• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 1 : Hy vọng cuối cùng của nhân loại.
_____3rd POV_____

Máu, rất nhiều máu. Nó nhuộm đỏ tầm nhìn của cậu, thiếu niên xấu số.

(Ah.... Cuối cùng cũng kết thúc rồi sao ?)

Ký ức cuối cùng khi còn tỉnh táo của cậu đó là ánh đèn của một chiếc xe tải có trọng lượng bằng tấn, thứ hiện tại đã để lại một vết lốp trượt dài trên đường phố.

Không nghi ngờ gì nữa, thiếu niên đen đủi này đã bị đâm bởi nó.

Cú va chạm tiễn thân thể cậu rời khỏi mặt đất, đập mạnh rồi lăn vài vòng trước khi bất động trên nền đất lạnh lẽo. Tháng 12 ở Shibuya, tuyết rơi vô cùng nặng hạt, nó không chỉ cướp đi nhiệt độ của thời tiết mà còn cả nhiệt độ trong cơ thể cậu nữa.

Một cơn đau kinh khủng khó mà diễn tả bằng lời kéo tới, thế giới như thể nhòe đi ngay khoảnh khắc này.

Mọi thứ, từ tiếng la hét, còi xe ù ù cho tới những ánh sáng mờ ảo của xe cộ hay đèn giao thông. Cậu đều cảm nhận được chúng, thế nhưng đây chính là dấu hiệu cái chết đang tìm tới cậu.

Đồng hồ đếm ngược tử vong đã bắt đầu chạy, chẳng còn bao lâu nữa cậu sẽ phải giã từ cõi đời.

Thật là một cuộc đời đáng buồn, kết thúc cũng đáng buồn không kém.

Nhưng có lẽ thế này cũng tốt, đây là sự giải thoát cần thiết để cậu có thể thoát khỏi cái thực tại nghiệt ngã này.

Chết sẽ không đáng sợ khi người ta không nhìn nó một cách tiêu cực, thiếu niên cũng có suy nghĩ tương tự. Kỳ thực đây hẳn là sự ban phước mới đúng, một phước lành cho phép cậu rời đi cái vũng bùng bản thân đang chìm vào.

Mikage Jin, đó là tên của cậu. Một thanh niên mới bước vào tuổi 20, đang theo học một trường Y danh tiếng ở Tokyo. Cứ ngỡ một tương lai tươi sáng đang đợi cậu nhưng không, chiếc xe tải định mệnh kia đã phủ nhận tất cả.

Đáng tiếc sao ? Đương nhiên là đáng tiếc, nhưng cậu ta chẳng có ai để khóc thương cả, cái chết của cậu cũng sẽ chẳng được ai nhớ tới, tồn tại tên Mikage Jin triệt để tan biến trong thế gian.

Jin không có gì cả. Đúng nghĩa đen đấy.

Không bạn bè, người yêu, gia đình hay người thân. Là một kẻ cô độc đến cùng cực.

Cậu là trẻ mồ côi, Mikage là họ của Viện trưởng và cái tên Jin (=Nhân/Người) cũng là do vị viện trưởng già đặt cho cậu.

Ông nói khi mới đem cậu về thì thấy Jin vô cùng nhân tính hóa, không khóc không nháo như bao đứa trẻ khác. Vì thế ông cho cậu cái tên Jin.

Từ những ngày còn bé, Jin đã hiểu rõ được chính mình là gì.

Một kẻ bình thường và Trống rỗng.

Tài năng bình thường, diện mạo bình thường, không xấu cũng chẳng điển trai, không thông minh nhưng cũng tuyệt đối không ngốc.

Tất cả mọi thứ đều giới hạn ở tầm thường. Dù có cố như thế nào đi nữa thì vẫn vậy, như nhau, đều bình thường không có gì nổi bật.

Jin thử tất cả, từ học thuật, võ thuật hay nghệ thuật, mọi thứ. Nhưng vẫn không thể trở nên giỏi trong bất cứ cái gì, ngay cả bộ môn Kendo cậu ưa thích cũng chỉ nhận được đánh giá được hay có kinh nghiệm mà thôi, nó còn xa mới tới giỏi.

Nó giống như một lời nguyền, và lời nguyền này ép cậu phải đi tìm tài năng của mình.. thành quả là mỗi thứ, mỗi ngành nghề Jin đều có cơ sở.

Đúng, chính là cái gì cũng biết đấy, và thứ này đã giúp cậu có được bạn gái trong vòng 2 tháng.

Cô ta vốn chẳng thích Jin, và Jin cũng vậy. Cả hai hợp tác với nhau để gia nhập một nhóm bạn trong lớp.

Jin làm vậy vì gì ? Kỳ lạ đúng không ? Không đâu, nó chẳng có gì lạ cả.

Cậu đang làm vậy để sống sót. Để tiếp tục giãy giụa với cuộc sống.

Vì sinh tồn, Jin đeo lên mặt nạ và bắt đầu buổi diễn mang tên cuộc đời. Giả trang thành con người hết mức có thể.

Cậu vốn chẳng có thứ gọi là nhân tính vì ngay khi sinh ra, sự trông rỗng đã chiếm lĩnh lấy tâm linh của cậu rồi.

Không rõ vì sao, Jin chẳng thể cảm nhận nổi bất cứ cảm tình hay tâm tình gì của bản thân. Chính cậu giống như một cái vỏ rỗng vậy, chẳng có gì bên trong đó cả.

Và vì không hiểu nhân tính nên Jin thắc mắc chúng với vị viện trưởng già.

Ông có vẻ rất bất ngờ vì câu hỏi của Jin nhưng vẫn hiền lành giải thích cho cậu về cảm tình, cảm xúc của loài người cùng cách thể hiện nó.

Ở đó... đồng minh duy nhất của cậu, người bạn duy nhất của cậu là viện trưởng. Ký ức cùng với vị viện trưởng già dưới tán cây xích đu là vô giá đối với Jin.

Nhưng chẳng dạy dỗ được bao lâu thì ông ấy đổ bệnh, là ung thư, hơn nữa còn là giai đoạn cuối.

Thậm chí ông còn chẳng được chạy chữa vì tất cả tiền ông có đều đã đổ vào cô nhi viện mất rồi. Khi phát hiện ra thì viện trưởng đã chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa.

Và rồi ông mất đi, nhắm mắt dưới sự chứng kiến của lũ trẻ cô nhi cùng những thầy cô giáo của viện.

Sự kiện này cơ hồ hủy diệt chỗ dựa tâm linh của Jin, khiến một thằng nhóc không hiểu nhân tính càng đi hướng không phải người.

Ngày đám tang ấy, Jin không có khóc khi đưa tang viện trưởng mà chỉ thẫn thờ ngồi trên chiếc xích đu cũ dưới tán cây xanh.

Lần đầu tiên Jin có cảm xúc, cậu thấy được nước mắt từ khóe mắt của mình và nỗi đau kinh khủng tới từ lồng ngực bên trái.

Đây là cảm xúc sao ? Nếu nó đau đớn và khó chịu thế này, vậy thì nó không cần thiết.

Thế là, Jin đóng cửa trái tim cùng tâm linh của mình. Cậu không muốn phải chịu sự giày vò của nhân tính.

Nhưng như thế là đúng sao ? Jin không rõ.

Cậu sống nhờ tiền trợ cấp từ chính phủ cùng tiền làm thêm sau khi rời cô nhi viện. Song song đi làm cùng học hành và cuối cùng sau bao cố gắng cũng đã đỗ vào một trường Y danh tiếng. Nó có thể không được như Đại học Tokyo hay Waseda nhưng là quá đủ đối với Jin.

Khoảng thời gian đó Jin chỉ có đi làm với học hành nên bạn bè không có, cũng chẳng có mối quan hệ nào hết, chỉ khi đại học mới có biến chuyển.

Bạn bè rồi thanh xuân cái gì, Jin né qua một bên. Cậu sống chủ nghĩa hiện thực hơn nhiều lũ học sinh ăn bám bố mẹ khác.

Cũng không hẳn là Jin tham tiền, cậu chỉ tin vào phương châm tiền có thể không phải là thứ quan trọng nhất nhưng nó ảnh hưởng tới những thứ quan trọng nhất. Dù sao triết học cũng không bao giờ phản bội Jin như những đấng sinh thành của cậu.

Đương nhiên không phải Jin thù ghét họ, trái lại cậu còn thấy chút biết ơn là đằng khác, chính họ đã mang cậu tới thế giới này mà.

Cậu cho rằng sự tồn tại của bản thân là sai lầm, và có vẻ như đúng vậy. Chính cậu có khi chỉ là một pha lầm lỡ của một cặp nam nữ nào đó mà thôi, bản chất đã của Jin vốn là như vậy.
— QUẢNG CÁO —


Cậu thẳng thắn chấp nhận vận mệnh của mình và chẳng kêu ca hay oán trách ai cả. Thiết nghĩ cuộc sống của mỗi người đều khác, đi cầm cuộc sống của người khác làm thước đo cho mình thật ngu ngốc, ngay từ đầu nó đã chẳng cùng một hệ quy chiếu rồi.

Bình thường thì bình thường thôi, chẳng có vấn đề gì hết.

Nhưng để một kẻ bình thường có tâm hồn sứt sẹo như Jin sinh tồn trong xã hội hiện đại, nơi mà đồng tiền có giá trị hơn con người thì thật khó cho cậu quá.

May mắn thay Jin học được cách đeo lên mặt nạ và giả trang làm con người, cậu diễn khá thành công cho tới tận bây giờ, cái khoảnh khắc mà tử thần réo tên cậu.

(Thế này cũng tốt, dù gì thì mình cũng chẳng có gì để nuối tiếc.) (Jin)

Các giác quan đã không còn có thể nhận diện được thế giới xung quanh nữa, cơn đau đầu như búa bổ cũng chấm dứt. Kèm theo đó là một sự tĩnh lặng kỳ lạ bao chùm lấy cậu.

Cuối cùng, do mất máu quá nhiều mà cơ thể cậu đã không chịu nổi, trái tim của thiếu niên ngừng đập.

Tâm trí cậu lúc này bị nuốt chửng bởi một vòng xoáy nào đó và cậu chẳng thế phản kháng nổi, cứ thế để bóng tối thôn phệ mọi thứ.

(Thì ra, đây là chết sao ?)

Một cảm giác hư vô, mờ mịt xâm chiếm lấy Jin, nó không khó chịu mà lại làm Jin thấy quen thuộc, thật quái lạ.

(Eh ?) (Jin)

Các giác quan về với cơ thể, Jin có thể nghe được tiếng ai đó cũng mùi của sàn gỗ... Nhưng mà cậu chết rồi cơ mà ? Làm sao lại ?

Cảm giác mất sức lực ập tới, Jin cảm thấy bản thân như một đứa trẻ sơ sinh vậy, không có chút khí lực nào.

Jin cố mở đôi mắt của mình ra và thấy được một trần nhà cũ kĩ, cậu giơ lên đôi tay bé con của mình và sau một hồi lâu, cậu dường như đã nhận ra một điều gì đó.

(Chuyển sinh.) (Jin)

Nghe thật hư cấu nhưng lại có thật, Jin khẳng định bản thân lúc đó không thể sống được vì cú va chạm đã giết chết não của cậu cùng với phần lớn xương sống.

Là một sinh viên trường Y, cậu rõ ràng mình chỉ có nước chết , ấy vậy mà bây giờ mọi thứ lại khác quá nhiều. Sau nhiều suy diễn cùng giả thuyết, Jin đưa ra kết luận rằng bản thân đã chuyển sinh.

Chịu văn hóa Nhật Bản hun đúc, Jin cũng không quá sốc hay ngạc nhiên về điều này. Dù sao cách cậu chết cũng thật sự quá Light Novel, chuyển sinh cũng không khó tin.

Nhưng isekai chẳng vui vẻ như trong tiểu thuyết đâu, trái lại nó còn đầy rẫy nguy hiểm cùng không biết. Tỉ lệ tử vong nếu không có sự trợ giúp là 70% đấy.

Jin không não tàn như mấy tay Otaku, cậu không phấn khích chút nào, thay vào đó là lo lắng cùng cảnh giác tăng cực cao.

Lấy một ví dụ thực tế đi, gã Natsuki Subaru của Re : Zero chết phải gọi là cơm bữa, hơn nữa chết còn đặc biệt thảm. Đây là hiện thực trần trụi, nếu không có sức mạnh hay tính đặc thù thì ở thế giới kiểu này sẽ chỉ làm thịt cá trên dao thớt mà thôi.

Và Jin, có cái đặc thù đó.

Một màn hình màu xanh xuất hiện trong tầm nhìn của cậu, nó ghi đến ngược 16 năm 21 ngày 3 giờ 10 phút 37 giây nữa là hệ thống khởi động.

(Đó là cheat của mình ? Nhưng sao mất nhiều thời gian như vậy?) (Jin)

Như đã nói ở trước, nếu không có đặc thù, tỉ lệ tử vong của Jin là 70%. Cậu không thích điều này chút nào.

(Mà thôi, được trao một cơ hội nữa thì.. Có lẽ lần này sẽ khác.) (Jin)

Thiếu niên tự nhủ.. Nhưng mà..

Nó sẽ khác sao ? Kỳ thật chính Jin kỳ thực đang tự huyễn, tự thôi miên bản thân mà thôi.

Sâu thẳm trong con ngươi ấy là một vực sâu không thấy đáy. Không có quá khứ, hiện tại lẫn tương lai, không có niềm tin hay hi vọng, chẳng có gì cả.

Jin đã luôn như vậy, mất cảm giác về thực tại, cậu ở đó là để tồn tại chứ không phải sống.

Thế nên, nếu không có gì thay đổi trong thế giới này thì sự trống rỗng trong linh hồn kia sẽ nuốt chửng cậu.

Đúng vậy, đây ngay từ đầu đã không phải câu chuyện về một kẻ mạnh mẽ treo đánh cả thế giới...mà là chuyện về một thiếu niên đi khắp chư thiên vạn giới để dần tìm về nhân tính, lấp đầy lỗ hổng trong linh hồn của cậu. Chỉ thế thôi.

________Chuyển Cảnh_______

Rất nhanh, 16 năm trôi qua và giờ Jin đã trưởng thành.

Cậu nhìn chính mình trong gương và lặng lẽ chỉnh sửa lại bộ đồng phục sao cho vừa mắt nhất.

Nó có màu trắng viền đen, nhìn rất thời thượng và cao cấp với logo in tên trường ở bên vai.

Học Viện Hagun là những gì nó được ghi ở trên đó.

Không để ý tới logo trường, Jin nhìn vào khuôn mặt trong gương và bật cười, chỉ là không rõ vì sao nụ cười này có chút.. kỳ quái ?

Ở đó, một thiếu niên với mái tóc trắng, mắt vàng kim, điển trai đến quá mức đang cố kéo căng cơ mặt của mình, giống như là thử nghiệm gì đó.

(Vẫn không được sao ?)

Cười tự nhiên không nổi, chẳng cần biết là thử bao nhiêu lần đi nữa, khuôn mặt trong gương cuối cùng cũng sẽ trở lại thành mặt đơ, nhìn qua mười phần vô cảm.

Có lẽ là nhận ra cố gắng này hơi thừa cho nên thiếu niên liền từ bỏ việc tập cười, xách lên balo mà hướng về phía cửa phòng trọ

Phải công nhận, dù nhìn bao nhiêu lần đi nữa, trông cậu cũng giống một nhân vật 2D. Nhưng cũng chẳng phải mình cậu như vậy, cả thế giới đều là thế.

Đúng, Jin chuyển sinh tới một thế giới mà cậu quen thuộc, một thế giới Light Novel/Anime cậu biết.

(Rakudai Kishi no Calvary sao ?) (Jin)

Vũ đài của các Blazer, những kiếm sĩ sử dụng vũ khí đúc từ linh hồn của họ mang tên Device.

Jin cũng thấy hơi lạ vì theo một bình thường thì cậu phải chuyển sinh vào một thế giới Isekai nào đó chứ, vậy mà lại tới nơi này.
— QUẢNG CÁO —

Ở thế giới này, nhân vật chính của câu chuyện là Kurogane Ikki, một thiên tài kiếm thuật có ma lực rác rưởi bị gia tộc đày đọa phải lưu ban. Cậu ta là điểm chính của cả series.

Lại nói đến Kurogane, chính Jin cũng được nhận nuôi bởi họ một đoạn thời gian, cậu sống ở phân gia cho tới khi được chiến thần Nangou Torajirou mang đi.

Ở thế giới này tài năng Blazer của Jin là tuyệt đỉnh, cậu là hiệp sĩ rank A trẻ tuổi nhất lịch sử với biệt danh Lôi Thần (Raijin). Hòn ngọc quý của hiệp hội K.O.K, bình minh của giới hiệp sĩ trẻ Nhật Bản.

Chính vì tài năng đó mà từ khi rất nhỏ, nhà Kurogane đã để ý tới cậu và mong muốn Jin trở thành một cận vệ cho các thành viên dòng chính.

Ban đầu Jin được giao cho Ikki nhưng khi thấy được để một thiên tài như Jin hầu cận phế vật như Ikki là quá lãng phí, nên họ đã chuyển cậu sang cho Kurogane Shizuku.

Nhưng cũng chẳng được lâu vì Nangou Torajirou đã ngỏ ý muốn đem Jin đi, và bạn tốt của ông ta, vị Samurai huyền thoại Kurogane Ryouma đương nhiên đồng ý.

Họ nói gì đó về việc người thừa kế quyết đấu và Jin chẳng quan tâm cho lắm, cậu khi đó vẫn chưa có tư cách để nói cái gì.

Tông gia nhà Kurogane thực chất rất phản đối việc mang cậu đi nhưng dưới sức ép của Torajirou và sự đồng ý của Ryouma, thì Jin lần nữa phải chuyển nhà.

Điều kiện được chuyển sang khi 16 tuổi, Jin thấy loại điều kiện này cơ bản là đồ bỏ. Hiện tại hậu trường của Jin đã quá cứng, có thể không nhìn nhà Kurogane.

Hậu trường cứng ra sao ư ? Sư thừa Chiến Thần Nangou Torajirou, sư tỷ Dạ xoa công chúa Nene Saikyou, chị gái Đồng hồ của thế giới Shinguji Kurono. Đã đủ ngưu chưa ?

Nói vậy thôi chứ trên giấy tờ thì Jin vẫn là họ nhận nuôi và Jin cũng không vô ơn bội nghĩa tới mức độ đó, nếu họ cần giúp thì Jin vẫn sẽ ra tay.

Lại nói, lần này có vẻ ông trời đã chiếu cố cậu, cho Jin một vẻ ngoài đỉnh cấp cùng tài năng đỉnh cấp... Có lẽ đây là một loại đền bù, Jin cũng không rõ nữa nhưng cậu cảm thấy biết ơn nếu ông trời thật sự làm vậy.

Xách lên balo, Jin thôi suy nghĩ lung tung và bước ra khỏi cửa phòng trọ. Nhìn lên mặt trời treo cao trên đỉnh đầu, cậu khẽ lẩm bẩm.

"Giờ thì, bắt đầu thôi nhỉ... ?" (Jin)

Thiếu niên rảo bước về phía trước, một bước ngoặt mới đang đợi cậu ở phía trước, chỉ là cậu không biết mà thôi.

________Chuyển Cảnh_________

Hoa anh đào bay lả tả, khắp nơi đều là khí tức của mùa xuân. Cả không gian được tô điểm bởi sắc màu tuyệt đẹp của những cánh hoa mang màu sắc hồng đào.

Thật là một khung cảnh đáng nhớ đối với mỗi người học sinh, nó hẳn sẽ trở thành một ký ức đẹp.

Mọi người hẳn là vui vẻ nhưng Jin có chút khó khăn vì từ nãy tới giờ đã có đến 8 cô gái tiếp cận muốn xin số liên lạc của cậu rồi.

Đương nhiên là Jin khéo léo từ chối tất cả và tăng tốc độ chân, cậu muốn nhanh chóng rời đi chỗ này.

Bên đường, cậu thấy TV đang chiếu tin tức mới, và hình ảnh của một cô gái xinh đẹp với mái tóc cùng quân trang đỏ rực xuất hiện.

Xung quanh cô là những vệ sĩ vest đen bảo hộ, có vẻ cô là người nổi tiếng.

Khí chất cao quý, nhã nhặn, cử chỉ vô cùng quý tộc. Đây không phải là người nổi tiếng bình thường.

【Vâng, theo thông tin mới nhất của chúng tôi thì Đệ Nhị Công Chúa của Vương triều Vermillion, Hồng Liên công chúa Stella Vermillion điện hạ đã tới Nhật Bản hôm nay ! Stella điện hạ nhập học Hagun với điểm số tối đa, quả nhiên là hiệp sĩ thiên tài kiệt xuất nhất ! 】

Nữ chính của nguyên tác đã tới, vậy câu chuyện sẽ diễn ra sớm thôi. Jin tự nhủ khi liếc mắt nhìn màn hình TV.

Cũng chẳng liên quan gì tới cậu, Jin nghĩ. Nhưng không , những gì phóng viên nói tiếp biến cậu trở thành có liên quan rất nhiều.

【Cùng khóa với Stella điện hạ đó là bình minh của giới hiệp sĩ trẻ Nhật Bản, người được đánh giá là có thể đưa Nhật Bản xưng bá vũ đài thế giới ! Vâng ! Tôi đang nói đến hiệp sĩ rank A trẻ tuổi nhất lịch sử, Mikage Jin ! Một năm nay hứa hẹn sẽ vô cùng sôi động với sự xuất hiện của 2 người họ !】

Nữ phóng viên dõng dạc nói to, kèm theo đó là hình ảnh Jin đang luyện kiếm ở Dojo của Torajirou được chiếu lên.

Tất cả mọi người trên phố đều quay qua nhìn Jin ngay lập tức.

Cậu lập tức phát hiện không ổn khi thấy nhà đài up hình của cậu lên.

Jin chưa bao giờ lộ mặt trước công chúng nên chẳng ai biết Jin cả, nên rõ ràng bức hình này là người quen chụp.

(Là Nene-san sao ? Mà cũng chỉ có chị ấy thôi..) (Jin)

Không muốn có thêm rắc rối ngoài ý muốn, thân hình Jin lóe lên một cái rồi biến mất tại chỗ, chỉ để tại vài tia lôi điện màu trắng.

Trong nháy mắt, Jin đã xuất hiện ở trước cổng trường Hagun.

Bảng hiệu này hẳn không sai. Jin thầm nghĩ rồi bước về phía ký túc xá.

(Nổi tiếng cái gì rất phiền phức, chẳng ai muốn bị bám đuôi bởi đám lều báo cả ngày đâu. Mà lần này Nene-san dám hố mình như vậy, thù này không báo không được.) (Jin)

Nene luôn bám dính lấy cậu từ hồi còn bé cho tới giờ, mối liên kết của cậu với bà chị loli này như thể gia đình với nhau vậy.

Ngoài Nene ra thì còn có cả Shinguji Kurono cũng là người thân đối với Jin, tương tác cùng họ đã mở ra cánh cửa tâm linh của Jin dù chỉ một chút.

Họ giúp Jin lý giải tình thương cùng tình cảm gia đình là gì và Jin đang cố để đáp lại tình cảm họ dành cho mình, nhờ đó cậu trở nên con người hơn nhiều. Phải, ít nhất thì cậu cũng đã không còn tiếp tục vô định đi tìm một "lý do" để giữ bản thân tiếp tục tồn tại như trước nữa, đích xác tốt hơn rất nhiều.

Không thể không công nhận, đây kỳ thực là may mắn của Jin, vì nếu không có những người như vậy ở bên thì Jin sẽ biến thành một con quái vật trống rỗng và một ngày nào đó sẽ bị hư vô nuốt chửng.

Phải, Jin đã hiểu rõ nguồn cơn của sự trống rỗng này. Nó là bẩm sinh, khởi nguyên của bản thân cậu, và Jin dù biết nhưng cũng chẳng thể làm gì để thay đổi nó cả.

Nói vậy thôi chứ mọi thứ tiến triển khá thuận lợi, Jin đã không bước lên con đường diệt vong nhờ hai bà chị của cậu.

Lại nói Nene, bà chị loli của cậu. Cô ấy gặp Jin lần đầu khi được Torajirou đưa về Dojo. Thái độ của thiếu nữ lúc đó vô cùng kịch liệt, như một thớt cô lang vậy, cự tuyệt người ngàn dặm luôn.

Nhưng đó chỉ là tấm áo giáp Nene tạo ra để che chở cho tâm linh của cô mà thôi, bản chất cô chẳng có gì độc ác cả.

Jin ngay từ lúc tiếp xúc đã nhận phải những lời đe dọa vô cùng kinh khủng từ cô, nhưng sau 3 tháng kiên trì trò chuyện và tiếp xúc, Nene cuối cùng cũng mở lòng với Jin.

Thực sự thì lúc đó bất cứ ai trong dinh thự cũng tránh xa Nene bởi tiếng xấu của cô cũng thái độ ác liệt đó nữa nên về cơ bản Nene là người cô đơn.

Đó là khoảnh khắc mà Jin xuất hiện và xông phá lớp vỏ của cô, kéo Nene ra khỏi vũng bùn. Tạo tiền đề cho Nene trở thành một Bro-con kinh khủng.

Jin giúp được người khác nhưng chẳng thể giúp được bản thân mình, vũng bùn mà cậu đã lún sâu vào cũng không kém cạnh Nene chút nào. Cho dù là người có tâm linh nhạy bén như Nene cũng phải mất một thời gian để nhận ra có gì đó không đúng bởi Jin che giấu thật sự quá tốt đi.
— QUẢNG CÁO —

Phát hiện ra rồi nhưng khi đó Jin đã đóng chặt cánh cửa tâm linh của mình, khiến cả cô và Kurono cũng chẳng thể làm gì. Họ chỉ mong có ai đó thay họ giúp Jin trong tương lai.

Đối với Nene, Jin là tất cả của cô, là số ít người cô còn quan tâm tới.

Cô sinh trên trong một gia đình tan nát, với mẹ và bố dượng. Đó là một cuộc sống khó khăn khi mà tài chính eo hẹp, cô và mẹ mình bị dượng bạo hành mỗi ngày, và niềm vui duy nhất của Nene đó là bữa ăn yêu thích của cô.

Nhưng một ngày nọ, trong lúc đang đánh mẹ của cô, gã cha dượng đã đạp đổ nó, niềm vui, ánh sáng duy nhất của Nene.. Vậy nên hắn phải chết.

Với năng lực của mình, Nene thẳng tay hạ sát cha dượng và chính thức bước chân vào con đường đen tối kia.

Mẹ cô bỏ cô lại, khiến Nene càng thêm bất ổn tâm lý, biến cô thành người có khuynh hướng bạo lực cao.

Cho đến năm cuối sơ trung, Nene được biết đến như là Dạ xoa công chúa do sự tàn bạo của mình. Mọi thứ chỉ dừng lại khi cô bị bắt và nhận lời mời gia nhập Bukyoku của Torajirou cũng như trở thành đệ tử của ổng.

Shinguji Kurono thì nhận biết cả hai trong một lần giao hữu giữa Hagun và Bukyoku, cô lập tức bị thu hút bởi vẻ ngoài đáng yêu của Jin.

Nói cũng buồn cười, nguồn cơn khiến Nene cùng Kurono trở thành kỳ phùng địch thủ đó là bởi Nene ngứa mắt Kurono cứ nhìn chằm chằm Jin bảo bối của cô.

Đương nhiên họ ra tay đánh nhau sau đó thì lại trở thành bạn, và Kurono cũng thuận lợi trở thành bà chị thứ 2 của Jin.

Những năm tháng sau đó là chuỗi ngày luyện tập võ thuật, chiến kĩ cùng khai phát Device của bản thân.

Nangou Torajirou, sư phụ của Jin, đã giúp cậu khai phát thành công toàn lực của Device.

Tên của nó là Tenbatsu Raimei-kyaku (Thiên phạt - Lôi Mệnh Diệt Khước.)

Một thanh Katana với hai năng lực chính đó là khống lôi cùng với Debuff kẻ địch. Khống lôi chỉ là năng lực nguyên tố, quan trọng là năng lực chính của nó, tức thẩm phán lôi đình.

Như cái tên, bản chất của thẩm phán lôi đình, Raimei-kyaku sẽ khiến kẻ thù suy yếu toàn diện, áp đặt khái niệm vĩnh viễn không thể chiến đấu toàn lực lên chúng.

Điều kiện phát động đó là được phán có tội bởi Jin cùng quan niệm thiện ác lưỡng cực của cậu. Nó lấy giá trị quan của Jin làm neo điểm và thực hiện hành vi bao chùm hiện thực lên kẻ địch, ép chúng phải đánh theo luật của cậu.

Càng nhiều tội thì ảnh hưởng của kĩ năng lên kẻ địch sẽ càng lớn, đem đến cho Jin một lợi thế khổng lồ khi chiến đấu với một kẻ địch mạnh hơn.

Suy yếu toàn diện kẻ địch ở đây giống như một lời nguyền kinh khủng gọt đi không chỉ sức mạnh, thể chất hay tinh thần..mà còn là linh hồn cùng bản chất sinh vật của chúng.

Đây chính là chỗ kinh khủng của nó, kẻ địch sẽ vĩnh viễn không thể chiến thắng trừ khi chúng mạnh áp đảo Jin hoặc bản thân chúng không có bất cứ tội lỗi gì cả.

Nhưng những kẻ như vậy cơ hồ không tồn tại ở thế giới này, và kẻ không có tội ư ? Làm gì có kẻ nào như vậy, dù sao còn sống là còn phạm sai lầm, mắc phải tội lỗi. Có là thánh nhân cũng chẳng thoát được kĩ năng này ảnh hưởng.

Jin nện bước lên những bậc thang đá của ký túc xá và dừng chân ở phòng 503, căn phòng đã được Kurono chuẩn bị cho cậu.

(Không biết bạn cùng phòng của mình sẽ là ai đây, hẳn là một tên con trai nào đó...) (Jin)

Cắm khóa vào ổ, Jin vặn chìa và đi vào bên trong nhưng khác với những gì cậu tưởng tượng, ở đó chẳng có tên con trai nào cả, trái lại, là nữ mới đúng.

Thân hình bốc lửa không giống với học sinh chút nào, Nếu xếp theo thang điểm 100 thì vị nữ tính này đầy đủ 99 điểm, nhất là vòng 1.

Mà cái vóc người nóng mắt này đang được che lại bởi hai mảnh vải có viền ren dễ thương. Càng tăng tính gợi cảm của vị nữ tính này lên nhiều, đây quả thực là....

"E-Eh ? Đ-Đàn ông ?"

Mái tóc cùng đồng tử đỏ rực, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng vì xấu hổ cùng tức giận, không thể tin nổi các loại cảm xúc. Stella Vermillion, hồng liên công chúa lúc này trợn trừng cả mắt nhìn tên đẹp trai trước mặt.

Có lẽ do cảm xúc trở nên quá khích, Stella phóng xuất ma lực hỏa diễm, hung ác nhìn Jin trong khi đang cố che lại thân thể của mình.

Cô đang thay đồ thì có một gã nào đó xông vào, nhìn thấy hết cả thân thể của cô.

"B-Biến---!?? Uhm !" (Stella)

Đang định la lên, Stella liền bị một bàn tay ngăn lại miệng. Cô tính phản khác nhưng cơ thể mềm nhũn không có sức lực, cứ vậy đổ vào ngực tên biến thái.

Jin đương nhiên tê cả da đầu khi thấy Stella định la lên, cậu nhanh trí tê liệt cô để tình huống không bị làm thành vấn đề quốc tế.

"Nghe này, tôi hoàn toàn là vô tình, không phải cái gì biến thái nên làm ơn đừng nghĩ xấu cho tôi. Hãy nhìn số trên chìa khóa cùng với đồng phục tôi đang mặc, cô hẳn nhận ra tôi cũng tới nhận phòng nhưng có vẻ đã xảy ra sự cố trong khâu sắp xếp nên mới tình huống này mới xuất hiện chứ không hề liên quan tới tôi. Bây giờ tôi sẽ thả cô ra và đi ra ngoài, hai chúng ta coi như chưa thấy nhau.. Tôi cũng không khuyến mại cô hét lên vì đây là nơi có nhiều người, sẽ chẳng tốt cho cả cô lẫn tôi đâu, hiểu chứ ? Đồng ý thì gật đầu." (Jin)

Bởi vì đã rất lâu rồi Jin mới nói nhiều như vậy nên cậu có chút mỏi cả miệng, ngoài việc đó ra thì vị mỹ nhân trong ngực này cũng đầy đủ khiến cậu bất đăc dĩ không thôi. Mà thiếu nữ bên này có vẻ bị tức hổn hển nhưng vẫn gật đầu một cái tỏ vẻ đồng ý.

Jin thở hắt ra một cái và buông tay khỏi miệng Stella, nhưng cậu không ngờ là ngay khi thả ra, Stella đã la toáng lên.

"Biến thái !!!" (Stella)

Mặt cậu đen lại, trên trán bò đầy hắc tuyến, giống như là bị hành vi của thiếu nữ làm cho bất lực.

Mà đúng lúc này, bộ đếm số trên hệ thống về 0.

【Đếm ngược kết thúc.】

【Nhân lý tiếp diễn hệ thống chính thức mở ra.】

【Cứu thế giả, ngài là hy vọng cuối cùng của loài người.】

【Hỡi anh hùng, xin hãy cứu lấy nhân lý.】

Hệ thống ? Đúng cái lúc này ?

Nhìn vị hoàng nữ sắp bị tức nổ trước mặt, Jin âm thầm nhả rảnh một câu.

"Chết tiệt thật." (Jin)

Cứ như vậy, bánh răng định mệnh bắt đầu chuyển động.


Trở Thành Người Thừa Kế Cristiano Ronaldo. Tôi đưa Việt Nam Vươn Tầm World Cup Tôi Có Kỹ Năng Của Cristiano Ronaldo ! Siuuuuu