Đạo Thiên

Thiên cô độc

Chương 27: Kiều Linh trốn chạy 2

Nằm dưới mặt đất, Kiều Linh không quan tâm đến cơn đau này.

Lau đi v·ết m·áu ở khóe môi, ánh mắt của nàng lộ ve suy ngẫm:

- Với thực lực hiện tại, mình không thế nào thoát khỏi bàn tay của Võ Tôn. Phải làm sao đây?

- Dùng vũ lực không được, vậy thì mình sẽ dùng trí lực. Nhưng đứng trước thực lực tuyệt đối, mọi âm mưu quỷ kế đều trở nên vô nghĩa.

Thấy Kiều Linh hộc máu xong nằm bất động, Từ Nha Sĩ hoảng hốt bước tới và nói:

- Công chúa Kiều Linh, ngươi ổn chứ?

Bị giọng nói này đánh thức, nàng liền bật người dậy và xua tay nói:

- Tiểu nữ không sao.

Nghe vậy, Nha Sĩ thở phào một hơi và dùng tông giọng bình thường nói:

- Công Chúa bay nhảy cũng đã vài tháng rồi. Ngươi đã tới lúc trở Hoàng Cung.

Thấy ông ta chuẩn bị điểm huyệt mình, trong chớp mắt ấy, nàng đưa tay ra dấu và hốt hoảng nói:

- Khoan đã! Hùng Cơ Võ Tôn.

- Còn tới hơn nửa năm nữa mới tới ngày cưới giữa tiểu nữ với Yết Hàn, ông cần gì phải nôn nóng bắt tiểu nữ về như thế?

Đầu của ông ta khẽ lắc khi nghe nàng nói vậy.

- Công chúa thông cảm. Đây là mệnh lệnh của Thái tử, ta không thể không nghe theo.

Nghe thế, Kiều Linh làm ra mặt buồn rười rượi và cay cú, đáp:

- Thật không dám dấu Hùng Cơ Võ Tôn.

- Trước khi đến đây, tiểu nữ có đi tìm tiền bối Hỏa Thanh Đăng Phong (Hoàng Dược) xin làm đệ tử.

- Ai ngờ lão già đã gần đất xa trời này lại còn giở thoái lưu manh.



- Hức! Ỷ thực lực hơn tiểu nữ, lão uy h·iếp tiểu nữ hôn tên đệ tử bị què của lão. Sau đó cho tiểu nữ ăn một viên độc dược, rồi bắt tiểu nữ đi tìm một loại linh thảo có tên là Cửu Chuyển Linh Dương Thảo.

- Sau khi đem gốc linh thảo này về, lão mới nhận tiểu nữ làm đệ tử và đưa giải dược.

Lời của Kiều Linh vừa dứt, Từ Nha Sĩ liền bước tới bắt lấy cánh tay của nàng và bấm bấm.

Giây lát sau, vầng trán của ông xuất hiện vô số nếp nhăn. Nhìn chằm chằm vào hai mắt của nàng, ông buông tay ra và nói:

- Độc này khi nào phát tán?

Nghe vậy, hai hốc mắt của Kiều Linh chợt chuyển đỏ, sắc mặt lộ vẻ như một đóa hoa úa tàn, môi đỏ mếu máo đáp:

- Hức!.. Nó sẽ phát tán sau mười ngày nữa.

Thanh âm vừa dứt, cái cổ của Kiều Linh liền bị bóp chặt.

Giọng nói lạnh lùng không mang một tia cảm xúc nào vang lên:

- Ngươi nối dối. Cho dù bây giờ có hái được linh thảo đó, thì ngươi làm cách nào quay trở lại nơi ở của lão ma đó trong vòng mười ngày?

Bị b·óp c·ổ, sắc mặt của Kiều Linh đỏ “bừng bừng” vì ngộp thở. Mặc dù vậy, hai mắt của nàng vẫn không lung lay.

Lúc này, những giọt lệ long lanh lóng lánh đã tuôn trào trên gương mặt diễm lệ ấy.

Chứng kiến biểu cảm của cô công chúa, Từ Nha Sĩ bỗng nhiên xiêu lòng.

Khi người con gái khóc, thử hỏi bất kỳ tên đàn ông nào trên thế giới này có thế chịu đựng được. Từ Nha Sĩ cũng không ngoại lệ.

Nếu không phải vì thân phận đôi bên đặc thù, chắc ông đã giang rộng đôi tay của mình ra và ôm lấy cô nàng bé bỏng này vào lòng âu yếm mất.

Lập tức, ông buông tay ra khỏi cổ của con bé và nói:

- Cho ngươi một cơ hội cuối cùng. Mau đem hết những chuyện xảy ra nói ra cho ta biết.

Nghe vậy, Kiều Linh vừa khóc “hu~hu” vừa ôm lấy cổ của mình, yếu ớt nói:

- Sau khi tìm được Cửu Chuyển Linh Dương Thảo, tiểu nữ sẽ ăn lấy một nhánh hoa. Nhánh hoa này giúp tiểu nữ kiềm chế độc phát tán khoảng 30 ngày.



Lời của nàng vừa dứt, thanh âm của Nha Sĩ liền chen vô:

- Ồ! Với cảnh giới Đăng Phong Tạo Cực, lão ma đi tìm có phải nhanh hơn không. Thế vì sao lão ta lại sai ngươi đi?

Đoán trước đối phương sẽ hỏi câu này, Kiều Linh nhanh chóng đáp lại:

- Cửu Chuyển Linh Dương Thảo chỉ mọc ở nơi chí dương như đỉnh của Thanh Hoa Sơn này.

- Vì tính chất chí dương của nó, nên nếu nam giới chạm phải. Nó sẽ lập tức héo tàn và c·hết đi. Thậm chí là nữ giới, nếu không còn trinh tiết chạm vào, nó cũng sẽ mất hết dược lực.

- Chính vì vậy, chỉ có nữ đồng trinh mới có thể hái được nó.

- Còn vì sao Hỏa Thanh Đăng Phong không tự mình dẫn theo tiểu nữ đi hái ư? Lão ấy hiện đang đi tìm một linh thảo khác có tên là Cửu Chuyển Linh Âm Thảo.

- Tính chất và đặc điểm của nó thì đối ngược hoàn toàn so với Cửu Chuyển Linh Dương Thảo.

- Vậy nên, lão ta phải hộ vệ cho tên đệ tử của lão. Ai lại đi theo bảo vệ cho một kẻ lạ nước lạ cái như tiểu nữ?

Nói tới đây, Kiều Linh tỏ vẻ ủy khuất và dùng tay lau đi những giọt lệ lăn dài trên đôi gò má của mình.

Hai hàng lông mày của Từ Nha Sĩ bỗng nhíu chặt xuống khi nghe những lời này. Ông suy ngẫm gì đó một vài giây, sau đó liền hỏi:

- Rốt cuộc hai vị linh thảo này có tác dụng gì mà có thể khiến cho lão ma phải hao tâm tổn sức đến thế? Ngươi có biết không?

Lau đi những giọt lệ cuối cùng, Kiều Linh lắc lắc cái đầu, nói:

- Tiểu nữ không biết.

Đột nhiên như nhớ gì đó, nàng bật thốt lên:

- À đúng rồi, tiểu nữ vô ý nghe được rằng tên đồ đệ mà lão ta mới thu nhận muốn trở thành Tiên.

- Không biết hai linh thảo này có liền quan gì đến chuyện này không?



Nghe vậy, Từ Nha Sĩ giật mình.

- Xem ra, tám chín phần mười chính là như vậy.

- Cả đời của lão ma vì đối chọi với Tiên Nhân mà ra nông nỗi này.

- Giờ có đệ tử mới, chắc lão ấy quyết dốc hết vốn liếng biến nó thành Tiên Nhân để thay lão ta trả thù lòng.

Trong lòng của ông đã tin bảy tám phần lời của cô công chúa này nói. Nhưng ngoài mặt thì ông vẫn tỏa ra chưa tin và truy hỏi tiếp:

- Cứ cho những điều ngươi nói là thật đi. Vậy thì ngươi làm cách nào tìm ra được loại linh thảo ấy?

Tới đây, Kiều Linh lập tức thọc tay vào trong ngực và cầm ra Thanh Hoa Bội.

Đưa cho Từ Nha Sĩ, nàng không một chút nuối tiếc nói:

- Trước khi đi, lão ta có khắc hình hoa của nó trên tấm ngọc bội này.

- Ngoài ra, lão ta còn dặn dò với tiểu nữ rằng “Cửu Chuyển Linh Dương Thảo sẽ mọc ở vị trí có nhiều tia nắng chiếu vào nhất. Thế nên, khi Mặt Trời lên tới đỉnh điểm vào giữa trưa, ngươi hãy đối chiếu nó thẳng trực tiếp xuống mặt đất thì sẽ thấy loại linh thảo này”.

Cầm lấy tấm ngọc bội này từ tay của Kiều Linh, Từ Nha Sĩ bắt đầu đánh giá.

- Một tấm ngọc bội bình thường. Nhưng đây là hoa sen mà? Chẳng lẽ loại hoa của linh thảo này tương tự với hoa sen?

- À cũng đúng! Hoa sen là biểu tượng cho sự thuần khiết, trong sáng và không bị vấy bẩn bởi điều xấu.

- Nếu đặc ý nghĩa trên vào người nam nhân, nó tượng trưng cho sự khí phách, sự trong sáng như ảnh mặt trời và sự quân tử của bản sắc nam giới. Đây chả phải là Chí Dương ư?

- Còn nếu đặc ý nghĩa trên vào người nữ giới, thì nó lại rất giống những đặc điểm mà cô công chúa này đã miêu tả. Chỉ có nữ tử đồng trinh mới có thể hái nó.

Sau khi suy xét cẩn thận đủ mọi khía cạnh, Từ Nha Sĩ đã hoàn toàn tin lời của Kiều Linh. Ông nhìn cô công chúa và lộ vẻ tham lam nói:

- Được! Ta tin ngươi. Trời cũng sắp sáng, chúng ta mau chóng đi tìm Cửu Chuyển Linh Dương Thảo thôi.

- Ngươi nhìn gì? Có ta bảo vệ, ngươi có thể yên tâm.

Nghe thế, Kiều Linh không nóng không lạnh đáp lại:

- Ngài có thế cho tiểu nữ xin lại tấm ngọc bội kia được không? Tiểu nữ thích màu xanh lục và đóa hoa sẽn này.

Nghe vậy, Nha Sĩ hơi sững sờ, nửa muốn nửa không. Sau một thoáng cân nhắc, ông vứt tấm ngọc bội vào tay của cô công chúa và nói:

- Ta cầm lấy cũng không có ích gì. Ngươi cứ giữ đi.
- Chương Bị Khóa -
Bạn có thể mở khóa bằngKNBshoặc
Nhập số lượng chương muốn mở khóa đồng thời
ĐổicandysangKNBsở đây