• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 1: Gặp gỡ (1 )
Chương 1: Gặp gỡ

Dưới tán cây bên con suối nhỏ, tiếng sáo trúc phiêu diêu âm điệu trầm mặc dường như chất chứa nhiều tâm sự. Gió lướt, lá xào xạc hòa chung thanh âm từ sáo khiến lòng người không khỏi chùng xuống.

Một nam nhân độ ngoài ba mươi đứng dưới gốc cây, gã ôm quyền xá hướng về người đang ngồi trên cây, nói:

“Thiếu gia, xin người mau trở về. Phu nhân đang đợi người.”

Lời gã vừa dứt vai thiếu niên vận bạch y khẽ động, đáy mắt thấp thoáng một tia miệt thị. Y chậm rãi thu cây sáo trúc vào trong tay áo từ trên tán cây nhảy xuống, không nhìn lấy gã nam nhân một lần im lặng cất bước. Có lẽ đó là một thiếu niên anh tuấn, cũng có lẽ là không. Y cao dong dỏng, dáng người ưa nhìn, mỗi bước chân dứt khoát nhưng nhẹ nhàng khiến vạt áo mỏng phấp phới trong gió có chút phong vị của kẻ từng trải. Đáng tiếc, gương mặt y lại giấu sau chiếc mặt nạ màu đen, chỉ lộ ra đôi mắt nhuốm màu ưu thương.

Gã nam nhân thấy chủ tử rời bước thì cũng vội vàng theo sau. Thiếu niên bạch y đi đến một tiểu đình nhỏ ven con thác lớn trong khu cấm địa. Dòng thác đổ từ trên cao va vào mỏm đá nhấp nhô tung bọt trắng xóa, y vừa bước lên hết bậc tam cấp liền bị một chưởng đánh trúng vai phải. Y lảo đảo, bước lùi mấy bước, khuỵu gối, rùng mình phun ra một ngụm máu đỏ au. Sự việc chỉ xảy ra trong chớp mắt, nhưng nhìn phản ứng của y xem chừng đã khá quen với những chuyện đại loại như thế này.

“Một chưởng đó là nhắc nhở ngươi sau này đừng để ta phải chờ lâu.”

Thiếu niên bạch y đưa tay lau vết máu nơi khoé miệng, lẳng lặng đứng lên.

Thẩm Ngạc Hoa quay người đối diện với thiếu niên bạch y. Đó là một nữ tử độ ngoài ba mươi, dung diện sắc sảo, dường như những nét thanh xuân thời son trẻ vẫn còn hiện rõ trên tư dung.

Thẩm Ngạc Hoa không nhanh không chậm, từng lời thốt ra, nhẹ nhàng nhưng không hề có ý để đối phương từ chối, đúng hơn đó là một mệnh lệnh:

“Ta muốn ngươi giết một người.”

“Ai?” Thiếu niên bạch y hờ hững hỏi, y biết ngày này nhất định sẽ đến.

Khi Thẩm Ngạc Hoa nói tên kẻ đó, thiếu niên bạch y có phần ngạc nhiên nhưng chỉ là thoáng qua, y hỏi:

"Thời gian?"
— QUẢNG CÁO —

Giọng Thẩm Ngạc Hoa đanh lại:

“Ba ngày, hắn phải biến mất.”

Không để thiếu niên bạch y có thời gian phản kháng hay có bất cứ nghi vấn gì, Thẩm Ngạc Hoa dứt lời liền xoay người bước ra khỏi tiểu đình. Chỉ một thoáng nhưng thiếu niên bạch y có thể cảm nhận được sát khí bức người của cô, môi y khẽ động nhưng không hề thốt ra lời nào.

Gã nam nhân đi theo thiếu niên ngẩn người nhìn theo bóng dáng Thẩm Ngạc Hoa cho đến khi y đi ngang trước mặt mới giật mình bước theo. Hắn không nhịn được mà lên tiếng hỏi:

“Thiếu gia, người sẽ thi hành lệnh chứ?”

“Ta tự có sắp xếp!” Thiếu niên lạnh giọng.

Y nào không biết, gã là người thân tín của Thẩm Ngạc Hoa. Chuyện giết người của bang giáo há để người ngoài biết? Nhưng y không quan tâm, bởi thứ y quan tâm trên đời duy nhất chỉ có một.

Nắng chiều nhàn nhạt, bóng thiếu niên đổ dài trên con đường đầy sỏi nhuốm màu tịch liêu.

Hôm sau, thiếu niên bạch y ấy rời khỏi biệt viện của mình.

Y âm thầm bám theo “con mồi”, bình tĩnh tiếp cận, quan sát nhất cử nhất động, để ý mọi thói quen của hắn. Hắn là đường chủ của một phân đường dưới tay Thẩm Ngạc Hoa, thân thủ cũng không hề kém cỏi vì thế thiếu niên vô cùng cẩn trọng không dám khinh suất. Đến trưa ngày thứ ba, y quyết định ra tay.

Gã có một thói quen là luôn dành một canh giờ mỗi ngày đến một khu đất trống trong khu rừng gần chân núi để luyện công. Từ lúc gã bước chân ra khỏi tư gia, thiếu niên bạch y đã chậm rãi bước theo, bản thân giữ một khoảng cách an toàn không để hành tung bị phát hiện. Suốt đoạn đường thiếu niên không quên quan sát động tĩnh xung quanh, có chút an tâm khi nhận thấy sự yên tĩnh không có nguy cơ. Chỉ là y bỗng phát hiện ra một cái đuôi đang bám theo mình, trên môi có chút giễu cợt, tự nhủ:

“Hừ, bà sợ ta không nghe theo lệnh của bà sao?”

Nhưng y nhanh chóng bỏ mặc, chuyên chú vào mục tiêu trước mắt. Khoảng đất đã hiện ra phía trước, gã đường chủ sau vài động tác vận khí thì bắt đầu múa kiếm. Thiếu niên chọn một nhánh cây cao cách gã khá xa, im lặng quan sát thêm chút nữa. Khi mặt trời lên đến đỉnh đầu, y như một cơn gió bất chợt đến khiến gã đường chủ đang chuyên tâm phải giật mình. Gã quay phắt lại thì đã thấy thiếu niên một thân áo trắng, chiếc mặt nạ đen che đi gần như toàn bộ dung diện của y. Lòng gã rúng động, tay nắm chặt lấy thanh kiếm, quát:
— QUẢNG CÁO —

“Ai phái ngươi đến đây?”

“Thẩm - Ngạc - Hoa!” Thiếu niên chậm rãi trả lời.

Trong lòng gã, một trận kinh sợ quét qua nhưng ngã rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh. Gã nhìn thiếu niên trước mắt thầm đánh giá rồi cất tiếng cười chế giễu, nói:

“Bà ta phái một thằng oắt con như ngươi đến đây sao? Ta xem bộ dạng ngươi cùng lắm cũng chỉ mười sáu, mười bảy. Bà ta phái một kẻ vắt mũi chưa sạch như ngươi đến lấy mạng ta? Bản thân ngươi cũng không biết tự lượng sức!"

“Sát thủ đáng sợ không phải ở chỗ sát khí. Mà là kẻ đó không có chút sát khí nào cả.”

Thiếu niên bạch y bâng quơ buông ra một câu nói, nhưng gân xanh trên mặt gã đường chủ lập tức nổi lên, bên thái dương thớ thịt còn đang giật liên hồi. Đôi đồng tử của gã càng co lại khi trông thấy thiếu niên bạch y chạm tay vào thắt lưng rút ra một thứ mềm mại, loang loáng ánh bạc. Gã đường chủ cả kinh, nghiến chặt răn:

“Nhuyễn tiên kiếm!”

Đôi mắt thiếu niên khẽ động, thân ảnh thoáng chốc đã áp sát gã đường chủ. Tốc độ di chuyển của y khiến gã không khỏi kinh hoảng.

Gã đường chủ xoay kiếm lao vào y như một con mãnh thú. Hai bên xem chừng kẻ tám lạng người nửa cân. Kiếm trên tay gã đường chủ mỗi lúc một nhanh nhưng thanh nhuyễn tiên kiếm trong tay thiếu niên bạch y cũng khiến gã vã mồ hôi lạnh. Thanh kiếm ấy lúc mềm mại tựa lụa là, lúc lại cứng như bàn thạch chiêu số biến đổi khôn lường. Rõ ràng chỉ là một kẻ đáng tuổi hậu bối nhưng thực lực của y khiến gã thật sự giật mình.

“Không ngờ tên nhãi con này thân thủ lại lợi hại như vậy, nếu không dùng kế, e ta khó toàn tính mạng.”

Nghĩ đến đây, gã đột nhiên lớn tiếng, vẻ mặt ra chiều nghiêm trọng đầy lo lắng, ánh mắt đánh về phía sau lưng thiếu niên:

“Tiểu cô nương mau rời khỏi đây, nguy hiểm.”

Câu nói của gã khiến thiếu niên bạch y giật mình, lần đầu tiên giao tranh trực diện không tránh khỏi phân tâm nhất thời.
— QUẢNG CÁO —

Gã đường chủ chỉ chờ có bao nhiêu đó. Lợi dụng một thoáng sơ hở này, gã hất kiếm, giáng một chưởng lên phần vai của thiếu niên bạch y. Chưởng lực vô cùng mạnh mẽ khiến y thối lùi mấy bước toàn thân chấn động, lục phủ ngũ tạng như nhảy múa, bên khóe môi rỉ ra một dòng máu đỏ tươi:

“Khỉ thật!” Y tự trách.

“Ha ha… Kiếm pháp của ngươi quả nhiên hơn người nhưng xem ra kinh nghiệm giang hồ còn non kém lắm. Chỉ một câu nói bâng quơ đã khiến ngươi phân tâm rồi. Chịu chết đi!”

Dứt tiếng cười kiếm của gã đường chủ nhắm ngay yết hầu của thiếu niên tung một chiêu chí mạng. Đối diện, mục quang thiếu niên bạch y loé lên một tia sáng lạnh.

Khoảng cách chỉ còn hơn một trượng, mũi kiếm của gã đường chủ đột nhiên khựng lại. Đôi nhãn quang trừng trừng nhìn về phía trước dần mờ mịt, gã thì thào đứt quãng:

“Không...khô…ng t…h… ể.”

Câu nói thốt ra không tròn, thủ cấp gã rơi xuống. Lưỡi nhuyễn tiên kiếm loang lổ vài giọt máu tươi.

Phụt.

Nhân sinh phiền não chốn dương gian
Biển khổ mênh mông suối lệ tràn
Nhân quả luân hồi kiếp nào thoát
Tam sinh tam thế cứ mãi mang.
Chỉ mong cơn say mang được nàng
Tay cầm mỹ tửu dứt phiền ưu
Đời này ta nguyện kiếp phong lưu
Thân dựa núi thả tiêu vô sầu.
Hùng Ca Đại Việt