• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 26: Thư Ký Mỹ Phụng
Tan ca, Văn Phương ngáp ngắn ngáp dài bước ra khỏi cửa.

Đứng trước cửa công ty có vài người đang đứng chờ xe riêng đến đón, Văn Phương cũng không quan tâm lắm, hôm nay xe máy hư nên hắn phải bắt xe bus.

Đúng lúc này một tiếng hét vang lên, một người đàn ông bị trượt chân sắp ngã ngửa ra đường, một chiếc ô tô đang lao đến, những người khác chứng kiến la hét vì một vụ tai nạn sắp xảy ra.

Văn Phương lập tức lao đến, tay hắn chộp lấy tay người đàn ông kia rồi kéo ngược anh ta ra sau, để tránh người kia ngã ra sau bị thương tay còn lại của hắn giữ lấy vai anh ta lại, vô tình tư thế này lại giống mấy cảnh nam chính ôm nữ chính bị ngã trong mấy bộ phim tình cảm.

Văn Phương cảm thấy sai quá sai, không phải vì tư thế mà vì người mà hắn vừa cứu chính là Quốc Khánh, hắn cười khổ, sao lúc nãy không để yên cho anh ta nếm chút mùi đời nhỉ? Quốc Khánh vô cùng bất ngờ vì người cứu mình lại là người mình muốn đuổi việc, anh ta trố hai mắt ra nhìn Văn Phương.

Văn Phương lại phải cố rặn ra một nụ cười, hỏi:

“Giám đốc không sao chứ?” Nói xong hắn đỡ Quốc Khánh đứng dậy, Quốc Khánh đột nhiên bật cười rồi vỗ vai hắn:

“Cậu là Văn Phương đúng không? Cậu giỏi hơn tôi nghĩ đấy! Nào, tôi đưa cậu đi ăn coi như trả công cậu đã cứu tôi hôm nay.”

Văn Phương vội vàng từ chối, hắn không muốn đi ăn với tên sếp dê xồm và hách dịch này đâu.

“Xin lỗi giám đốc nhưng hôm nay nhà em có chuyện gấp, hẹn anh khi khác...”

Văn Phương từ chối nhưng vẫn bị Quốc Khánh đẩy vào xe ô tô đã mở cửa sẵn, hắn chỉ có thể bấm bụng chịu trận mà thôi, nhưng hắn không ngờ thái độ của Quốc Khánh lại thay đổi xoành xoạch như vậy. Không phải là có âm mưu gì chứ?

Trên đường đi Quốc Khánh âm thầm nhắn tin cho Tuệ Mẫn:

“Tạm thời bỏ qua cho Bùi Nguyễn Văn Phương, cậu ta khá thú vị, tôi sẽ chơi với cậu ta vài ngày.”

Nói là đi ăn nhưng địa điểm lại là một quán bar, gọi là trả ơn nhưng lại có rất nhiều vị khách khác, Quốc Khánh mặt mày tươi rói tay bắt mặt mừng chào hỏi từng người, những người này nếu không phải giám đốc hay chủ tịch, thiếu gia nhà giàu thì cũng là cán bộ tai to mặt lớn nào đó, có thể nói bọn họ là tầng lớp cao nhất, tầng lớp thượng lưu ở cái xã hội phân chia theo tầng thứ này.

Quốc Khánh còn giới thiệu Văn Phương cho những người kia, Văn Phương không thích không khí ở đây lắm nhưng dù sao tạo được quan hệ tốt với mấy người này chỉ có lợi không có hại nên hắn cũng niềm nở bắt tay bọn họ.
— QUẢNG CÁO —

Cuộc vui đến tận mười giờ đêm sau đó còn có tăng hai, tăng ba, dù tửu lượng của Văn Phương đã tăng lên từ khi “dậy thì muộn” nhưng cũng phải kêu trời với mấy ông thần uống rượu như uống nước lã thế này.

Buổi sáng tỉnh dậy hắn thấy mình trần như nhộng nằm trên giường với một cô gái lạ, hắn mắt nhắm mắt mở kéo chăn kiểm tra thử thì cô nàng này cũng không khác gì hắn. Hắn thở dài, cô gái này là tiếp viên được Quốc Khánh gọi đến để tiếp rượu hắn ở quán bar, sau đó say quá hình như hắn được cô đưa đến khách sạn này, chuyện sau đó thì ai cũng biết rồi.

Văn Phương không ngờ mình lại sa đoạ như vậy, hắn xấu trai nhưng không hề dễ dãi, hắn tự nhắc nhở bản thân sau này phải cẩn trọng hơn. Hắn lấy quần áo vương vãi trên sàn mặc vào rồi nhẹ nhàng đóng cửa phòng, khi hắn rời khỏi cô nàng kia vẫn còn ngủ.

Khi xuống đến quầy lễ tân thì cô tiếp tân nói rằng tiền phòng của hắn đã được thanh toán, xem ra là Quốc Khánh đã thay hắn trả tiền.

Văn Phương lại đến công ty với những cú ngáp quen thuộc tuy nhiên cuộc sống công sở của hắn đã có vài thay đổi nho nhỏ.

Quốc Khánh dường như rất có hứng thú với hắn, không biết có phải vì được hắn cứu mạng hay không nữa. Quốc Khánh sau khi tan ca luôn dẫn Văn Phương đi chơi bời, xã giao với những người bạn ở tầng lớp thượng lưu của anh ta. Những đồng nghiệp lúc trước khinh thường hắn giờ thái độ cũng thay đổi, bọn họ đối xử với hắn rất tốt, kể cả trưởng phòng Trà Giang. Văn Phương đương nhiên biết họ tốt với hắn vì hắn thân thiết với Quốc Khánh nhưng nếu Quốc Khánh bỏ rơi hắn thì họ cũng sẽ như anh ta, thậm chí thái độ có thể còn tồi tệ hơn trước đây.

Biết là thế nhưng hắn chỉ cười cho qua, họ đối xử dễ chịu hơn thì việc gì hắn không tận hưởng? Cứ coi như xả hơi vài hôm đi.

Điều hắn không thích chính là không khí khi Quốc Khánh dẫn hắn đi cùng với mấy người thượng lưu kia, bọn họ đều là người có máu mặt, hắn ngay cả thái độ hay lời nói cũng phải chú ý, làm họ phật ý coi như không bao giờ ngóc đầu lên được. Dù hắn không thích những nụ cười xã giao và lời khen ngợi giả tạo xung quanh nhưng hắn biết, muốn tồn tại và thành công trong cuộc sống công sở này không thể không nở nụ cười giả tạo được, không thích cũng phải lấy lòng cho bằng được những người này.

Nhưng cuộc sống như vậy không phải quá mệt mỏi hay sao?

Văn Phương là người khá kì lạ, hắn không nói được mấy lời nịnh hót người khác, dù có nói được cũng rất gượng gạo không trơn tru như người ta. Tính cách này của hắn rất giống cha mình, đáng tiếc những người thật thà trong cuộc sống lại thường thiệt thòi, cha hắn cũng là một ví dụ.

Ánh đèn đủ màu sắc mờ mờ ảo ảo, không gian sang trọng nhưng đầy dục vọng, những lão già bụng phệ vui vẻ ca hát bên cạnh những cô nàng chân dài xinh đẹp.

Khung cảnh quay cuồng, con người điên cuồng, Văn Phương vẫn thản nhiên nhấp vài ngụm rượu vang. Rượu tây tuy đắt nhưng xem ra không bằng rượu gạo, hoặc do hắn quê mùa không biết thưởng thức. Còn thức ăn thì rất ngon, hắn phải tranh thủ ăn nhiều coi như đỡ tốn một bữa tối.

Bên cạnh hắn là hai cô gái trẻ đẹp, trang phục bọn họ ngoại trừ những nơi nhạy cảm còn lại đều phô bày ra, khiến đàn ông ngồi cạnh họ phải đỏ mặt tía tai. Theo lời Quốc Khánh thì những cô gái có mặt hôm nay không phải hạng gái điếm rẻ tiền thông thường, bọn họ đều là diễn viên người mẫu mới nổi, giá cả một đêm không hề rẻ. Hai cô nàng vòng tay ôm sát hắn, cọ cọ bầu ngực vào tay hắn:

“Daddy à, sao anh không nói hết vậy? Anh không thích bọn em à? Hay là chúng ta hát một bài nhé?”
— QUẢNG CÁO —

“Được.” Văn Phương không từ chối, muốn tạo ấn tượng tốt với những người kia thì không thể ngồi yên một chỗ được, phải thể hiện chút gì đó gọi là thành ý.

“Hôm nay anh lại đi với tên Khánh à? Tên đó không tốt đẹp gì đâu, anh nên hạn chế tiếp xúc với hắn ta. Anh đừng có mà học mấy thói xấu của hắn ta đấy! Em mà biết được em mách mẹ anh cho coi!”

Màn hình điện thoại Văn Phương sáng lên, là tin nhắn của Tú Linh.

“Anh sẽ không đâu.”

Văn Phương nhẹ nhàng trả lời tin nhắn rồi cùng hai cô nàng lên hát trong tiếng vỗ tay của Quốc Khánh và những người khác.

***

Ngày hôm sau Văn Phương lại cố lết thân tàn đi làm.

Vừa phải đối phó Quốc Khánh và những người bạn vừa phải tập luyện với cường độ tăng gấp bảy lần khiến cơ thể hắn như gãy ra làm từng khúc, đau đớn không gì kể xiết.

Lại thêm một ngày ăn chửi và bị chửi nữa kết thúc, Văn Phương luôn là người tan ca trễ nhất vì hắn luôn bị bắt làm thêm giờ, hắn vò đầu bứt tóc ráng làm cho xong để còn về sớm. May mắn là hôm nay Quốc Khánh không rủ rê hắn nữa, nghe nói anh ta có cuộc hẹn với nhà vợ tương lai.

“Văn Phương, anh vào kho lưu trữ tài liệu lấy giúp tôi báo cáo tài chính của năm trước và năm nay.”

Suýt chút nữa thì Văn Phương la lên.

Giọng nói lạnh lẽo cùng khuôn mặt hình sự của cô thư ký Mỹ Phụng xuất hiện trước mặt Văn Phương. Trẻ con mà thấy khuôn mặt cô lúc này chắc phải khóc thét. Ôi khuôn mặt này, cứ như hắn ăn hết của nhà cô ta vậy.

“Nhưng mà bây giờ đã hết giờ làm việc, tôi cũng sắp...” Bắt gặp cái trừng mắt như sắp ăn tươi nuốt sống của Mỹ Phụng, Văn Phương chỉ biết nói:

“Ha ha, tôi sẽ đi lấy cho cô ngay. Lấy ngay!”
— QUẢNG CÁO —

Văn Phương cố gắng đi về phía kho lưu trữ tài liệu, kho này nằm ở cuối tầng hai, đã thế đèn ở hành lang hư chưa được sửa khiến hắn cảm thấy phòng này hơi tối tăm và u ám, có khi có ma nữa không biết chừng.

Mỹ Phụng bước theo sau hắn, dù không nhìn thấy nhưng hắn cảm giác cô đang nhìn chằm chằm vào hắn. Mỹ Phụng là người duy nhất ở phòng Marketing không thay đổi thái độ đối xử với hắn, không biết đây chuyện tốt hay xấu nữa.

Văn Phương mở cửa phòng lưu trữ tài liệu, hắn bật công tắc đèn nhưng không thấy đèn sáng, đèn trong phòng cũng hư luôn rồi. Mấy thằng thợ điện đang làm cái trò gì vậy? Hắn quay lại nhìn Mỹ Phụng rồi nói:

“Thư ký Phụng à, đèn trong này hư rồi...”

Ánh mắt của Mỹ Phụng như muốn nói “Thì sao? Mau đi tìm tài liệu đi!” Văn Phương cười khổ, hắn đành bật đèn pin điện thoại lên rồi cắm cúi tìm, khoảng mười phút sau hắn cũng tìm được:

“Thư ký Phụng, cô nói báo cáo tài chính năm trước và năm nay đúng không? Nó hơi nặng cô có muốn tôi bê giúp...”

Văn Phương quay mặt lại thì thấy Mỹ Phụng vừa đóng khoá cửa, hắn ngơ ngác:

“Thư ký Phụng, cô đang làm gì vậy? Sao lại khoá cửa?”

Mỹ Phụng không nói gì, cô tháo kính vứt xuống đất rồi xoã tóc xuống. Cô bình thường đeo kính và búi cao tóc nên nhìn già dặn hơn tuổi nhưng khi cô tháo kính và thả tóc dài thì xinh đẹp và quyến rũ hơn rất nhiều.

Hôm nay Mỹ Phụng mặc một chiếc sơ mi trắng cùng váy bò màu đen khá ngắn, cô chầm chậm bước lại gần Văn Phương đồng thời từ từ cởi cúc áo, bầu ngực đầy đặn phập phồng nhấp nhô lên xuống.

Văn Phương vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra:

“Cái quần...”

Cái quần què gì vậy? Không lẽ cô thư ký này thích thầm hắn và bây giờ còn muốn làm chuyện người lớn ở ngay công ty? Hắn không ngờ cô lại là bạo dạn như vậy.

Thế nhân luyện võ, ta chơi ngải. Xuyên thế song kiếp vươn đỉnh cao. Thương Sinh Giang Đạo đón chào các đạo hữu!
Cám ơn bạn đã theo dõi truyện Đầu Nấm & Công Sở.Tiến độ hiện tại là 4 chương/tuần.Lịch ra chương vào thứ 2/4/6/CN.Chúc bạn một ngày an lành.