• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 14: Ba Bức Họa

Chỉ thấy đây là một tấm bia bằng đá, dài cỡ mười mét, cao năm nét. Phía trên đính vô số tấm kim loại màu bạc.

"Vật này được gọi là Bia Trắc Thí, được chế tạo dành riêng cho các Chế Phù Sư"

Đám đông tò mò nhìn đồ vật trước mắt. Bọn họ xuất thân từ Tam Thập Nhị Thành mà tuyển chọn Chế Phù Sư thường chỉ diễn ra ở Bát Châu, do đó vẫn là lần đầu thấy vật này.

"Ai cũng biết so với Luyện Đan Sư và Luyện Khí Sư, Chế Phù Sư đòi hỏi rất cao về mặt thần thức. Chỉ khi thần thức đạt đến mức độ nhất định mới có thể trở thành Chế Phù Sư. Mặt bia này lắp những tấm chắn có tác dụng ngăn cản thần thức xâm nhập. Tổng cộng có 4 hàng, mỗi hàng 16 tấm, vị chi là 64 tấm"

Lão chỉ vào tấm bia đá rồi nói tiếp:

"Phía sau mỗi tấm ta có dùng sơn đặc biệt để viết chữ. Có tấm có chữ, có tấm không. Trên thực tế số chữ được viết là 28. Như vậy mỗi hàng sẽ có 7 ô có chữ và 9 ô trống không"

"Luật thi đấu rất đơn giản, các ngươi dùng thần thức, cảm nhận xem phía sau tấm chắn nào có sơn chữ, sau đó dùng thần thức đâm xuyên qua để nhận biết đó là chữ gì. Từ trên cao xuống thấp, 28 chữ tạo thành một bài thơ 4 câu, mỗi câu là 7 chữ. Sau nửa canh giờ, ai có thể viết ra nhiều chữ hơn thì người đó thắng"

Dư Tùng Vận nhìn sang vị Kiếm Tu, hỏi:

"Các hạ thấy phương thức thi đấu này thế nào?"

"Không tệ. Có điều ta hơn ngươi hai cảnh giới, thần thức chắc chắn mạnh hơn ngươi, chẳng lẽ ngươi có bảo vật gì khiến ngươi tự tin thắng được ta? " - Gã kiếm tu nhàn nhạt hỏi.

Dư Tùng Vận nhíu mày, tâm tư người này cũng thật nhanh nhạy:

"Sao vậy, không lẽ các hạ không dám đấu?"

"Ha ha...Có gì mà không dám, có điều ta muốn thêm điều kiện"

"Điều kiện gì ?"

"Ta muốn tăng thêm vật đặt cược"

Nói xong, gã lôi ra một quyển trục. Chỉ thấy đây là một bức tranh khổ lớn, phía trên vẽ một lão nông đang nghỉ trưa, bên cạnh dắt theo một con trâu đang nhàn nhã gặp cỏ.

Thân hình lão ngả về phía sau, dựa lưng vào thân cây rậm rạp. Bức họa tuy đơn giản nhưng bố cục hài hòa, đặc biệt khiến người xem có một cảm giác rất thư thái.

"Bức tranh này tên gọi là Phàm Nhân, do một vị Họa Tông Sư rất nổi tiếng vẽ ra, có tác dụng ổn định tâm thần. Giá của nó lên tới 2 vạn Kim Tệ. Giờ ta muốn lấy ra làm vật đặt cược. Dư Tùng Vận, dùng một bức họa của ngươi đặt cược với ta, thế nào ?"

Đặt cược thêm họa quyển ? Dư Tùng Vận nhíu mày. Hắn không phải không có họa quyển, chỉ là bức tranh có giá trị như thế này thì thường không mang theo. Đang lúc đắn đo, Lập Thành đứng phía sau liền nhắc nhở:

"Thiếu chủ, không phải ngài vẫn còn Sơn Hà Đồ sao, giá trị của vật này so với một bức tranh của Họa Tông Sư chỉ có hơn chứ không có kém"

Sơn Hà Đồ ?

Nhắc đến vật này, Dư Tùng Vận không khỏi lưỡng lự. Đây là bức họa mà phụ thân hắn có được trong một buổi đấu giá, gần đây mới trao lại cho hắn. Nếu giờ phải lấy ra đặt cược, không khỏi có chút không thỏa đáng.

"Sao vậy ? Đường đường là một vị thiếu chủ, chẳng lẽ không có nổi một bức họa để đặt cược? " - Gã kiếm tu châm chọc.

"Nhất quyết phải dùng họa quyển ? Ta có thể lấy số lượng linh tệ hoặc bảo vật tương đương ra trao đổi" – Hai vạn Kim tệ tuy là số tiền lớn nhưng thân là thiếu thành chủ, số tiền này hắn vẫn cầm ra được.
— QUẢNG CÁO —


"Ta nói này Tiểu Vận Vận, mấy bức họa này không phải cho ta mà là cho vị mỹ nhân bên cạnh. Nghe đồn Như Nguyệt cô nương không chỉ giỏi múa mà còn rất ưa thích họa quyển, có đúng không mỹ nhân ?"

Vừa nói gã vừa dùng tay ôm eo nàng. Như Nguyệt không ngờ gã lại sỗ sàng như vậy, liền rụt người tránh thoát, khuôn mặt đỏ lên vì xấu hổ.

"Đương nhiên, nếu ngươi chịu nói Dư Gia Linh Hư Thành là một lũ kém cỏi, Dư Tùng Vận ta không bằng người, vậy khoản đặt cược này cũng không cần nữa. Còn bức Phàm Nhân này dù thua hay thắng ta cũng sẽ cho ngươi, coi như là bố thí đi"

Quá ư ngạo mạn !

Đây chính là suy nghĩ chung của mọi người. Thật không rõ tên này là ai, lại hết lần này đến lần khác nhục mạ người phủ thành chủ. Nếu để Dư Tùng Hải nghe được, không sợ một chưởng chụp chết hắn sao.

Đôi mắt Dư Tùng Vận bùng lên giận dữ

"Ngươi nói cái gì ?" - Hắn quát lên

"Thiếu chủ, xin ngài bình tĩnh. Hắn chỉ đang khích bác ngài thôi, không cần so đo với hắn" – Lập Thành vội vã nhắc nhở.

Dư Tùng Vận không phải người ngu, hắn biết rõ đối phương đang khiêu khích mình. Nhưng có những chuyện có thể nhẫn, có những chuyện thì không.

Thân là thiếu thành chủ Linh Hư Thành, hắn tuyệt không cho phép kẻ nào nhục mạ gia tộc. Nghĩ đến đây, gã liền lôi ra một bức họa khổ lớn.

"Đây là Sơn Hà Xã Tắc Đồ, bức họa này giá trị tuyệt đối hơn xa bức Phàm Nhân của ngươi"

Mọi người vây quanh bức họa, không ngừng nhận xét. Chỉ thấy đây là một bức tranh có núi, có sông, phía trên đỉnh núi còn thấp thoáng một bóng người đang đứng, khuôn mặt buồn bã ngước nhìn trời xanh.

Nhìn bóng lưng của gã, không hiểu sao người xem cảm thấy một nỗi bi ai mất mát.

"Là một bức tranh vẽ cảnh sơn hà, nét vẽ không tệ, nhưng so với bức Phàm Nhân của gã Kiếm Tu lại có chút không bằng. Không đúng…bức tranh này có điểm kỳ quái"

"Huyền ca, bức tranh này vậy mà được vẽ theo lối tranh lồng tranh" - Lâm Uyển Nhi đứng bên cạnh lên tiếng.

"Cái gì gọi là Tranh lồng tranh ?" - Âu Mã Thành tò mò hỏi.

"Chính là thủ pháp người vẽ dùng nhiều bức họa nhỏ lồng ghép với nhau để tạo thành một bức họa lớn hơn. Ngươi nhìn xem, bức Sơn Hà Đồ này, bề ngoài thì như vẽ núi vẽ sông, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy hình dáng sông núi uốn lượn, kết hợp với mây tạo thành chữ "

Âu Dương Huyền đứng bên cạnh thầm gật đầu. Kiếp trước mẹ hắn là họa sĩ, đương nhiên hắn không lạ lẫm gì thủ pháp này. Khung cảnh bức tranh tạo thành các nét chữ, chính xác là tạo thành một câu thơ:

"Nhất Thốn Sơn Hà Nhất Thốn Kim" (Dịch nghĩa: Một Tấc Sơn Hà Một Tấc Vàng)

"Sơn Hà có nghĩa là núi sông, mà sơn hà lại gắn liền với xã tắc, thảo nào có tên là Sơn Hà Xã Tắc Đồ, người vẽ cũng giỏi thật" - Âu Dương Huyền tấm tắc khen.

"Bức tranh này không tệ, có thể làm vật đặt cược. Vậy giờ chúng ta liền bắt đầu"

"Khoan đã" - Dư Tùng Vận đột nhiên ngắt lời.

"Thế nào ? Thiếu thành chủ thấy sợ rồi à ?"
— QUẢNG CÁO —

"Các hạ nghĩ nhiều rồi, chỉ là ta cảm thấy có hai chúng ta thì có chút nhàm chán. Linh Hư Thành không chỉ có phủ thành chủ mà còn có tam đại gia tộc. Vừa hay hôm nay ba vị công tử đều có mặt, không bằng gọi bọn họ ra thi đấu. Âu Dương Huyền, Lâm Vũ Phong, Viên Bắc Nhất ba tên các ngươi đều xuống đi, tránh cho kẻ khác nghĩ Linh Hư Thành chúng ta không người " – Dư Tùng Vận khí khái lẫm liệt nói.

Âu Dương Huyền thầm cười nhạt. Cái gì mà tránh cho người khác nghĩ Linh Hư Thành không người ? Tám chín phần là gã e dè thế lực đứng sau tên kiếm tu, chỉ sợ nếu có thắng thì thế lực đó sẽ giận chó đánh mèo lên phủ thành chủ.

Nhưng nếu kéo theo tam đại gia tộc vào thì lại là chuyện khác. Đây tương đương với đại diện của cả Linh Hư Thành. Dù thế lực của tên kiếm tu có mạnh, nhưng Linh Hư Thành cũng là một trong tám thành của Thiên Khôn Vương Triều, chắc chắn sẽ không vì một vụ cá cược của lũ tiểu bối mà động binh đao.

Lâm Vũ Phong và Viên Bắc Nhất vốn đã im lặng, không ngờ lại bị Dư Tùng Vận réo tên, chỉ đành cười gượng:

"Đa tạ ý tốt của Tùng Vận thiếu chủ, có điều bọn ta không mang theo những bức họa quý giá như vậy, chuyện này vẫn là thôi đi "

Hai bọn chúng chỉ là cảnh giới Hóa Hải Đệ Nhị Trọng đỉnh phong, dù có lên cũng chỉ xấu mặt, chẳng bằng ngồi đây uống rượu xem cuộc vui.

"Nếu các ngươi tham dự, ta đại diện cho phủ thành chủ hứa sẽ miễn thuế cho các ngươi nửa năm " - Một giọng nói vang lên trong đầu Âu Dương Huyền.

Đây được gọi là Mật Ý Truyền Âm, dựa vào thần thức liên lạc với đối phương.

Tam đại gia tộc mỗi năm đều phải cống nạp cho phủ thành chủ một phần tài nguyên, đây là luật lệ mà Thiên Khôn Vương Triều đã đặt ra. Nếu có thể được miễn nửa năm tiền thuế, vậy thì với Âu Gia chính là một chuyện tốt.

Âu Dương Huyền truyền âm:

"Điều kiện không tệ, nhưng ta quả thật không mang theo bức họa nào đủ giá trị làm đặt cược. Nếu ngươi có thể thuyết phục tên kiếm tu cho ta tham dự mà không cần đặt cược, vậy thì ta đồng ý"

Cơ mặt của Dư Tùng Vận giật giật, đã muốn tham gia lại không muốn đặt cược, tên họ Âu này cũng đủ vô sỉ. Nhưng đâm lao thì phải theo lao, hắn đang cần sự ủng hộ của bọn họ, liền bí mật truyền âm cho Bắc Nhã Đại Sư.

Bắc Nhã Đại Sư hơi nhướng mày, chợt lên tiếng:

"Phải rồi, Trắc Thí Bia này muốn hoạt động cần ít nhất năm người tham dự"

Mọi người xung quanh lập tức xì xào, đến người ngu cũng nhận thấy lời này có vấn đề, rõ ràng là Bắc Nhã đang đứng về phía Dư Tùng Vận. Gã kiếm tu cười khinh miệt:

"Tại sao ngươi không nói ra từ đầu ?"

"Thứ lỗi, là ta nhất thời quên mất. Hơn nữa hai người với năm người thi đấu thì có gì khác nhau ?"

Dư Tùng Vận mỉm cười:

"Đạo hữu cũng thấy đấy, năm người tham dự, vẫn còn thiếu ba. Hiện tại tam đại đại gia tộc đều ở đây, ta đề nghị mời họ lên thi đấu. Chẳng qua bọn họ nhất thời không có đồ đặt cược, vậy thì cứ coi như đưa lên cho đủ số, các hạ nghĩ thế nào ?"

Gã kiếm tu khoanh tay trước ngực, cười lạnh:

"Các ngươi là muốn lấy nhiều đánh ít sao. Cũng tốt, để ta xem nhân kiệt Linh Hư Thành có bao nhiêu cân lượng. Còn tên nào đủ tiền đặt cược thì lên nốt đi"

Được sự đồng ý của hai bên, Lâm Vũ Phong và Viên Bắc Nhất lần lượt nhảy xuống, rõ ràng cũng được Dư Tùng Vận truyền âm. Âu Dương Huyền vốn muốn nhảy theo, nhưng nhớ ra mình không biết thân pháp chỉ đành mặt dày đi bộ xuống dưới.

Sàn đấu hiện tại liền có năm người, tam đại gia tộc, phủ thành chủ cùng một gã kiếm tu. Bắc Nhã Đại Sư vung tay lên, chỉ thấy năm viên đá ngũ sắc bao lấy sàn đấu.

Thứ này được gọi là Cấm Thức Thạch, có tác dụng ngăn cách truyền âm, mục đích là để tránh cho có kẻ đứng ngoài gian lận.
— QUẢNG CÁO —


Làm xong, lão mới ném cho bọn họ năm khối lệnh bài:

"Đây là Nhiếp Thức Lệnh, tìm được chữ nào thì dùng tay viết chữ đó lên. Thời gian kết thúc ta sẽ đích thân kiểm tra, người nào viết được nhiều chữ hơn sẽ là kẻ chiến thắng"

Lão đang định hô bắt đầu thì lại một bóng người nhảy lên sân khấu.

"Hắc hắc, quần hùng tụ hội náo nhiệt như vậy, tại hạ cũng mặt dày muốn tham gia "

Chỉ thấy một gã trung niên thân mặc hắc bào, sau lưng đeo một cuộn giấy giống như họa quyển, chính là Xương Trạch.

Trông thấy người này, trong mắt gã kiếm tu không còn sự cợt nhả lúc đầu, thay vào đó là sự ngưng trọng chưa từng có.

"Các hạ, chúng ta lại gặp mặt " - Xương Trạch nở nụ cười bỉ ổi.

Không sai, hắn nhận ra gã kiếm tu chính là kẻ đã mua Cuồng Huyết Thạch, cũng là người dùng một kiếm đánh lui mình ở Bách Dạ Tràng. Khi đó gã đi cùng một vị bạch y nữ tử, thậm chí còn có thể là tùy tùng của nàng.

Điều này khiến Xương Trạch không khỏi nghi hoặc. Một tên tùy tùng lại chạy ra tranh chấp nữ nhân với thiếu chủ Linh Hư Thành, đã vậy còn hết lần này đến lần khác nhục mạ Dư gia, dụ cho hắn phải lấy ra Sơn Hà Đồ làm đồ đặt cược.

E rằng cái gọi tranh chấp nữ nhân chỉ là giả. Mục đích thật sự của chúng nằm ở bức họa này. Tuy hắn không biết thứ đó có tác dụng gì nhưng tuyệt không đơn giản chỉ là một bức họa.

Nếu đã như vậy, hắn cũng không ngại chọc vào một chân.

"Ngươi là ai ? Có tư cách gì mà lên đây" – Lập Thành quát lớn.

"Sao nào, không phải nói có tiền đặt cược liền có thể tham gia sao. Vừa may ta cũng có"

Nói đoạn, gã lôi xuống bức tranh đang đeo sau lưng. Vừa mở ra, mọi người liền cảm thấy hai mắt đau nhức, không tự chủ được mà nhắm mắt lại.

"Kiếm khí ?" - Gã tu kiếm kinh ngạc mở miệng.

Chỉ thấy bức tranh vậy mà lại vẽ ba thanh kiếm giống nhau như đúc, trên đó tỏa ra ba luồng kiếm khí vô cùng mạnh mẽ.

"Không sai, bức họa này có tên Tam Thần Kiếm, do một vị vừa là Đại Năng Kiếm Tu, vừa là Họa Tông Sư vẽ ra. Trên đó ẩn chứa kiếm ý của hắn. Nếu sử dụng thứ này mài luyện kiếm ý của bản thân, chắc chắn sẽ có ích lợi to lớn. Thế nào, đồ vật này so với Phàm Nhân và Sơn Hà Đồ, chắc là đủ chứ"

Âu Dương Huyền nhìn bức họa, trong lòng không khỏi kích động. Một bức họa có thể mài luyện kiếm ý, đây tuyệt đối là bảo vật rất đáng tiền. Cho dù không thể tu luyện vậy thì cũng có thể đổi lấy tài nguyên.

Trong phút chốc Âu Dương Huyền thay đổi ý định. Thi đấu cái khác hắn có thể chịu thua, nhưng so đấu thần thức vậy thì cũng chưa chắc.


“Có người lính, mùa thu ấy ra đi từ mái tranh nghèo.
Có người lính, mùa xuân ấy ra đi từ đó không về.
Dòng tên anh khắc vào đá núi, mây ngàn hoá bóng cây che.”
Lời bài hát “Màu hoa đỏ” bỗng xuất hiện trong tâm trí Chương ngắm nhìn núi non trùng điệp.
Vạn Xuân Đế Quốc
Này anh bạn. Hoa, Đánh Giá, Bình luận là miễn phí với bạn nhưng là niềm vui của tác đó. Bạn đã biết chưa!