• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 43.
Chương 43.
Học kỳ hai chính thức bắt đầu, tất cả học sinh ai ai cũng mang tâm trạng hứng khởi và vui vẻ đến trường, có vài học sinh mang khuôn mặt mệt mỏi, chắc họ ngủ không đủ giấc rồi. Hội học sinh St. Lucifer vẫn đến trường hoành tráng như mọi khi. Những lãnh đạo tối cao của trường cao trung St. Lucifer mang trên mình bộ đồng phục đặc biệt được thiết kế riêng cho từng người. 

"Hôm nay là buổi học đầu tiên của học kỳ hai, không có ai đến muộn cả. Kỳ nghỉ của mọi người thế nào? Có vui không?" Phó chủ tịch Haru đang rất tươi không cần tưới. Đáp lại là tiếng: "Mệt." của tất cả thành viên trong hội trừ Kagano và Matsuda vì họ dành thời gian cho nhau trong kỳ nghỉ một tuần này vì thế tình cảm của cả hai cũng khăng khít hơn, "Không biết chủ tịch của chúng ta đâu? Cậu ấy ở văn phòng riêng à?" Kagano uống trà sữa mà bạn trai mua cho, "Ừ, lúc nãy tớ thấy xe của cậu ấy đi tới khu trung tâm trường." Matsuda xếp giấy tờ lên bàn, phát cho mọi người: "Đây là các kế hoạch và các hoạt động dự định của học kỳ hai, mọi người xem qua nhé." Tony cầm một bản, đọc một lượt thấy các hoạt động dành cho học sinh năm ba và cũng là năm cuối: "Nhanh thật, năm ba sắp tốt nghiệp ra trường rồi." Đúng vậy, năm ba sắp ra trường, kì thi tốt nghiệp lẫn đại học đang đến gần. Các anh chị tiền bối năm ba đã và đang phải cố gắng ôn tập một lượng kiến thức khổng lồ để chuẩn bị cho kì thi đại học quan trọng.

Tại văn phòng chủ tịch hội đồng, Akali làm việc trên máy tính, càng về cuối năm thì lượng công việc cần làm ngày ngày tăng lên, "Đơn nguyện vọng của năm ba đã đầy đủ rồi ạ. Hiệu trưởng Azuka duyệt từng đơn một bây giờ chỉ cần chủ tịch đóng dấu chứng nhận." Trợ lí Kuroiso mang đến hai chồng giấy dày đặt lên bàn của cô, "Lại giấy tờ nữa, lại đau mắt tôi." Akali với lấy một tờ đơn nhìn rồi bắt đầu đóng dấu chứng nhận. Trợ lí Kuroiso mỉm cười đứng cạnh giúp cô. Công việc của một nhà lãnh đạo chưa bao giờ là nhàn hạ. May nhờ có Azuka làm hiệu trưởng cùng cô quản lí trường St. Lucifer nên công việc cũng bớt mấy phần. Tập đoàn Ijuin tiếp tục chạy hết tốc lực, Akabane và Akai bận rộn trở lại. Mọi người đều quay lại với cuộc sống ồn ào, nhộn nhịp của mình sau kì nghỉ. 
— QUẢNG CÁO —

 Luna được Tony mời đi một nhà hàng Pháp ăn trưa, hai người chọn một bàn gần tường rồi gọi món, trong lúc chờ, họ tranh thủ làm việc riêng, "Cậu đọc gì nghe lạ thế?" Tony giơ bìa cuốn sách ra cho Luna nhìn: "Đây là tiếng Pháp, chị nghe thấy lạ cũng phải thôi." Luna bĩu môi, khoanh tay lại: "Nói cho cậu biết, chị đây biết nói tiếng Nga. Cậu có biết nói tiếng Nga không?" Tony gấp cuốn sách lại, đặt xuống bàn: "Tiếng Nga thì chưa tới lúc, nhưng em biết tiếng Pháp và có học thêm Tây Ban Nha lẫn tiếng Ý." Cậu khiến Luna không phản ứng được gì, chị phồng má dỗi. Nhìn người hơn mình hai tuổi đnag ngồi đối diện giận dỗi như con nít mười tuổi, Tony vẫy một nhân viên phục vụ, gọi một miếng bánh ngọt việt quất cho Luna: "Chị hết giận em chưa?" Luna nhìn miếng bánh đẹp và ngon mắt này, lòng cũng vơi đi giận dỗi, tay cầm dĩa cắt miếng bánh ăn ngon lành: "Chỉ lần này thôi đấy, lần sau tôi sẽ không dễ mềm lòng đâu." Tony nhìn Luna ăn bánh, tâm trạng bản thân cũng vui lên. Phải chăng, đây là tình yêu, đúng như những gì Kyosuke nói.

Lễ cầu an lành của gia tộc Ijuin diễn ra vào tháng tư hàng năm. Trong ngày này, tất cả mọi người trong phải mặc kimono, đến ngồi đền ở phía nam gia tộc làm lễ cầu an lành. Gia chủ của gia tộc sẽ mặc trang phục đặc biệt, làm nghi lễ múa cầu an trước ngôi đền và mọi người. Tất cả sẽ ngồi theo thứ tự tôn ti trên dưới từ người lớn tuổi cho tới người trẻ tuổi để làm lễ, "Mặc kimono mệt ghê." Anaeko đứng trước gương chỉnh tóc, mẹ Haruko đang mặc kimono cho, "Con gái lớn rồi, cũng nên tự tập mặc kimono dần đi. Akyo đã tự mặc xong rồi đấy." Mẹ Haruko cài nốt đai quanh eo cho Anaeko. Akito và Akyo đã mặc xong đồ, đứng chờ mọi người ở sân. Azuka, Akai và Akabane cũng mặc kimono sẵn sàng, "Nee – san đâu ạ?" Akyo ngước lên hỏi Azuka, "Nee – san đã tới đền trước rồi. Chúng ta mau đi thôi." Azuka dắt tay Akyo đi. Mọi người trong tộc từ trong nhà chính đến ngoài nhà phụ đều hướng về đền Ijuin, Akali đã sẵn sàng để làm nghi lễ cầu an. Subaru phụ trách giúp cô trong nghi lễ: "Ngày này hai năm trước, anh đã chứng kiến em làm nghi lễ này, từ lúc đó anh đã thề sẽ theo em cả đời." Subaru đội cho cô chiếc mũ Kitama, "Subaru – san, tôi chỉ sợ đời này không ai có thể đi cùng mình thôi." Cô nhìn bản thân trong gương, tay sờ lên mặt rồi đứng dậy. Vạt áo dài chạm xuống sàn gỗ, tay cô cầm cây gậy Tanra bước ra khỏi căn phòng thay đồ. Subaru bước theo sau cô, ngôi đền được thắp sáng bởi đèn lồng và nến, tất cả người gia tộc đều ngồi quỳ trước đền. Người hầu tiến tới báo: "Đã đến giờ lành thưa Akali – sama."

Một tay cầm chuông kêu ‘keng keng‘ tay còn lại cầm gậy Tanra, cô đọc từng câu từng chữ trước đền: "Cầu an lành, cầu bình an, cầu thịnh vượng. Gia tộc Ijuin chúng ta đời đời làm việc thiện, không gây thù oán, đức hậu ôn hoà. Xin các thần hãy phù hộ cho chúng ta, phù hộ cho thế hệ sau này của chúng ta." Xong, Subaru đưa cho cô một cành hoa đào, cô múa một đường nhẹ nhàng rồi cắm nó vào bình hoa rồi đặt cả lọ hoa lên bàn thờ vị thần của gia tộc Ijuin. Mọi người chắp tay cầu an, tiếng chuông kêu leng keng, gió đung đưa cành lá bay bay. Cuối buổi lễ, đại diện ba thế hệ gia tộc lên thắp mỗi người một nén nhang cho vị thần gia tộc. Cầu an lành cho tất cả mọi người. Nghi lễ diễn ra xuôn sẻ như mọi năm, cửa ngôi đền đóng lại. Ai về nhà người nấy, Akali còn phát cho trẻ con trong tộc mỗi đứa một quả đào nhỏ, đứa nào cũng hai mắt sáng ngời cảm ơn cô, "Mệt mỏi ghê, cũng may nghi lễ chỉ diễn ra trong thời gian ngắn." Akali về phòng thay đồ cởi bộ đồ ra, mồ hôi tuôn ra từ lưng và cổ,  "Em mệt thì về nghỉ ngơi nhé."  Subaru nhận bộ đồ từ cô rồi chuyển cho người hầu mang đi giặt, "Subaru – san, chúng ta đổi cách xưng hô nhé, dù gì chú cũng là cháu của ông cố, không thể xưng hô tùy tiện được." Akali khoác tay anh ấy đi về nhà. Vì ông cố đã nhận nuôi Subaru làm cháu cho nên Akali phải gọi Subaru là chú.
Cô mỉm cười, theo Subaru về nhà chính, nơi mà mọi người đang đợi cô trở về. Azuka và Anaeko đã nấu bữa tối, cô ngồi vào bàn với họ cùng nhau ăn bữa cơm ấm cúng, vui vẻ.
— QUẢNG CÁO —


Furodawa đang trên đường đến nhà Satsugi đón Mino đi chơi. Cả hai có vẻ thân thiết hơn rất nhiều và đã nảy sinh một thứ gọi là tình yêu. Cả hai đều thích nhau nhưng lại giấu kín trong lòng, tâm tư giành cho nhau lại âm thầm thông qua hành động. Furodawa luôn giúp Mino trong mọi chuyện, mọi việc, đó là cách anh để thể hiện tình yêu với Mino. Còn Mino luôn hiểu lòng Furodawa, tâm linh tương thông. Hôm nay họ lại cùng có một chung mục đích chính là: Tỏ tình với đối phương, "Senpai, cái này em tặng anh." Mino giơ trước mặt một chiếc túi vải nhỏ màu sẫm. Furodawa nhận lấy rồi mở ra, một chiếc vòng cổ kèm theo chiếc nhẫn bạc có hơi cổ, Mino đỏ mặt nói: "Đây là nhẫn của ông nội em, trước khi mất, ông trao nó lại cho em và hi vọng em có thể tìm thấy được hạnh phúc của đời mình." Hiểu được ý của Mino, Furodawa ngay lập đeo nó vào cổ rồi một tay nắm lấy tay người kia kéo lại gần mình, tay còn lại ôm lấy vòng eo nhỏ của cậu ấy: "Mino, em nói đi."  Mino ngại ngùng dụi mặt vào ngực đối phương: "Em thích anh, senpai." Trái tim cả hai đập chung một nhịp, vòng tay ôm chặt nhau hơn. Furodawa nâng mặt Mino lên, hôn lấy đôi môi của cậu nhẹ nhàng rồi nói: "Anh cũng thích em, Satsugi Mino. Em là hạnh phúc của anh." Cả hai hôn nhau trong công viên, cũng may là chỉ có vài bạn nữ đi qua ôm mặt nhìn họ, có người còn phun cả máu mũi khi thấy cả hai hôn nhau: "Tao nói với mày rồi, chỉ có đàn ông mới mang lại hạnh phúc cho nhau.Cẩu lương này rất ngon, tao sẽ ăn thêm." Các cô gái đứng đó bàn tán khiến Furodawa và Mino ngại ngùng buông ra. Họ nắm tay nhau đi trong từng tiếng chúc phúc của các cô gái phía sau họ, "Vậy là thành phố này lại có thêm hai người yêu anh và có thêm hai người bị tổn thương." Cặp sinh đôi Jiko và Seko đứng từ xa thở phào. Hai con người này đi đâu cũng ăn cẩu lương ngập mồm.

Vài ngày sau, Akali cùng Daisuke đưa Osuke đi dạo phố cuối tuần. Mãi mới xin cục trưởng cho nghỉ cuối tuần nên Daisuke muốn dành thời gian cho hôn thê của mình. Gần đây anh nhận ra một điều, cô ngày cành xa anh, một khoảng cách giữa hai người. Rõ ràng cô yêu anh và anh cũng vậy nhưng từ bao giờ, giữa họ đã có thứ chưa từng có, "Có chuyện gì với em à?" Daisuke lên tiếng hỏi. Cô vuốt bộ lông mềm mượt của Osuke, đột nhiên anh hỏi vậy: "Không có gì đâu, chỉ là em nghĩ nhiều thứ nên vậy. Gia tộc có nhiều thứ cần em lo." Anh nắm lấy tay cô: "Ừ, anh biết rồi. Nhưng em nếu có chuyện gì, hãy nói với anh." Lại là sự im lặng bao quanh, chỉ còn tiếng xe cộ hoà lẫn tiếng nói của những người xung quanh. Daisuke suy nghĩ rồi đành lấy di động gọi cho người mà anh nghĩ sẽ không bao giờ liên lạc hay nói chuyện: "Alo, tôi là Otori Daisuke."
"Cậu cần gì?" Đầu dây bên kia chính là Hạ Trình, "Tôi biết trước giờ hai ta không thân thiết, nhưng có một chuyện anh cần phải biết." Daisuke nói khẽ để cô không nghe thấy. Hạ Trình cau mày: "Liên quan tới cô ấy?"
"Đúng vậy, cô ấy gần đây rất lạ, giữ khoảng cách với tôi. Tôi dã cố hỏi nhưng cô ấy chỉ trả lời là không có gì. Anh nghĩ sao? Có phải cô ấy có chuyện trong lòng gây vướng mắc." Daisuke nhìn cô, tay nắm chặt. Hạ Trình nới lỏng cà vạt, hắn vuốt tóc nói thêm vài câu: "Tôi sẽ gặp cô ấy, rồi tìm hiểu xem như nào." Cúp máy để lên bàn làm việc của hắn.
— QUẢNG CÁO —


"Hi vọng em không xa cách với tôi, Akali." Hắn nhìn vào bức ảnh chụp cả hai ở Hồng Kông năm xưa, cô bé năm đó ngồi trong lòng hắn cười thật tươi. Bây giờ nụ cười đó cũng hiếm thấy trên gương mặt cô.

Truyện top tháng 4/2024, nội dung hài nhưng không não tàn, nhiều suy nghĩ, các bài học về nhiều lĩnh vực, thể loại huyền huyễn, mang hệ thống nhưng không đánh quái thăng cấp.
Đến với Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ .
Đây là một thế giới song song với thế giới thật, một nửa thật một nửa giả, xin hãy tận hưởng.