dụng một chút, giữ chân bọn chúng vài giây để lão nương kịp thời chạy trốn à không chạy đi tìm người giúp. Ngu quá, tại sao mình không đi gọi cảnh sát trước cơ chứ, chạy đến đây làm nữ hiệp làm gì.

Thấy Phương thẩm mang mình ra làm lá chắn, vậy thì thôi đi, người phụ nữ này còn bấu víu mình chặt nữa, Diệp Phi chỉ còn biết cười khổ. Nếu nói người nào bình thản nhất ở đây, có lẽ ngoài hắn thì chẳng còn ai khác, cũng tại vì dáng vẻ bên ngoài cùng cách ăn mặc của hắn chẳng có gì nổi bật, hệt như một hòn đá cuội ven đường chẳng có ai bận tâm. Nhưng, hai tên lưu manh vừa đến gần trông thấy Diệp Phi, nhất là dáng vẻ thản nhiên của hắn, chẳng hiểu sao trong lòng sinh ra cảm giác kiêng kị mãnh liệt, khiến bọn chúng nhất thời do dự không dám manh động.

Người lo lắng nhất lúc này chính là lão Diệp, y cao giọng khẩn khoản:

- Tiểu Phi, chị Phương, hai người mau đưa Tư Tư rời khỏi đây, đừng lo cho tôi, tôi không việc gì hết, bọn chúng sẽ không dám làm gì tôi đâu. Tiểu Phi, cậu nghe rõ tôi nói chứ... Xin cậu lập tức mang con bé đi, kể từ giờ phút này tôi trịnh trọng tuyên bố, cậu muốn... Ở lại nhà tôi bao nhiêu ngày cũng được.

Ta chết mất, hóa ra trong lòng lão bá tôi chỉ là đứa ăn trực. Oan uổng quá trời xanh ơi, bản tọa thề, mình ngoài ăn hơi nhiều cơm một chút, uống hơi nhiều nước một chút, thỉnh thoảng còn nhìn lén tiểu nữu tắm rửa. Nhưng đổi lại cũng giúp hai cha các người làm nhiều việc mà, tỷ dụ như tối đến đóng cửa, tỷ dụ như ăn hộ đồ ăn quyết không để lại thức ăn thừa. Đấy, các ngươi thấy rõ đó, bản tọa đâu đến chỉ để nương nhờ không thôi.

Tên tóc vàng liền đá thật mạnh vào chân lão Diệp làm y đau điếng. Hắn trầm giọng nói:

- Tự chúng bay dẫn xác tới thì đừng mơ một tên nào chạy thoát.

Gã cười ha hả, mang theo bộ mặt dê xồm đi tới chỗ Diệp Tư. Thấy kẻ này đột nhiên xông tới, Diệp Tư kinh hãi, vội vàng tránh xa.

- Tiểu mỹ nữ đừng sợ! Hai ta cùng nhau tâm sự một lát, chỉ một lát rất nhanh thôi em sẽ cảm thấy thích thú. He he...

- Không! Ngươi không được qua đây...

- Nhị Hổ... Thằng chó, mày không được làm hại con gái tao, nếu không tao dù có chết cũng không tha cha mày.

Lão Diệp hai mắt đỏ ngầu, liều mạng vùng vẫy trên chiếc ghế, tuy nhiên dù y có điên cuồng thế nào, dây trói vẫn chẳng mảy may lay chuyển, những vệt máu mơ hồ bắt đầu xuất hiện.

Rất nhanh, Diệp Tư đã bị gã tóc vàng dồn vào chân tường. Trên gương mặt khả ái sớm đã lấm tấm mồ hôi, đầy vẻ kinh hoàng, miệng cô liên tục nói "không, không được". Cái vẻ ngoài cừu non ấy càng kích thích người ta làm ra chuyện tội lỗi, gã tóc vàng cười khoái chí, giơ hai tay ra ý định chạm vào bộ ngực của cô.

- Không... Cút đi!

Diệp Tư hét lớn, gần như ngay tức khắc một cánh tay thô ráp ôm chặt lấy eo cô, theo phản xạ cô liều mạng đẩy thân thể đối phương ra, nhưng mặc cho cô vũng vẫy bài xích mình thế nào, kẻ đáng ghét đó vẫn ôm chặt lấy cô, cánh tay còn lại chạm vào tóc cô, kéo thân thể mảnh mai ngả vào lòng mình. Diệp Tư phản ứng rất nhanh, thừa dịp người này không để ý, há cái miệng nhỏ cắn thật mạnh vào vai hắn, kẻ này run lên, càng xiết mạnh cô hơn. A... Tại sao không tiếp tục nữa? Hình như, hình như, mùi cơ thể này có chút quen quen. Đang ngẩn người thì bất chợt nghe được một thanh âm vừa lạ vừa quen:

- Đừng hồ nháo.
— QUẢNG CÁO —

Khẽ ngẩng mặt lên, người đàn ông đó tuy chẳng hề anh tuấn bảnh bao nhưng nét mặt đầy vẻ kiên nghị nam tính, nhất thời khiến cô lâm vào thất thần.

- A.

Diệp Phi khẽ rên rỉ, xoa nhẹ một bên vai, chỉ thấy phía trên xuất hiện hai hàng răng nhỏ nhắn đẹp như trăng khuyết, dưới da mơ hồ hiện ra những vệt máu nhỏ. Hắn trừng mắt nhìn cô gái nhỏ đang nằm trong lòng mình, chỉ thấy nàng cũng tròn mắt nhìn mình, chốc lát lại lè lưỡi, bộ dạng như đứa trẻ làm sai chuyện gì. Thấy vậy, Diệp Phi thiếu chút nữa buột miệng nói: "cô cầm tinh con chó à!", song rốt cuộc hắn vẫn nhịn được thả cô ra.

Diệp Tư vừa ly khai khỏi hắn, chẳng hiểu sao trong lòng lại sinh ra chút hụt hẫng.

Nói thì chậm, nhưng sự tình lại diễn ra trong chốc lát, ngay tại thời điểm Diệp Phi xuất hiện, hai cánh tay gã tóc vàng đột nhiên cảm thấy đau nhức, tựa như vừa có ai dùng đá đập mạnh vào tay mình, còn chưa kịp phản ứng, một cỗ kình lực vô hình trực tiếp đánh vào bụng gã, đẩy gã ngã ngửa về phía sau. Bốn tên tiểu đệ hết sức bất ngờ, rõ ràng thấy Nhị ca đi đến chỗ con gái lão Diệp, sao đang yên đang lành lại như người trúng gió,tự đẩy ngã mình.

- Mày... Mày là ai?

Chỉ có gã tóc vàng tự mình biết, mình bị ngã rõ ràng là do kẻ trước mặt này đánh lén.

- Ta á?

Diệp Phi thấp giọng, khẽ cười đáp:

- Gia gia ngươi là Diệp Phi.








Nhân sinh phiền não chốn dương gian
Biển khổ mênh mông suối lệ tràn
Nhân quả luân hồi kiếp nào thoát
Tam sinh tam thế cứ mãi mang.
Chỉ mong cơn say mang được nàng
Tay cầm mỹ tửu dứt phiền ưu
Đời này ta nguyện kiếp phong lưu
Thân dựa núi thả tiêu vô sầu.
Hùng Ca Đại Việt