• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 253 : Đây Là Mơ Sao ?
Cửa hàng trong thành phố.

Vừa mới trở về Ái Mạc Tâm vội vàng chạy đi nấu canh giải rượu. Thiếu gia theo lễ phép mà uống nhiều, trên đường cứ thế ngây ngất, hẳn là quá mệt mỏi.

Diệp Phi Linh buồn ngủ, ngay cả quần áo cũng không cởi, thời gian biến thân cũng hết, tìm được một cái sofa liền nằm xuống.

Vừa rồi duy trì mặt mũi cho nên nàng gắng gượng chống đỡ, mặc dù đã ép bớt cồn ra ngoài nhưng rượu nặng không tránh được, cả người mệt mỏi gần chết.

Độc Cô Bác cầm tới danh sách yêu cầu của Độc Cô Nhàn, trong đêm tối bay đi tìm người. Địa chỉ cửa hàng trong thư Nhàn Nhàn có nói rõ, chính là trên con phố này.

Hắn rất nhanh liền tìm được, bởi vì vị trí cửa hàng vô cùng bắt mắt, còn gắn cả ký hiệu của Sử Lai Khắc.

Trước xem là kẻ nào dám đối với cháu gái hắn láo xược đến thế. Dám không nhận lời Nhàn Nhàn, hắn muốn biết là ai lá gan lớn đến vậy.

Ái Mạc Tâm ở trong bếp ninh canh, tận lực tránh gây tiếng ồn để Diệp Phi Linh yên tâm ngủ.

Độc Cô Bác nhanh chóng lẻn vào bên trong tòa nhà, trực tiếp tìm qua mấy căn phòng, cuối cùng tìm thấy người ở trong phòng khách.

Mùi rượu cực kỳ nồng.

'' Một tên nát rượu à ? ''

Độc Cô Bác lập tức lôi cổ người đang nằm dậy. Tay hắn khẽ miết một chút, người đang ngủ liền bị ép đến khó thở.

- Ư .. hự ..

Diệp Phi Linh say đến choáng váng, nhỏ giọng kêu lên.

Nàng mộng.

Trong mộng là lửa cháy thét gào, ngọn lửa không ngừng bành trướng rồi nuốt lấy nàng. Những hình ảnh cứ luân chuyển liên tục, thời khắc chính nàng lần đầu tiên giết người , rồi không ngừng hạ thủ tàn độc với người khác để phụng sự cho một người.

Bỗng nhiên một bóng dáng màu trắng tiến về phía trước, thản nhiên bóp cổ nàng.

Diệp Phi Linh không nhìn rõ mặt, trang phục màu trắng này, không phải vẫn là hắn sao ?!

Nàng vùng vẫy, đây là mơ, nhất định là mơ, nhưng nàng làm cách nào cũng không mở mắt ra được, cả người mơ hồ muốn tỉnh dậy, nhưng lại tỉnh không được.

'' Nghe giọng sao giống như nữ nhân vậy ? ''

Độc Cô Bác nghi ngờ, đem tóc người vén lên. Dưới ánh nến nhập nhèm, Diệp Phi Linh biểu tình thống khổ, hơi thở ngập lên vị rượu cay nồng.

Độc Cô Bác cả kinh, vội vàng buông tay xuống. Diệp Phi Linh mềm nhũn lăn trên sofa, tóc dài xõa ra rũ rượi.

Thế nào lại là nàng ? Làm cái gì ở đây ? Còn say xỉn thành như vậy ?

- Cứu ... buông tha ... buông tha ta ... !

Diệp Phi Linh nhỏ giọng rên lên, trên trán ướt đẫm mồ hôi. Hôm nay say một trận, để lại cho nàng say một cơn ác mộng đến từ kiếp trước.

Nước mắt nàng trong cơn mơ rơi xuống. Rõ ràng biết là mộng, nhưng mộng này tại sao lại cứ kéo dài như vậy ?

Độc Cô Bác sờ trán Diệp Phi Linh, trên đầu hâm hấp sốt, lại vòng tay xuống bắt mạch.
— QUẢNG CÁO —

Mạch tượng cực kỳ hỗn loạn.

Mấy ngày trước lúc nàng hôn mê hắn từng kiểm tra qua một lượt, lúc đó còn sợ nàng đụng đầu sắp chết, nhưng kiểm tra rồi lại thấy cơ thể nàng hồi phục rất tốt.

Mới có mấy ngày, sao lại thành như thế này ?!

Diệp Phi Linh mộng mị không tỉnh, giấc mơ tiếp tục bắt đầu biến thành ác mộng.

Thân ảnh người áo trắng lại từ từ thay đổi, từ màu trắng biến thành màu đen, bích lục sắc lan tràn, ngay cả khung cảnh cũng thay đổi thành một mảnh rừng xanh mướt.

Người này ... nàng có biết. Màu sắc độc nhất này, chỉ có thể Là Độc Cô Bác.

- Diệp Phi Linh, tỉnh lại cho bản tọa !!

Thanh âm hắn truyền đến rõ ràng. Diệp Phi Linh nhức đầu muốn chết, điên à, đang ngủ cũng ám ảnh lão già đó ?

- Tỉnh lại ngay !

Thanh âm Độc Cô Bác quát nhẹ, cảm giác càng ngày càng lo lắng. Nàng sao vậy ? Thế nào lại say thành như vậy ?

Không phải là bị hắn đánh hỏng đầu óc rồi uống rượu tự tử đấy chứ ?

Độc Cô Bác trong đầu suy diễn, còn bổ não ra một đống thứ linh tinh. Diệp Phi Linh vừa mới bị bóp cổ khó thở, hiện tại trong ngực còn rất khó chịu, nghe tới thanh âm người lải nhải bên tai, tức giận lấy tay bịt tai lại.

Độc Cô Bác nhíu mày. Còn dám không nghe hắn gọi dậy ?

Hắn lập tức kéo tay nàng bỏ ra khỏi tai, túm cổ áo lôi dậy. Nha đầu chết tiệt này, còn nhỏ đã học thói say xỉn ở đâu ra ?

Chính là bất ngờ bị kéo dậy, đầu Diệp Phi Linh vẫn còn choáng váng dẫn đến bụng trào ngược, nàng khó chịu ụa một tiếng, lập tức phun đầy dịch vị về phía trước.

Độc Cô Bác tránh không kịp, cứ thế hứng trọn đống bầy nhầy nàng nôn ra.

Giỏi !!!

Giỏi lắm !!!!

Độc Cô Bác mặt đen như đít nồi, điên tiết đứng dậy, tất nhiên là lôi cả Diệp Phi Linh đi cùng.

Vừa lúc Ái Mạc Tâm bê canh giải rượu tiến đến. Nhìn thấy bóng người túm cổ áo Diệp Phi Linh, nàng vội vàng đặt bát canh xuống, sợ hãi kinh hô thành tiếng.

- Tiểu tặc từ đâu đến ! Xem ta trảm chết ngươi !

Xoẹt một tiếng, Ái Mạc Tâm phụ thể võ hồn, cả người nhanh chóng lao lên. Độc Cô Bác còn đang giữ lấy Diệp Phi Linh, không rảnh quan tâm sau lưng hắn có tiểu miêu tiểu cẩu gì.

Nháy mắt, lại một bát canh nóng phóng đến người hắn. Độc Cô Bác ăn mệt trên tay Diệp Phi Linh đành chịu trận, nhưng Ái Mạc Tâm là cái thứ gì mà cũng dám tấn công hắn.

Oanh !! một tiếng , Ái Mạc Tâm bị uy áp hất văng lên tường. Bát canh văng xuống mặt đất, vỡ nát thành từng mảnh nhỏ.

Diệp Phi Linh là nhờ tiếng ồn đánh thức mà mở mắt.

Đập vào mắt nàng chính là bản mặt tràn ngập nộ khí của Độc Cô Bác, bên cạnh là đồ đạc đổ vỡ vương vãi.

Diệp Phi Linh sợ thót tim, trợn trừng mắt giật mình, nhất thời hồi thần tỉnh táo nhìn lại.
— QUẢNG CÁO —


Gì ? Chuyện gì vừa mới xảy ra ?

Còn có mùi gì khó chịu như vậy ?

- Dậy rồi ?

Độc Cô Bác cười lạnh, say xỉn tốt lắm, giờ mới chịu tỉnh à ?!

Diệp Phi Linh cả người lạnh toát, sợ hãi dâng lên từ sâu thẳm linh hồn, vội vàng mở miệng cầu xin :

- Tiền bối .. Van xin ngài .. nha đầu kia nàng không biết ngài đến, xin ngài thứ tội !

Van xin ?

Sợ hãi hắn đến vậy ?

Bất quá không thể nói thanh âm nàng van xin hắn rất dễ nghe, đặc biệt - dễ - nghe.

Hắn vừa buông cổ áo nàng ra, Diệp Phi Linh ngã ngồi trên mặt đất phịch một tiếng. Độc Cô Bác quăng danh sách xuống, đối với Diệp Phi Linh hạ lệnh :

- Ngươi tự mà giải quyết cho tốt ! Tuổi còn nhỏ, cái tốt không học, lại dám học đám lưu manh ngoài kia uống rượu !

Diệp Phi Linh vỗ vỗ mặt cho tỉnh táo, lập tức cầm lấy danh sách, cam đoan hứa hẹn không có lần sau, chịu trận xin lỗi Độc Cô Bác mấy lần, lại lo lắng nhìn về Ái Mạc Tâm.

Miêu nữ bị uy áp phóng đến đánh văng vào tường , cũng không phải có chuyện gì lớn. Độc Cô Bác không thích ồn ào, cho nên đã giảm lực đạo xuống mấy phần.

Nhưng ... rút cục là có chuyện gì xảy ra ? Không phải nàng vừa mới từ Ngự tộc trở về, thế nào Độc Cô Bác lại tìm tới ?

Diệp Phi Linh mông lung không hiểu, nàng chỉ ngủ một chút, sao tỉnh dậy lại thành như thế này ?

- Lời ta nói, ngươi đã nghe rõ chưa ? Mấy ngày sau bản tọa trở lại, nếu còn tiếp tục tái diễn như thế này, đừng trách bản tọa hung ác !

Độc Cô Bác nhìn Diệp Phi Linh bần thần, lại nhìn trên người hắn dính bẩn, trong lòng hận đến nghiến răng nhưng không thể làm gì được, hậm hực cằn nhằn mấy tiếng mới rời đi.

- Dạ ... dạ ...

Diệp Phi Linh gật đầu vâng dạ, trong lòng cầu nguyện ôn thần này lập tức rời đi đi, nàng mệt mỏi lắm rồi !

*******

Lạc Nhật Sâm Lâm.

Độc Cô Bác ngâm mình trong ôn tuyền, cả người tẩy qua mấy lần vẫn cứ thấy toát ra mùi chua loét.

Con nhãi ranh chết tiệt, dám khiến hắn chật vật như vậy !

Hắn nhức đầu day day trán, vừa rồi còn muốn đưa nàng đi, nhưng hiện tại nàng có vẻ không cần.

Bóng đêm phủ xuống Lạc Nhật Sâm Lâm một màu đen tối, Độc Cô Bác thở dài một tiếng.

'' Nàng sợ hãi ta như vậy, sao có thể ... ! ''
— QUẢNG CÁO —

Suy nghĩ vẩn vơ khiến đáy lòng của hắn dần trở nên tối tăm.

Phong Hào Đấu La có uy nghiêm tồn tại, cho nên Diệp Phi Linh mạo phạm mình, hắn tất nhiên không thể nương tay.

Vốn chỉ là định làm chút trừng phạt nho nhỏ, nhưng cơn mưa to tự nhiên kéo đến, khiến bóng ma trong lòng hắn giăng đầy, ra tay không kịp khống chế lực đạo.

Hại nàng đập đầu chảy máu, là lỗi của hắn.

Cho dù sau đó hắn tận lực chăm sóc nàng để bồi tội, nhưng Diệp Phi Linh ánh mắt tràn ngập sợ hãi nhìn hắn, khiến cho Độc Cô Bác không cách nào quên được.

Đôi mắt trong veo tinh nghịch vui vẻ có thể tự nhiên nói cười, hiện tại chỉ còn sự khiếp đảm.

Hắn không thích nàng nhìn mình như thế. Thà rằng nàng đối hắn mang theo kính trọng, cũng không muốn nàng ghê tởm nhìn tới.

Hắn đã chịu đựng quá đủ rồi. Thiên hạ này ai cũng có thể nhìn hắn như vậy, chỉ có nàng là không được !!!

Đấu La Đại Lục tương truyền hệ liệt, chỉ cần là hồn sư có võ hồn dung hợp kỹ, tất phải là một đôi không thể tách rời.

Giống như Long Công cùng với Xà Bà.

Ngay khi phát hiện ra Diệp Phi Linh sản sinh võ hồn cộng minh, hắn trong lòng đã vui mừng đến mức không thể kiềm chế được, thất thố mời chào nàng theo hắn học tập.

Nhưng nàng từ chối.

Cho nên khi Đường Tam mời hắn tới Sử Lai Khắc học viện, đáng lý ra hắn cũng không cần phải tới, nhưng lại kiên trì một tuần tới vài lần.

Một cái là bảo hộ Đường Tam, một chút còn lại ... muốn thấy nàng.

Vốn dĩ có thể nước ấm nấu ếch, từ từ chăm sóc nàng, từ từ bảo hộ nàng, khiến nàng không thể thoát khỏi bàn tay hắn.

Nhưng trớ trêu thay, nàng thân phận lại là con gái của Diệp gia. Không phải bất kỳ gia tộc nào khác, lại cứ phải là Cửu Tâm Hải Đường Diệp gia.

Mà hắn hận nhất, cũng chính là Cửu Tâm Hải Đường Diệp gia.

- Ha ha ha !!

Độc Cô Bác ngửa đầu cười một tiếng. Lão tặc thiên vô tình, cuối cùng vẫn là cướp đi tất cả của hắn, khiến hắn mất đi tất cả những thứ mà hắn trân trọng.

Độc Cô gia ... đúng như tên gọi, toàn bộ nam nhân đều vĩnh viễn phải sống trong cô độc.

Mà hắn chính là một con quái vật có độc, phải chịu đựng nỗi thống khổ cả một đời cô độc.

Còn nàng ... giống như một giấc mộng nhẹ nhàng phiêu tán lướt qua cuộc đời hắn.

Đây là mơ sao ?

Lá phong từ trên tàng cây rụng xuống, Độc Cô Bác tùy ý vươn tay bắt lấy, mộng tưởng có thể bắt lấy Diệp Phi Linh ảo ảnh.

Tại sao lại có thể tồn tại một giấc mơ chân thực đến vậy, khiến hắn mong đợi thật nhiều, rồi tất cả đều tan vỡ trong một sớm chiều.

Tay cầm thiên địa càn khôn, chân đạp nhật nguyệt tinh thần Cửu Tinh Bá Thể Quyết
Bản đầy đủ duy nhất chỉ up tại vtruyen . Mọi trang khác không xin per đều là ăn cắp !