• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 74: Chiến trường bên trong
Hà Sơn thành trì rất rông lớn, so với những thành trì còn lại chỉ có lớn hơn chứ không có kém, điểm đặc biệt là nó nằm giữa ba vị trí trung tâm của đại lục này, Lang Quốc, Vùng đất chết và Đông thổ đại Đường.

Thế nhưng mà trong sử sách ngàn năm đã chỉ ra rằng Hà Sơn thành trì chính là một trong những phần lãnh thổ của Lang Quốc, mặc dù đã có không ít cuộc chiến lớn nhỏ đã được diễn ra ở đây.

Đỉnh điểm là hơn một ngàn năm trước, đội quân của Đông Thổ do tướng quân Tề Đình Tâm thống lĩnh đã Bắc hạ đánh xuống Hà Sơn thành trì vì cho rằng thành trì này vốn thuộc bọn chúng, nhưng mà Lang quốc lúc ấy cũng không khoanh tay chịu trói đấu tranh giữ thành trì này về tay, trận chiến đó Hà Sơn thành trì gió tanh mưa máu, hơn trăm vạn tu sĩ từ Đông thổ không một ai có thể quay về, một vị địa tu Hoá Thần lúc đó của Lang quốc đã dùng máu thịt của tất cả tu sĩ Đông Thổ này đắp thành tường thành, kiên cố cho đến ngày nay.

Cũng chính vì lẽ đó nên Hà Sơn thành trì quanh năm chướng khí, phàm nhân sẽ không thể đặt chân đến đây, trải qua nhiều thế hệ nhưng Hà Sơn thành trì vẫn mãi là nơi phân tranh chiến đấu, máu tươi đã nhuộm lên trên tường thành không biết bao nhiêu, có những vết máu đã mọc thành rêu xanh phủ khắp tường thành.

Trên đầu thành có một nam tu sĩ áo trắng phiêu dật xuất trần, nhìn xuống dưới chỉ thấy tiên thiên pháp bảo điên loạn bay, tu sĩ của Bắc địa đang điên cuồng chém giết, cảnh tượng vô cùng thảm khốc.

Hà Sơn thành trì chia làm hai khu vực, đó là ngoại ô và nội ô, để đến được nội ô bắt buộc phải đi qua một lớp tường thành kiên cố nữa, thông tin thần chủng truyền ra đang xuất hiên ở khu vực nội ô cho nên lúc này các tu sĩ đang điên cuồng chạy nước rút để tiến tới nơi đó.

Thế nhưng mà việc này không phải là dễ, bởi vì liên minh các bên vẫn còn đang cầm chân nhau, không bên nào muốn bên nào đặt chân tới nội ô nhanh cả.

Dương Thiên Cô nhảy xuống tường thành, một thân kiếm khí quét ngang, hắn bắt đầu chạy nước rút, trên đường đi thấy địch chém địch, thấy vật chém vật, một người một kiếm, thế như trẻ tre.

Ở một hướng khác cũng có một tu sĩ vượt trội lên so với phần còn lại, người này vô cùng cẩn thận, tính toán mọi nguy hiểm có thể xảy ra, đối thủ của hắn luôn luôn phải chết ngay khi nảy ra ý định chiến đấu, người này có hai khôi lỗi một trái một phải, khôi lỗi xem ra đều có tu vi Trúc Cơ, còn hắn có lẽ đã là Trúc Cơ đỉnh.

Nam Hoàng Vân trên trán đã xuất hiện một chút nếp nhăn, đây không phải do tuổi tác gây nên, đây chính là do suy nghĩ nhiều mà thành, năm xưa trận chiến thủ thành hắn là người đứng đầu đội ngũ tu sĩ Khôi Âm Tông chiến đầu bốn mươi chín ngày đêm với ác ma, cuối cùng nhờ có tông môn tới tương trợ mới thoát được một mạng, hiện nay Nam Hoàng Vân đã trở thành Trúc Cơ viên mãn, chỉ còn cách Kim Đan nửa bước nữa mà thôi.
— QUẢNG CÁO —

Gió nhẹ lướt qua, một âm thanh nhẹ nhàng mà sâu lắng như đang văn vẳng bên tai chúng tu sĩ, gió ngày một tăng tốc, lá trúc không biết từ đâu xuất hiện làm cho tinh thần chúng tu sĩ một trận thần thanh khí sảng, nhưng mà chỉ sau chưa đầy một hơi thở, những nhánh lá trúc không biết từ lúc nào hoá thành những mũi nhọn đâm xuyên cổ họng những tu sĩ này, bọn chúng đều chết không thể nhắm mắt, thậm chí là chết mà không tạo ra tiếng động.

Gió lại tiếp tục thổi, một bóng nữ tử nhẹ nhàng lướt qua, nàng là Tâm Trúc, nếu như Trường Nam ở đây sẽ ngay lập tức nhận ra, nàng chính là nữ tu sĩ xuất hiện trong mộ địa năm xưa.

Trần Sinh Biên nhàn nhã tản bộ bên trong tường thành, tưởng chừng hắn bộ dáng rất vô lại nhưng mà không một ai dám tới gần hắn, bởi vì xung quanh hắn phạm vi trăm dặm, là độc trùng, là tử khí.

Chiến trường lúc này sáng chói nhất chính là bốn người này, Trần Sinh Biên thiên kiêu Huyết Ma Tông, Dương Thiên Cô thiên kiêu Tây Uyên Tông, Nam Hoàng Vân thiên kiêu Khôi Âm Tông và Tâm Trúc thánh nữ Đông Du Tông.

Bọn chúng riêng phần mình đều mở ra một con đường máu mà đi, hướng về phía tường thành nội ô.

Ở một chiến trường khác những Kim Đan tu sĩ tới từ các tông môn cũng đang triển khai những cuộc chiến long trời nở đất khí thế kinh người, Hà Sơn thành trì ngày đêm chỉ có tiếng chết chóc.

Cuộc chiến vẫn kéo dài không quản ngày hay đêm, nơi đây đã ngập trong biển máu, xác chết của tu sĩ nằm trải dài trên đường cái nhìn thấy mà ghê người.

Đột nhiên không biết từ hướng nào có một thanh trường mâu lao vụt tới bên trong tường thành, cắm xuống mặt đất tạo thành một tiếng nổ vang trời, khiến cho hơn trăm tu sĩ hình thần câu diệt, tạo thành một cái hố lớn.

Bên trong thành trì tu sĩ một khắc đình trệ nhìn về hướng trường mâu, Nam Hoàng Vân là người đầu tiên thay đổi sắc mặt, hắn con ngươi co rút nhìn về phía đầu thành.

Có một bóng hình áo đen trùm kín đầu không nhìn rõ gương mặt đang đứng đó, quanh người quỷ dị vô cùng, hắn truyền ra những đạo tiếng cười quỷ dị làm cho người nghe không ngừng nổi da gà.
— QUẢNG CÁO —


Nam Hoàng Vân lẩm bẩm:

“Là chúng, chính là bọn chúng, ác ma đã tới!”

Lúc này bóng đêm đã bao phủ, bên ngoài có từng tiếng rầm rầm, có khoảng chừng hơn chục đầu ác ma cao ước chừng sáu mươi mét đang nặng nề tiến về tường thành, bọn chúng nhấc bàn chân to lớn của mình ra tung ra một cước làm cho tường thành tạo thành những lỗ nhỏ.

Không lâu sau đó đội quân ác ma như ong vỡ tổ tràn vào bên trong thành trì điên cuồng, khát máu mà tàn sát.

Ác ma áo đen kia trượt xuống, cũng tham gia vào chiến đấu, lúc này có một đạo lôi đình nổ vang, một giọng nói như sấm truyền ra:

“Chờ ngươi lâu rồi!”

Sau đó Trần Sinh Cương thế như trẻ tre rầm rầm lao tới công kích về phía ác ma áo đen, ác ma áo đen chỉ là không thèm để tâm tới nhếch miệng cười quỷ dị đưa bàn tay đầy mùi tử thi của mình ra chỉ chỉ về phía sau Trần Sinh Cương.

Trần Sinh Cương bỗng thấy cảm giác tử vong xuất hiện, hắn dừng động tác công kích xoay về phía sau tung ra một đòn phòng thủ.

Tiếng nổ kéo dài, Trần Sinh Cương bị đánh lén bất ngờ dù đã kịp phòng thủ nhưng cũng không thể tránh khỏi thương thế, hắn gian nan nhìn gương mặt của người đánh lén kia sau đó lộ ra vẻ khó hiểu:
— QUẢNG CÁO —

“Trần Vu Diệp?”

Người kia gương mặt không chút biểu tình tiếp tùng dùng thế ép người, hắn đã ở tu vi Hoá Thần so với Trần Sinh Cương mới chỉ ở Chuẩn Hoá Thần mà nói đã có sự khác biệt về chất.

Trần Sinh Cương hai tay khép lại thành quyền nghênh đón thế công của địch, miệng nói:

“Hiểu rồi, thì ra ngươi đã bán linh hồn cho ma tộc, đó là lý do vì sao quy tắc cấm Thần không thể tác động lên ngươi, bởi vì ngươi đã không còn là nhân tộc nữa!”

Trần Vu Diệp phất tay, một thanh đồng cổ kính xuất hiện chiếu về hướng Trần Sinh Cương, chỉ thấy hàng vạn đạo pháp theo ánh sáng của cổ kính đồng thau chiếu ra đang không ngừng đánh lên người Trần Sinh Cương, Trần Vu Diệp nói:

“Bớt nói nhảm đi, dẫu sao nhân tộc tại Bắc địa cũng sắp bị diệt chủng!”

Chỉ là Trần Vu Diệp lại càng không hiểu, lúc này đột nhiên Trần Sinh Cương lại nở miệng cười, trên tay còn không ngừng xoay chuyển hạt châu.




Thế nhân luyện võ, ta chơi ngải. Xuyên thế song kiếp vươn đỉnh cao. Thương Sinh Giang Đạo đón chào các đạo hữu!