Chương 200: Chí Tôn Cốt?

Bầu không khí trong nhà ngục lúc này đang trở nên cực kỳ căng thẳng.

Tuy thân thể của Số 1 lúc này chỉ phát tán ra khí tức ngang với tu sĩ Luyện Khí tầng một, nhưng việc đối mặt hắn lại khiến cho các tu sĩ của Cực Đạo tông cảm nhận được một cảm giác vô cùng nguy hiểm.

Cả ba tu sĩ lúc này đều vô tình nuốt nước miếng vì sợ hãi.

Dù sao ở Liên Minh Nhân Loại, một chức nghiệp giả thông thường cũng là những kẻ đi ra từ biển máu.

Việc một vài Kim Cương cấp trở lên là những tay đao phủ đã đồ sát hàng tỉ sinh mạng là chuyện bình thường, thậm chí một vài người nổi bật trên tay còn dính máu tươi của vài cái thế giới.

Đừng nói gì tới sát khí mà Số 1 đã tích lũy qua không biết bao nhiêu trận chiến.

Đám tu sĩ của Cực Đạo tông cũng từng đối mặt qua một vài ma đạo tu sĩ đã hiến tế cả tòa thành hàng triệu người để tu luyện ma công.

Nhưng cái cảm giác ấy nào có thể sánh nổi với kẻ từng hủy diệt vài nền văn minh.

Nữ đệ tử đi theo Cực Đạo tông chủ là người đầu tiên không thể chịu nổi thứ sát khí này.

Để chống lại sợ hãi, cô ả quyết định đối mặt với sợ hãi.

“Đáng ghét! Đáng ghét!

Chỉ là một tên vực ngoại thiên ma, tu sĩ chúng ta nào cần phải khách khí với ngươi.

Mặc kệ ngươi từng mạnh như thế nào, giờ này cũng chỉ là một Luyện Khí tu sĩ, là tù nhân của Cực Đạo tông chúng ta!”

“Tông chủ! Đệ tử xin phép được sưu hồn hắn!”

Cực Đạo tông chủ còn chưa kịp can ngăn thì vị Nguyên Anh kỳ nữ đệ tử đã lao thẳng về phía tên tù nhân.

Năm đầu ngón tay tạo thành hình trảo ấn, bắt chặt lấy gương mặt của Số 1, như thể cô ả muốn lột lớp da mặt của hắn ra.

Lực lượng thần hồn được nữ tu sĩ này điều động hướng thẳng vào đại não của Số 1 mà đi.

Đây là một loại sưu hồn thuật vô cùng phổ biến, thứ mà bất cứ Nguyên Anh tu sĩ nào cũng có thể làm được.

Nhưng cô ả không để ý một điều, một nụ cười lạnh đã nở trên môi của gã tù nhân.

Chuyện sưu hồn này rất hợp ý hắn.

Ban đầu, nữ tu sĩ vẫn còn giữ được cái dáng vẻ hung dữ, nhưng chỉ một giây sau, sắc mặt cô ả đã lập tức biến đổi.

“Không thể nào! Không a!”

Chỉ thấy nữ tu sĩ vội vàng lui về sau và thét lên vô cùng thảm thiết, như thể cô ta đang phải chịu đựng đủ loại cực hình dằn vặt.

Vị nam đệ tử sợ hãi rút ra thanh phi kiếm bên hông mình, chỉ thẳng vào người Số 1, đề phòng tên vực ngoại thiên ma này có thể thoát khỏi xiềng xích mà lao ra làm loạn.

Cực Đạo tông chủ thì bình tĩnh hơn nhiều, lão xem xét qua trạng thái hiện tại của nữ đệ tử kia.

Sau khi dùng qua một vài thủ đoạn dò xét, lão kết luận rằng đệ tử này thần hồn bị tổn thương.

Một nửa nguyên anh trong thân thể giống như bị thứ gì đó gặm đi mất.

Tổn thương tới tận linh hồn là nỗi đau còn kinh khủng hơn cả lăng trì xử tử, nên đến cả Nguyên Anh tu sĩ như nữ đệ tử kia cũng khó mà chịu đựng nổi.

Nếu là người bình thường thì giờ này có lẽ đ·ã c·hết vì quá đau.

Tuy nữ đệ tử này không có nguy hiểm về tính mạng, nhưng một nửa nguyên anh trong thân thể biến mất cũng khiến cho căn cơ của tu sĩ này bị hư hại nặng nề.



Cả đời này có lẽ cô ả cũng chỉ dừng lại ở Nguyên Anh cảnh là cùng.

Với tông môn, cô ta chỉ có thể là một đệ tử nội môn, không thể nào là một thiên tài tu luyện nữa, giá trị của cô ả đã giảm đi chỉ còn một nửa.

Nhưng không vì vậy mà tông chủ Cực Đạo tông bỏ mặc đệ tử này kêu gào đau đớn, dù sao lão cũng muốn biết chuyện gì đã xảy ra khi cố sưu hồn tên vực ngoại thiên ma kia.

Một hạt đan dược trắng được lão tông chủ lấy ra, bắn thẳng vào miệng cô ả đang nằm lăn trên đất.

Rất nhanh chóng, vị nữ đệ tử đã khôi phục lại, những cơn đau xé rách thần hồn cũng không còn mãnh liệt như lúc trước nữa.

Tuy vậy, thần trí của cô ả lúc này vô cùng thất thường, không thể lấy được bất cứ thông tin hữu dụng vào làm Cực Đạo tông tông chủ phiền lòng không thôi.

Lão cho gọi vài tu sĩ đang canh ngục đi vào, đưa vị Nguyên Anh cảnh nữ tu trở về tĩnh dưỡng.

Ngay sau đó, ánh mắt của vị tông chủ này nhìn thẳng vào Số 1 đang nở một nụ cười đầy lạnh lùng.

Vừa rồi Bạch Hồn đúng là kiếm một món lời giúp hắn có thể giải quyết đi phần nào vấn đề hiện tại.

Việc đối phó với nguyên anh của các tu sĩ với một dân chơi linh hồn như hắn đúng là một chuyện đơn giản.

Dù sao năng lực của Bạch Hồn vốn khắc chế tất cả các thủ đoạn liên quan đến tinh thần và linh hồn, trừ khi ngươi có hệ thống thì hắn còn có thể bó tay bó chân một chút.

Sau khi cắn nuốt một nửa nguyên anh của nữ tu sĩ kia, thực lực của Bạch Hồn lúc này đã khôi phục lại một phần.

Giờ Kim Đan tu sĩ có đến bao nhiêu thì hắn có thể bóp c·hết bấy nhiêu, Nguyên Anh cảnh nếu không có hơn 100 tu sĩ đến thì đừng hòng g·iết được hắn.

Thậm chí hắn có thể lao vào v·a c·hạm một chút với Hóa Thần cảnh tu sĩ cũng không thành vấn đề.

“Đám vực ngoại thiên ma các ngươi xem ra khó đối phó hơn ta nghĩ rất nhiều.

Thôi vậy, nếu như ta không thể cạy ra được bất cứ thông tin hữu dụng nào, chúng ta chuyển luôn sang giai đoạn thứ hai, đó chính là nghiên cứu thân thể ngươi vậy.”

Một thanh phi kiếm vô cùng sắc bén xuất hiện trong tay Cực Đạo tông chủ.

Cùng lúc, Số 1 cũng được đặt nằm ngang ra, nhà ngục lập tức đã biến thành một phòng giải phẫu.

Chỉ thấy vị tông chủ này phất nhẹ tay.

Một vết cắt sắc bén lướt qua da thịt, coi làn da cứng như sắt thép kia cũng chỉ là giấy dán.

Ngay sau đó, thân thể Số 1 đã bị mổ ngực mổ bụng như thể một con cóc trong giờ thí nghiệm sinh học.

Máu của Thiên Thần Bóng Tối bắn ra xung quanh tỏa ra một mùi hương kỳ lạ tràn đầy sức sống.

Đám tù nhân ở những căn phòng ngục khác chỉ cần ngửi một hơi cũng cảm thấy có một luồng sinh cơ chảy trong thân thể, làm cho đám người này cảm thấy thần thanh khí sảng.

Vô số các v·ết t·hương trên người chúng từ trước khi vào trong nhà tù này, hay là khi vào tù bị đủ loại dày vò nay đột nhiên biến mất.

Nhận thấy máu của vực ngoại thiên ma này có hoạt tính mạnh như vậy, tông chủ của Cực Đạo tông vội vàng lấy ra một bình ngọc, cất giữ tất cả chỗ máu vừa b·ị b·ắn ra ấy.

“Chậc chậc, thật không thể tin nổi a!

Tên vực ngoại thiên ma này toàn thân đều là bảo vật, chỉ cần một giọt máu cũng gần như có thể so sánh được với đan dược chữa thương cấp cao.”

Nhưng Cực Đạo tông tông chủ còn chưa mừng được bao lâu, lão đã phải bất ngờ khi đi hết từ bất ngờ này tới bất ngờ khác.

Khi nhìn vào vết mổ trước ngực Số 1, lão không thể tin vào mắt mình mà dụi đi dụi lại vài lần, còn miệng mũi cũng khó mà bình tĩnh khi liên tục hít khí lạnh.

Vì bộ xương của Số 1 thực sự quá khác người rồi.



Nhìn vào từng khối xương là xương không phải xương, óng ánh như ngọc quý, trong những khối xương ấy có vô số những đường vân đang lưu chuyển, nhìn qua khiến cho người ta có cảm giác rất hợp tự nhiên.

Thậm chí đến cả vị tông chủ của Cực Đạo tông khi nhìn thấy thì trong lòng bỗng chợt xuất hiện ý tưởng về một loại thần thông pháp thuật mới.

Lão tông chủ không thể kiềm chế nổi nỗi lòng của mình, lão vô tình thốt lên.

“Chí…Chí…là Chí Tôn Cốt!

Đây là chẳng lẽ chính là Chí Tôn Cốt trong truyền thuyết sao?!”

Nhưng ánh mắt đầy ngọn lửa tham lam của lão đã được nam đệ tử ngay bên cạnh thu hết vào mắt.

Nếu là người khác, có lẽ Cực Đạo tông chủ đã lập tức ra tay trấn sát ngay tại chỗ để tránh làm lộ bí mật.

Nhưng vị Cực Đạo tông tông chủ này tên là Đào Dương, còn nam tu sĩ bên cạnh là Đào Trung.

Và gương mặt của hai người này còn giống hệt nhau nên người đang đứng bên cạnh lão không ai khác ngoài chính con trai của lão, vì vậy vị tông chủ này chẳng có lý do nào để xuống tay với đứa con của mình.

“Phụ thân, Chí Tôn Cốt mà người nói là thứ gì vậy?”

Đào Trung quay sang hỏi lão cha của mình.

Tông chủ của Cực Đạo tông nghe con trai mình hỏi vậy, lão vuốt râu hồi ức.

“Trung nhi, dù sao hiện tại con đã là thiếu tông chủ của Cực Đạo tông chúng ta, là thiên tài đệ nhất của tông môn, vị trí tông chủ sớm muộn cũng phải chuyển giao cho con nên ta sẽ nói cho con biết bí mật lớn nhất của Cực Đạo tông chúng ta.”

Đào Dương liếc mắt nhìn về phía Số 1 đang nằm trên bàn mổ.

Lão cũng không định che giấu với Số 1 làm gì, dù sao thì tên này cũng chỉ là một vực ngoại thiên ma đã b·ị b·ắt mà thôi.

“Vào khoảng 8000 năm trước, Đông Châu chúng ta xuất hiện một tuyệt thế yêu nghiệt.

Kẻ này tư chất kinh người, tốc độ phát triển nhanh như cưỡi t·ên l·ửa, chiến lực kinh khủng đánh cho các thiên tài cùng thời đại với hắn không ngóc đầu lên được.

Ban đầu mọi người cứ nghĩ hắn là một thiên tài, nhưng chuyện hắn chỉ tốn 10 năm để tu luyện để một đường đột phá từ Luyện Khí cảnh đến Đại Thừa cảnh nhanh quá mức dù cho có là một thiên kiêu nên đã khiến quá nhiều người sinh lòng nghi ngờ.

Sau đó sự việc bị phanh thui, thì ra thiên tài ấy là một vực ngoại thiên ma đã dựa vào một bảo vật tên là hệ thống mới có thể phát triển nhanh như vậy.

Khi tên vực ngoại thiên ma ấy muốn bế quan đột phá đến Độ Kiếp cảnh, hắn lập tức bị tất cả các nhân vật cấp độ lão tổ của cả tu tiên giới t·ruy s·át.

Cuối cùng vực ngoại thiên ma b·ị đ·ánh g·iết ở gần Cực Đạo tông chúng ta, tài sản của hắn bị các Tiên Nhân phân chia, còn xác của hắn phơi thây hoang dã.

Tổ sư của Cực Đạo tông chúng ta năm đó là người đã nhặt xác cho tên vực ngoại thiên ma này.

Và vị tổ sư ấy đã nhặt được một khối Chí Tôn Cốt.

Sau khi luyện hóa bảo vật ấy, Cực Đạo tông tổ sư nhanh chóng quật khởi, trở thành một bá chủ ở Đông Châu này.”

Đào Trung nghe cha mình nói vậy chỉ có thể hít một ngụm khí lạnh.

Hắn không ngờ được lão tổ còn đang trấn thủ ở tổ địa của tông môn lại có được cơ duyên như vậy.

Cực Đạo tông chủ nhanh chóng lấy ra khối Chí Tôn Cốt ở giữa ngực của Số 1 ra.

Đây là một khối xương đặc biệt có hình dạng của một thanh kiếm đỏ như máu.



Thực tế, đây chính là hình dạng của ma kiếm Sasuke của Số 1 đang bị phong ấn.

Tông chủ Đào Dương sau khi lấy xương xong, lão muốn xử lý luôn Số 1 nhưng mắt lão lại phải trừng ra thêm một lần nữa.

Toàn bộ phần xương ngực của Số 1 giống như đều là Chí Tôn Cốt!

Vì Số 1 có một thần thông cắn nuốt khái niệm do thần tàng dạ dày cung cấp, nên trải qua không biết bao nhiêu trận chiến, ăn không biết bao nhiêu khái niệm, tạo ra không biết bao nhiêu thần thông.

Do không còn chỗ chứa nên hắn dùng chính xương cốt của mình để lưu lại những thần thông pháp thuật đã được thần tàng dạ dày tạo ra.

Kết quả là toàn bộ xương trong thân thể hắn đều nhìn giống y như Chí Tôn Cốt trong truyền thuyết.

Lão tông chủ Đào Dương còn đang dụi mắt, không tin vào mắt mình thì dị biến lại xảy ra.

Từ nơi mà khúc xương vừa bị đào đi, một khúc xương mới nhanh chóng được hình thành và bổ sung vào vị trí trống chỗ.

Từng văn lộ huyền bí xuất hiện khiến cho khúc xương mới hình thành này tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, nhưng cái ánh sáng ấy lại khiến cho Cực Đạo tông tông chủ muốn mù cả mắt.

Trời ạ! Chí Tôn Cốt tái sinh rồi, với lại tốc độ tái sinh cũng nhanh khủng kh·iếp!

Với Bạch Hồn, để cho thân thể Số 1 tái sinh một khối “Chí Tôn Cốt” mới đơn giản như là copy paste, muốn có bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, cái quan trọng là thân thể của Số 1 có đủ vật chất và năng lượng để tái tạo hay không.

Đào Dương đang mừng rỡ vì Chí Tôn Cốt tái sinh, nhưng sau khi thấy sắc mặt của Số 1 đang trở nên xanh lè xanh lét vì thiếu máu.

Vị tông chủ lúc này mới cuống cuồng đút đan dược hồi phục cho tên tù nhân này ăn.

Giờ Số 1 không còn là một vực ngoại thiên ma nữa, hắn chính là cây rụng tiền, là cơ hội để Cực Đạo tông tiến thêm một bước nữa.

Làm sao có thể để cây rụng tiền này c·hết dễ dàng như vậy được.

Đào Dương lúc này đã không thể khống chế nổi nụ cười trên môi của lão.

Vì cao hứng lão ném luôn khối Chí Tôn Cốt vừa lấy ra về phía con trai mình.

Cầm bảo vật quý giá như vậy trên tay, Đào Trung run rẩy, hắn cảm thấy giống như mình đang cầm trong tay một ngọn núi.

“Cha, ý của người là…”

Cực Đạo tông chủ không đợi đứa con của mình nói hết, lão lập tức khoát tay đầy vẻ hào phóng.

“Nhi tử, không sao cả, tên vực ngoại thiên ma này có thể không ngừng mọc lại Chí Tôn Cốt, nên con cứ thoải mái luyện hóa khối xương ấy đi!”

Đào Trung nghe vậy vui mừng khôn xiết, đây chính là cơ duyên có thể giúp hắn trở thành một tu sĩ có thể sánh ngang với vị lão tổ trong truyền thuyết kia a!

Không chần chừ nữa, thiếu niên Đào Trung nhịn đau mà cắm khối xương ấy lên trước ngực mình, hắn lập tức sử dụng pháp quyết để luyện hóa.

Khối xương hình kiếm từ từ chui vào trong thân thể của thiếu niên, chỉ sau khoảng 5 phút, toàn bộ khối xương đã bị luyện hóa.

Đến chính Đào Dương cũng phải bất ngờ khi nhìn con trai mình có thể luyện hóa nhanh đến vậy, chẳng phải bảo vật càng quý giá thì tốc độ luyện hóa càng chậm sao.

Nhưng sau khi thấy khí tức con trai mình bình ổn, lão cũng không hề có bất cứ lo lắng nào nữa.

“Cha! Chí Tôn Cốt quả nhiên là bảo vật!

Ta chỉ mới luyện hóa một phần của nó mà tốc độ tu luyện đã nhanh gấp 10 lần so với trước!”

Nhìn hai cha con Cực Đạo tông chủ đang cười cười nói nói, kể rõ đủ mọi khả năng của một Chí Tôn Cốt.

Số 1 hay Bạch Hồn đang đứng sau màn nở một nụ đầy vẻ quỷ dị.

“A, không biết đây là người luyện hóa xương hay là xương luyện hóa người đây nữa.”

Trong thân thể thiếu niên Đào Trung, vị trí Chí Tôn Cốt ở giữa ngực.

Một vài sợi rễ trắng bé nhỏ bắt đầu cắm rễ, ăn sâu vào tất cả kinh mạch trong thân thể.
- Chương Bị Khóa -
Bạn có thể mở khóa bằngKNBshoặc
Nhập số lượng chương muốn mở khóa đồng thời
ĐổicandysangKNBsở đây