• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 35: Lời Xin Lỗi
Chào mọi người, mình là tác giả bộ Đại Việt Bá Nghiệp. Sau gần chục chương cụ thể đây là 34 chương mình xin được drop chuyện tại đây.

Sau khi suy nghĩ trong một khoảng thời gian khá dài, khoảnh khắc viết mấy lời này trong đầu chưa diễn tả đc hết mong bạn thông cảm.

Gần năm này có rất nhiều chuyện xảy đến với bản thân và gia đình mình, chẳng hạn như mình thi đại học, gia đình có người mất… bla bla… Rồi thì bỡ ngỡ đại học, những chuyện đó cứ quấn mãi khiến mình mất đi cảm hứng viết lách.

Và khi có cảm hứng viết thì lại vắt tay lên trán hỏi nếu còn viết tiếp thì kết thúc của truyện sẽ ra sao, thống nhất giang sơn trở thành cường quốc rồi. Nhưng nếu sau Toản ra đi đất nước sẽ về đâu, đâu phải đời đời luôn có vị minh quân. Chưa kể Pháp kề cận muốn căn một miếng ở khu vực châu á. Thời thế thay đổi chế độ gì cũng phải thay đổi, chấm dứt quân chủ chuyên chế thì tiếp theo nên đưa Đại Việt theo con đường nào, quân chủ chuyên chế, tư bản, hay nhảy thẳng lên xã hội chủ nghĩa. Mỗi chế độ đều có cái hay cái dở, nhưng chẳng thể tránh được một hồi gió tanh mưa máu để thay đổi, lúc đó nước ta lại lâm vào trạng thái què quặt, chả khác j mồi ngon cho những gã thực dân lăm lăm trực nhảy. Những câu hỏi đó cứ quẩn quanh mãi trong tâm trí mình.
— QUẢNG CÁO —

Lịch sử luôn là một nguồn tư liệu dồi dào, cho việc sáng tác, đặc biệt là ở lịch sử nước nhà với nghìn năm văn hiến, thứ ta đọc trong sách vở chỉ là bề nổi của của kho tàng đó. Việc thấy sôi máu khi dân mình bị đàn áp đô hộ, bóc lột, tiếc nuối khi những cơ hội lớn mạnh, và được phát triển không khác gì những nước lớn, nhưng tạo hóa trêu người để rồi suy nghĩ nếu thay đổi được quá khứ là điều bình thường. Trước mình đã có và sau cũng sẽ có những người viết những bộ truyện khác để hoàn thành những điều dang dở đó cho cha ông.

Nhưng nhìn chung thì mình viết truyện về một con người bình thường trong một tình huống không bình thường mà thôi. Và số phận con người như đốm lửa trước gió vậy sẽ có đến lúc tàn, sớm hay là muộn mà thôi, mới khi bắt đầu truyện mình chỉ cơ bản là bắt chước theo khuôn mẫu sẵn có nhưng khi viết càng về sau thì mình đi theo hướng khác, rồi từ đó suy nghĩ, tư tưởng cũng khác.

Nhận ra mình không đủ khả năng để viết một cốt truyện như vậy nên mình quyết định từ bỏ, không cố đấm ăn sôi. Tại sao không tiếp tục rồi viết theo mấy truyện như của tàu? Tranh bá thành công, dẹp thù trong giặc ngoài rồi thống trị cả châu á. Thế thì truyện của việt mình khác j truyện tàu chỉ là thay tên mà thôi, có lẽ là bản tính tự kiêu của một đứa trẻ mới lớn, mình muốn khác biệt, muốn có cái riêng nên không thích như vậy. Mình cũng chả biết nữa, cũng có lẽ là bệnh hoàn hảo muốn bộ truyện của mình phải thật hay thật hoàn hảo nên không muốn viết nữa, cũng có lẽ là do đam mê viết nó không được cháy như lúc ban đầu.
— QUẢNG CÁO —

Mình rất ngưỡng mộ những ai còn đang viết, dám hoàn thiện cái thứ mỗi người đã bắt đầu, mình chúc mọi người hoàn tất được bộ truyện của bản thân, cố lên nhé. Biết đâu ngày nào đó mình cũng sẽ hoàn thiện lại tác phẩm này và đọc được những lời chia sẻ của các bạn về việc không dám hoàn thành tác phẩm, lúc đó mình sẽ chia sẻ lại những kinh nghiệm đã trải qua và hi vọng được đọc tác phẩm của các bạn một cách hoàn thiện.

Tất nhiên đây không phải là cái kết cho bộ chuyện "Đại Việt Bá Nghiệp" như đã nói nếu tương lai mình thấy mình có đủ khả năng và kiến thức mình sẽ quay lại và cố gắng hoàn thiện tác phẩm này một cách trọn vẹn nhất có thể, còn thời điểm hiện giờ thì không.

Mình đang viết một bộ truyện khác thể loại đô thị, xuyên không về một đạo diễn Việt trọng sinh vào thế kỉ 20 và trên con đường lập nghiệp ở Hollywood với tên truyện là "Chuyện xưa ở Hollywood" nếu các bạn quan tâm có thể ghé qua đọc, buồn cười nhỉ sao không hoàn thiện cái này đi mà làm truyện khác rồi, lý do chính thì như đã nói ở trên, lý do phụ là niềm đam mê với nền điện ảnh mỹ. Thế sao không viết về điện ảnh việt? thực sự thì mình không biết quá nhiều về điện ảnh việt, đại đa số phim việt cùng thời điểm với điện ảnh phương tây thì được nhà nước đầu tư làm phim về cách mạng hoặc chuyển thể từ văn học thời kì đó. Sau đó thì là những bộ phim nghệ thuật nhiều khi quá khó để thưởng thức. Nền điện ảnh Việt hiện giờ đã khá hơn tiết tấu nhanh hơn dễ dàng thưởng thức cho khán giả đại chúng nhưng về mặt kịch bản thì lại thua so với thời trước, diễn xuất thì khó đánh giá.
— QUẢNG CÁO —

Mình sẽ để cho nv làm phim một vài năm ở phương tây rồi mang những kinh nghiệm đó về việt nam để làm phim lúc đó sẽ hợp lý hơn, có kinh phí, tên tuổi, tuyển diễn viên hay biên kịch sẽ nhẹ nhàng hơn so với để nv cật lực chịu sức ép từ một nền làm phim chưa phục hồi sau chiến tranh, thiếu thốn về cả nội dung lẫn kinh phí.

Một lần nữa xin trân thành xin lỗi, và cảm ơn mọi người đã ủng hộ, và theo dõi bộ truyện này.

Truyện hay siêu hot: Ngươi Quản Cái Này Gọi Cấp D Năng Lực?
Đã "Drop" xin trân thành xin lỗi mọi người