• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 16: Giết Thánh Nữ
P/s: Các đạo hữu thông cảm, mấy hôm nay đám tang nội họ thế nên là tác không ra chương được, nay ra lại bình thường nhé!

---------------------

Ngay lúc Kim Sí Đại Bàng và Vụ Trung Giao chuẩn bị ra đòn cuối thì Võ Hoàng động, hắn bước ra một bước vượt qua trăm dặm đến ngay trước mặt hai con hung thú.

Tay hắn nâng lên nhanh chóng bóp lấy cổ rồi phong ấn lại nhanh chóng mang chạy về bên bờ sông, mấy hôm nay phải luyện tập làm quen cơ thể nên hắn vẫn chưa ăn gì vào bụng.

Mặc dù đến Nguyên Anh thì tu sĩ đã có thể tích cốc dựa vào hấp thu linh khí nhưng Võ Hoàng vẫn có thói quen ăn uống ngày ba bữa, thêm nữa là hắn đi theo con đường tiến hoá sinh mệnh nên lượng năng lượng cần để duy trì cơ thể lớn với cần để tiến cấp cũng rất lớn, mỗi bữa nhìn như là ít nhưng lâu ngày góp gió thành bão với lại hắn cũng không có ý định là sẽ tích cốc, hắn muốn tận hưởng cuộc sống lần thứ hai của bản thân.

Lúc hắn về đến bên bờ sông thì trời cũng đã tối, Thuỷ Nguyệt vẫn còn đang nhập định, cô nàng này vẫn là rất thông minh, không bỏ chạy.

Nhưng cho dù bỏ chạy thì vẫn có ấn ký hắn lưu lại trên người nàng nên hắn sẽ nhanh chóng bắt lại được thôi.

Không quan tâm Thuỷ Nguyệt nữa, dù sao đến khi nàng tăng cường huyết mạch rồi thì cũng giết thôi.

Nghĩ nghĩ rồi Võ Hoàng mang con dao phây và các dụng cụ nhà bếp ra, thuần thục một chân đạp cánh một chân đạp đầu Kim Sí Đại Bàng xuống, đưa tay nhổ đi nhúm lông ở cổ, cầm dao nhanh gọn cứa vào cổ Kim Sí Đại Bàng sau đó lấy ra một cái nồi tranh thủ hứng máu, Tổ Huyết của hắn cần nhiều máu huyết để đề thăng, cho dù thịt mũi cũng là thịt a.

Động tác Võ Hoàng lưu loát như cắt tiết gà.

Bên này hắn đang cắt tiết gà thì bên kia Thuỷ Nguyệt đã tỉnh, một loạt động tác của Võ Hoàng hiện lên không sót chi tiết nào trong mắt nàng, đồng tử nàng co rụt lại, khó có thể tin nhìn xem mọi việc xảy ra trước mắt mình.

Nếu nàng không cảm nhận được uy áp từ Kim Sí Đại Bàng hiện lên thì có lẽ nàng không thể nghĩ được con chim đang bị cắt tiết như gà kia là Kim Sí Đại Bàng, một trong các yêu thú vương giả cấp Hư Thần, cùng đẳng cấp với lão tổ của Băng Cung, nghe đâu là chiến lực còn mạnh hơn lão tổ nàng một đoạn.

Nhưng giờ lại bị nam nhân trước mắt cắt tiết như gà, thuần thục trụng nước nhổ lông rồi moi ruột rửa sạch gác lên nướng.

Ông trời của ta, rốt cuộc tên này là tồn tại gì, Hư Thần kỳ trong tay hắn lại chẳng khác nào một con gà, tiện tay làm thịt nướng ăn. Còn nếu nàng không nhìn lầm thì con rắn một sừng bị vứt kế bên là Vụ Trung Giao, một con hung thú cũng Hư Thần kỳ, vậy mà giờ nằm dở sống dở chết đợi hắn làm thịt.

Rốt cuộc nhóm nàng đụng phải tồn tại gì?

Những việc Thuỷ Nguyệt nghĩ trong lòng thì Võ Hoàng cũng không biết, lúc này hắn đang tranh thủ lấy ra chút muối và hương liệu trộn với mật ong phết lên trên trên Kim Sí Đại Bàng rồi lại gác lên nướng tiếp, cái này là kinh nghiệm nấu ăn kiếp trước của hắn, phết mật ong lên nướng thì màu thịt sẽ vàng đều hơn.

Một lúc sau thì một mùi thịt nướng thơm nức mũi bay lên Võ Hoàng tranh thủ lấy dao cắt ra một miếng nếm thử, khá là vừa ăn.

Tay còn lại thì cầm lấy cái cái nồi máu của Kim Sí Đại Bàng đưa lên uống, một vị thanh mát ngọt ngào lan toả đầy khoang miệng.

Mà nghĩ cũng lạ, thường máu khá tanh nhưng máu này lại không tanh mà trái lại còn mỹ vị như thế nữa, chắc có lẽ hung thú cấp cao hoặc huyết mạch cao thì máu sẽ đặc biệt hơn, về sau lại tranh thủ bắt thêm mới được.

Nghĩ nghĩ Võ Hoàng lại tiếp tục ăn, ăn được một lúc thì cảm giác có ánh mắt đang nhìn hắn, quay sang thì thấy cô nàng Thuỷ Nguyệt kia đang nhìn mình nuốt nước miếng.

Võ Hoàng thấy vậy thì cũng gọi nàng sang ăn, không phải vì hắn lương tâm đại phát mà vì từ khi sang thế giới này đến giờ đây là người đầu tiên mà hắn gặp.

"Này, sang đây ăn cùng đi."

Thuỷ Nguyệt bị gọi thì giật mình, có chút chưa tỉnh lại từ dòng suy nghĩ, hỏi lại.
— QUẢNG CÁO —


"Ta..ăn...ăn?"

Có chút sợ nên nàng nói lấp.

"Đúng, ngươi sang đây ăn cùng."

Nói rồi Võ Hoàng cắt ra một cái đùi đưa cho nàng.

". . ."

10 ngày sau.

Cạnh bên bờ sông, một luồng uy áp lạnh lẽo phát tán ra xung quanh khiến mặt đất hiện lên một lớp băng mỏng, một hư ảnh Băng Phượng hiện lên trên đầu Thuỷ Nguyệt, lúc này khí thế nàng đã đạt đến Hoá Thần trung kỳ và vẫn đang kéo lên, một lúc sau sau thì đạt đến Hoá Thần đỉnh phong thì ngưng lại, thiếu chút nữa là đột phá cảnh giới lên Hư Thần.

Lúc này Thuỷ Nguyệt mở mắt ra, hư ảnh Băng Phượng biến mất, uy áp lạnh lẽo cũng thu hồi.

"Ta đã đạt đến Hoá Thần đỉnh phong, chuyến này về chức vị Cung chủ chắc chắn là của ta. Sau này ta sẽ lại báo mối thù này."

Nàng nói thầm trong lòng, suy nghĩ làm sao để thoát khỏi tên trước mắt.

Bên này Thuỷ Nguyệt vừa đột phá xong đang củng cố cảnh giới thì đối diện đó Võ Hoàng đang trò chuyện với hệ thống.

"Này lão, nếu ta hút hết máu cô ta thì tăng được bao nhiêu?"

Hệ thống tranh thủ đáp lại.

"Lượng huyết năng quy đổi được 0.03%, nếu ngươi đợi nàng tăng cường huyết mạch đến toàn thân thì năng lượng quy đổi theo ước tính sẽ được 0.3%."

"Cũng khá nhiều đấy chứ, hiện ta còn chưa có phần trăm nào đây."

Nói rồi Võ Hoàng mở bảng thông tin cá nhân lên.

*Ký chủ: Võ Hoàng

Cấp độ sinh mệnh: 1 (tiến độ: 0.00%)

Huyết mạch: Xích Quỷ, Tổ Huyết, Đế Huyết.

Thần thông: Thiên phú thần thông - Thánh Gióng

Công pháp: Tiến Hoá Gen Năng, Xích Quỷ đề thăng huyết thuật, Ánh Sáng thuật cách đấu.

Vật phẩm: Vô Tình Chi Tâm
— QUẢNG CÁO —


Hắn vừa xem vừa hỏi tiếp.

"Mà đợi cô ta tu luyện xong thì mất bao lâu?"

"Theo ta ước tính nếu thuận lợi thì là 1000 năm. Nếu có thiên tài địa bảo hoặc kỳ ngộ thì có lẽ sẽ nhanh hơn."

Võ Hoàng:???

Con mẹ nó, gộp hai đời của ta lại chưa quá 50 tuổi, ngươi bảo ta nuôi con hàng này 1000 năm? Ngươi xác định là không phải ngươi cố ý chơi ta?

Võ Hoàng nghĩ đến nuôi con hàng này 1000 năm mới thu được 0.3% năng lượng thì hắn nhức cả trứng, thay vì nuôi con hàng này 1000 năm thì trong lúc đó chắc hắn đã kiếm được năng lượng để nâng lên cấp 7 cũng nên.

Hắn xuỳ mũi, khinh bỉ nhìn sang hệ thống.

"Lão nói hay lắm, nuôi con hàng này 1000 năm mới được 0.3% thì thà ta ăn ngay bây giờ rồi tranh thủ 1000 năm đó đi tìm năng lượng thì có khi ta lên đến cấp 7 rồi cũng nên."

Nói rồi Võ Hoàng cất bước đi sang cạnh bên Thuỷ Nguyệt, đưa tay lên sờ nhẹ đầu nàng.

"Ngươi củng cố cảnh giới xong chưa?"

Thuỷ Nguyệt lúc này ngước đầu lên nhìn hắn, với góc độ này hắn hoàn toàn có thể thấy được một nửa bộ ngực nàng bị lộ ra qua cổ áo, tuy nhiên hắn cũng không để ý lắm, nếu bình thường hắn sẽ nghĩ qua đêm với nàng rồi mới giết nhưng huyết mạch này đặc thù nếu mất nguyên âm sẽ giảm thiểu năng lượng rất lớn, không còn được một phần ba so với trước.

Thủy Nguyệt lúc này cảm nhận được ấm áp từ lòng bàn tay Võ Hoàng, nàng nghĩ đến lúc nhỏ cha nàng cũng hay xoa đầu nàng như thế, thoáng chốc nàng hảo cảm với hắn tăng lên không ít, thêm nữa mấy ngày nay hắn cũng không làm gì quá đáng với nàng thậm chí ăn chung với hắn vài bữa cũng làm cho tu vi nàng tinh tiến không ít.

"Thưa tiền bối, ta đã sơ bộ củng cố được cảnh giới..."

Nàng vừa định nói thêm, bất ngờ một luồng tinh thần lực mạnh mẽ ào vào thức hải nàng.

Võ Hoàng ngay lập tức sưu hồn nàng để tìm hiểu tin tức về hành tinh này.

Một loạt hình cảnh hiện lên trước mắt hắn như một thước phim, cảnh tượng từ khi mới sinh ra đến giờ của Thuỷ Nguyệt hiện lên trước mắt hắn.

Sau khi sưu hồn xong hắn tặc lưỡi.

"Cũng là một cô nàng đáng thương, nhân sinh vừa mới khởi sắc."

Tuổi nhỏ mồ côi, cả gia tộc bị giết hại, chỉ còn một lão bộc mang đi nuôi dưỡng, gia nhập tông môn thì bị chèn ép do không có thế lực phía sau ủng hộ, tài nguyên tu luyện cũng ít ỏi đa phần phải tự kiếm lấy.

Nói chung nhân sinh nàng là một mảnh âm u, cuộc đời nàng chỉ vừa khởi sắc khi nàng thức tỉnh huyết mạch, một đường tăng lên đến Thánh Nữ Băng Cung, sau đó dựa vào bí mật của gia tộc tìm tới Băng Phượng tâm huyết tăng cường huyết mạch thì lại gặp bản thân hắn, đồng bọn bị giết, bản thân bị bắt.

"Tiền bối...ngươi....ngươi...ngươi sưu...hồn...ta...ta..."

Thuỷ Nguyệt vì sợ hãi mà có chút nói lắp, bí ẩn sâu nhất trong lòng nàng cũng bị người trước mắt này biết được.
— QUẢNG CÁO —


Võ Hoàng lại xoa đầu nàng nói.

"Nhân sinh ngươi đủ thảm, thôi thì để ta giúp ngươi."

Vừa nghe đến đây, ánh mắt nàng lộ ra sự vui vẻ. Nếu được người thần bí này giúp đỡ thì nàng chắc chắn sẽ đạt được Cung chủ vị.

Đang nghĩ đến quang cảnh tươi sáng sau này, chợt nàng cảm giác được một con đau khủng khiếp, huyết mạch của nàng đang bị hút ra ngoài.

Một lúc sau, nàng té ngã trên mặt đất, hơi thở mong manh, cố gắng mở mắt nhìn.

Thuỷ Nguyệt thấy được trên tay người đàn ông trước mắt cầm này một luồng máu hình phượng hoàng đang bay lượn, hắn đưa tay chọc chọc nó rồi sau đó đưa lên miệng, một hớp nuốt xuống, sau đó chép chép miệng.

Nàng nghe loáng thoáng là "...thật ngon miệng, phải nhiều chút kiếm loại này..."

Sau đó hắn quay sang nhìn xuống nàng, lúc này hắn mỉm cười ôn hoà nói với nàng.

"Ta giúp ngươi giải thoát khỏi khổ hải này a."

Ý thức nàng dần mơ hồ, lúc này nàng cảm giác nụ cười ôn hoà đó không khác nào ác ma, bất chợt một bàn chân hiện lên trước mắt nàng, to dần to dần rồi Phốc một tiếng.

Đầu nàng bị Võ Hoàng giẫm bạo, máu từ cổ nàng phun ra sối sả.

Võ Hoàng nhấc chân lên, bên dưới đã là một bãi bầy nhầy trộn lẫn giữa máu tươi và óc người trăng trắng.

Hắn đưa chân sang một bên bụi chà vào để lau đi máu thịt còn dính lại dưới đế giày sau đó quay người cất bước đi.

Một đời Thánh Nữ Băng Cung có cơ hội lớn nhất trở thành Cung chủ quát tháo phong vân, một trong những kẻ cầm quyền của Tinh Lan tinh cứ như vậy mà chết đi trong im lặng không người biết đến.

------------------------

P/s: Đã qua khoảng thời gian Võ Hoàng làm quen với thân phận mới, từ đây sẽ bắt đầu chuỗi ngày hắc ám, giết chóc máu tanh.

Tác chân thành nhắc nhở đạo hữu nào chưa đủ tuổi hoặc đạo tâm không vững thì không nên đọc, có thể lựa mấy bộ khác nhẹ nhàng hơn.

Hắc ám quyển bắt đầu.

“Có người lính, mùa thu ấy ra đi từ mái tranh nghèo.
Có người lính, mùa xuân ấy ra đi từ đó không về.
Dòng tên anh khắc vào đá núi, mây ngàn hoá bóng cây che.”
Lời bài hát “Màu hoa đỏ” bỗng xuất hiện trong tâm trí Chương ngắm nhìn núi non trùng điệp.
Vạn Xuân Đế Quốc