• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Trận Chiến Thứ Ba

Sau tiếng reo hò inh ỏi của đám người Tào Phi thì trận thứ ba cũng chuẩn bị bắt đầu. Trận này là trận cuối cùng quyết định bên nào sẽ giành chiến thắng. Tuy nói là tỉ thí trao đổi võ nghệ nhưng tính chất bên trong lại vô cùng quan trọng.

Sự tồn vong, hưng thịnh của Tự Viện cũng nằm trong trận chiến cuối cùng này. Nhưng khi trận đấu đang chuẩn bị diễn ra, thì đột nhiên Tào Phi nói:

“ Trận cuối cùng nãy tại hạ sẽ đích thân lĩnh giáo cao chiêu của vị huynh đệ nhỏ tuổi kia”

Những người bên phía Phật Quang Tự nghe vậy cũng bắt đầu nhao nhao lên, làm cho Thần Tú chủ toạ phải quát lớn:

“ Tất cả im lặng, đệ tử Phật môn mà nhốn nháo như vậy còn ra thể thống gì”

Mọi người nghe thấy đều sợ hãi không dám nói gì nữa. Thấy đã ổn định lại, Ngài quay sang nói với Tào Phi:

“ Khi nãy chúng ta đã có giao ước trận thứ ba sẽ là Tào Cẩn đấu với Huệ Khả, tại sao bây giờ công tử lại tuỳ ý thay đổi”

Không bất ngờ với câu chất vấn của Thần Tú, hắn đáp:

“ Khi nãy chúng ta cũng đâu có nói là không thể thay đổi người ứng chiến đúng không”

Câu nói của Hắn khiến Thần Tú đại sư cứng họng, mặt đỏ gay gắt nhưng không thể nói gì, chỉ có thể trách khi nãy mình sơ suất không giao hẹn trước.

Sau một lúc trấn tĩnh lại Ngài nói:

“Công tử quả nhiên mưu trí hơn người, chỉ trách ta khi nãy đã sơ suất. Thôi được, nếu đã vậy, trận cuối cùng sẽ do công tử thay Tào Cẩn xuất chiến”

Quay ra nhìn trụ trì một cái, chỉ thấy Hư Vân Hoà thượng vẫn dưỡng thần nhắm mắt không nói. Hiểu ý ngài hô lớn:

“ Trận thứ ba, Tào Phi đấu với Huệ Khả”

Thong dong cầm chiếc quạt phe phẩy Tào Phi bước ra võ đài, phía bên kia Huệ Khả cũng từ từ đi lên hai tay chắp lại chào hắn. Hắn nhìn Huệ Khả gật đầu đáp lễ cười nói:

“Vị tiểu đệ đây nhìn tuổi còn nhỏ như vậy mà đã được quý Tự tin tưởng giao trọng trách, chắc hẳn bản lĩnh cũng không phải tầm thường. Hôm nay tại hạ xin được lãnh giáo cao chiêu”

Phía đối diện, Huệ Khả vẫn vẻ mặt thâm trầm chẳng rõ vui buồn đáp:
— QUẢNG CÁO —


“ Không dám”

Câu trả lời làm Tào Phi cũng hơi chút hụt hẫng, sở dĩ hắn vờ hỏi chính là để như khen và tâng bốc, muốn thăm dò tâm cảnh của đối thủ. Nhưng khi thấy Huệ Khả tuổi còn nhỏ mà tâm đã bất động trước khen chê, làm hắn cũng phần nào càng thêm thận trọng, không dám xem thường đối thủ.

Phải biết rằng, trận đấu này không chỉ quyết định đến vận mệnh của Phật Quang Tự, mà nó cũng rất trọng yếu với việc thống nhất Thiên Hạ của Nguỵ Vương. Chính vì vậy mà hắn phải vô cùng cẩn trọng, không thể để xảy ra sai sót.

Những người ở đây dù không ai nói, cũng đều hiểu được tầm quan trọng của trận chiến cuối cùng này, tất cả đều im lặng tập trung quan sát.

“Trận thứ ba, bắt đầu….”

Tiếng của vị chủ trì trận đấu vừa vang lên thì không khí nơi đây cũng trở nên căng thẳng hơn. Nhưng không giống hai trận đấu trước, tiếng hô khai chiến đã bắt đầu mà không thấy ai xuất chiêu cả, hai người vẫn đứng im nhìn nhau, làm cho không khí càng trở lên căng thẳng.

Rõ ràng họ chưa muốn thi đấu chiêu thức mà đang so đấu về tâm cảnh. Thông thường trong những trận chiến đấu, nếu ai chủ động tấn công trước, sẽ chiếm được ưu thế rất lớn. Nếu như liên tiếp ép được đối thủ vào thế phải phòng thủ thì họ sẽ luôn ở thế bất bại, cuối cùng đối thủ một thân đầy tuyệt kĩ cũng không có cơ hội thi triển ra.

Trận đấu giữa Tào Đức và Mạnh Hiên khi nãy cũng là như vậy. Dù Mạnh Hiên một thân tuyệt kĩ cũng chưa kịp thi triển ra đã bị đối thủ đánh trọng thương, cuối cùng chấp nhận thất bại trong tức tưởi.

Tuy nhiên đó cũng chỉ là những trận đấu thông thường, và không phải lúc nào xuất chiêu trước cũng chiếm được lợi thế. Có câu” biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng”

Nếu người ra tay trước mà không thể ép đối thủ vào thế bí, thì cũng chẳng khác gì phơi bày hết sở học cho đối phương biết được. Khi ấy thì lợi thế tiên cơ thì chưa lấy được, lại khiến bản thân rơi vào tình cảnh nguy hiểm vì bại lộ hết sở học.

Tào Phi và Huệ Khả chưa ai chịu xuất chiêu trước cũng là vì lẽ đó. Thời gian nửa nén nhang đã trôi qua mà trên võ đài vẫn chưa thấy ai xuất gia chiêu nào. Những người xem cũng bắt đầu toát cả mồ hôi hột vì không khí căng thẳng.

Thêm nửa canh giờ nữa, Tào Phi mới mở miệng nói:

“Nếu tiểu đệ đã muốn nhường, ta cũng không khách khí nữa”

Nói rồi hắn vung chiếc quạt lên ném thẳng về phía Huệ Khả. Chiếc quạt xé gió lao đi vun vút nhắm thẳng vào đầu đối thủ, lúc bay được nửa đường trên cây quạt có ba lưỡi dao sáng bóng, sắc nhọn nhô ra làm ai thấy cũng ồ lên một tiếng.

Chỉ thấy Huệ Khả chẳng có động tác gì cao siêu, giơ nắm đấm nên đánh thẳng vào chiếc quạt đang lao tới.

…keng…
— QUẢNG CÁO —

Một tiếng như kim loại va vào nhau phát ra, làm những người phe Tào Phi đều há hốc. Có người nói lớn

“ Kim Thân….hắn luyện Đại Lực Kim Cang Chưởng”

Bên này Tào Phi cũng ngạc nhiên, dù những người xung quanh không nói, với lịch duyệt phong phú của hắn thì hắn cũng biết Công pháp mà Huệ Khả tu luyện chính là Đại Lực Kim Cang lừng danh đỉnh đỉnh.

Chỉ là bất ngờ vì Huệ Khả mới chỉ trừng mười bốn, mười năm tuổi mà đã luyện tới mức này thì đúng là xưa nay chưa từng nghe nói.
Sau chiêu thức đầu tiên công kích không thành công, nhưng cũng đủ để biết được công pháp chủ tu của đối thủ, Tào Phi nói:

“Thật không ngờ tiểu đệ tuổi còn nhỏ như vậy đã có thể luyện thân thể đến mức đao thương bất nhập, ngưỡng mộ…ngưỡng mộ. Xem ra muốn thắng được tiểu đệ ta phải tốn một phen công phu rồi”

Nói rồi hắn cười lên ha hả như vẻ đã nắm được phần thắng. Người bên phe Tào Phi thấy hắn nói vậy cũng vừa mừng vừa ngạc nhiên. Mừng vì thấy vẻ tự tin của chủ nhân, ngạc nhiên vì không hiểu hắn làm sao mới có thể chiến thắng được đồng nhân bên kia.

Phải biết rằng trong chiến đấu, nếu không phá được phòng thủ của đối phương để thủ thắng, thì chỉ còn cách làm cho hắn phòng thủ tới khi cạn kiệt hết khí lực, chủ động buông tay đầu hàng. Nhưng trong trường hợp này lại khác, Huệ Khả rõ ràng đã luyện thân tới mức đao thương bất nhập, công kích thông thường gần như không thể thương tổn được hắn.

Nếu muốn đánh cho hắn tới khi cạn kiệt khí lực lại càng là chuyện nực cười. Vì với lực phòng ngự khủng bố của hắn, cho dù không cần vận nội lực gia trì cũng có thể đơn giản đón đỡ công kích của đối thủ. Nếu càng cố sức tấn công, chỉ làm khí lực bản thân người công kích hao tổn càng nhanh mà thôi.

Ngược lại nếu không công kích mà chỉ né tránh thì lại càng là hạ sách. Vì chỉ né tránh mà không thể phản kích thì chẳng khác nào làm bao cát cho đối phương tập luyện, tránh được vài chiêu chứ sao tránh được trăm chiêu, ngàn chiêu. Kết cục cuối cùng chẳng nghĩ cũng biết.

Nhưng sở dĩ Tào Phi dám nói như vậy không phải hắn khoa trương thanh thế. Mà chính hắn có niềm tin hoàn toàn phá được phòng thủ của đối phương.

Chiếc quạt hắn đang cầm trên tay nhìn rất bình thường nhưng chính là bảo khí vô cùng trân quý. Nan quạt được làm từ huyền thiết ngàn năm đúc thành, phần giấy được làm từ lụa thượng hạng được dệt theo phương thức đặc biệt vô cùng dẻo dai, bền bỉ, đao kiếm bình thường khó lòng xuyên thủng.

Bên trong cây quạt có rất nhiều cơ quan bí mật, trong lúc chiến đấu đến giai đoạn quyết định, nếu đột ngột kích hoạt sẽ đem lại hiệu quả vô cùng lớn.

Nhưng những thứ đó không phải là yếu tố khiến hắn tự tin nhất. Ba con dao nhỏ gắn ở đầu cây quạt mới là điều đặc biệt nhất. Nó được làm từ hơn hai mươi loại hợp kim, độ cứng rắn và sắc bén chẳng khác gì thần binh lợi khí. Đao kiếm thông thường không thể thể chịu một kích đã gãy đôi.

Nếu đối thủ của hắn hôm nay là một người đã luyện đến Kim Thân Bất Hoại như Phổ Hoá đại sư thì sẽ khiến hắn phải đau đầu, thậm chí vô kế khả thi. Nhưng Huệ Khả lại khác, hắn đánh giá Huệ Khả chắc chắn chưa thể đạt được Kim Thân Bất Hoại như Phổ Hoá.

Vì nếu khi một người đạt tới thành tựu đó, da thịt toàn thân sẽ chuyển sang màu ánh đồng. Còn da thịt Huệ Khả vẫn chỉ một màu đen xám xịt, cùng lắm là đạt tới tầng một đại viên mãn mà thôi. Với tài trí và lịch duyệt hơn người của hắn, quả nhiên đánh giá đối thủ vô cùng chính xác.

Phía bên kia Huệ Khả vẫn duy trì vẻ mặt thâm trầm đứng im tại chỗ. Bất ngờ cậu đánh ra một quyền nhanh như điện không có dấu hiệu báo trước, thẳng về phía ngực Tào Phi.
— QUẢNG CÁO —

Hắn hơi giật mình, nhưng lấy lại bình tĩnh trong tích tắc. Thi triển thân pháp khéo léo lách sang bên phải, tay trái dùng chiêu Nhất Quán Chỉ điểm thẳng xuống lách Huệ Khả. Chỉ nghe… keng.. một tiếng.

Quyền của Huệ Khả đánh sượt qua vai hắn, dưới lách bị quạt đâm trúng khiến hắn đau nhói kêu lên một tiếng, vội nhảy lùi về sau. Ánh mắt kinh ngạc nhìn xuống ba con dao trên cái quạt vẫn còn dính máu. Dưới lách ba cái lỗ nhỏ xíu bắt đầu rơm rớm máu rỉ ra.

Huệ Khả thấy vẻ mặt cười xéo của đối thủ không giữ được bình tĩnh nữa, liên tục thi triển ra từng quyền như mang theo sức mạnh ngàn cân đánh tới. Trước khí thế vô cùng bá đạo đó, Tào Phi không dám đón đỡ mà chỉ dùng thân pháp né tránh liên tục.

Từng quyền từng quyền mang theo kình phong dữ dội đánh ra khắp nơi, với sức mạnh này cho dù không bị đánh trúng trực tiếp, chỉ dính phải khí kình thôi cũng đủ đối phương phải thụ thương.

Tào Phi đứng xa xa nhìn ra kình khí phát ra cũng phải lạnh người, nếu không phải hắn dựa vào thân pháp cao minh e rằng lúc này không chết cũng phải trọng thương.

Sau khi liên tục tung ra hơn tám mươi quyền, dù Huệ Khả một thân Thần lực cũng phải thở dốc, đối thủ của cậu là Tào Phi cũng không còn giữ được dáng vẻ thong dong như lúc đầu, sắc mặt cũng ửng đỏ lên cho thấy khí lực cũng bắt đầu hao tổn.

Sau năm cái hô hấp, Huệ Khả lại một lần nữa lao vào đối phương tấn công tới tấp. Khí lực còn chưa kịp ổn định lại đã thấy quyền phong như vũ bão đánh tới, Tào Phi mặt biến sắc, lại liên tục thi triển thân pháp tránh né.

Chiêu thức của Huệ Khả tung ra ngoài tốc độ và lực đạo kinh người ra thì không có gì đặc biệt. Nếu không phải hắn có một thân thể rắn chắc như sắt thép, thì e rằng đã chết mấy lần trước những chiêu thức hiểm độc của Tào Phi.

Từ bên ngoài nhìn chỉ thấy Huệ Khả như con mãnh thú đang điên cuồng công kích, phía bên kia Tào Phi như con rắn độc khéo léo trách né thế công, trực chờ cơ hội để bổ một nhát trí mạng vào đối thủ.

Trận đấu cứ như vậy diễn ra suốt hai canh giờ, những người đứng xem cũng bắt đầu thấm mệt. Phía bên kia Huệ Khả vẫn từng quyền phát ra không ngớt khiến ai lấy đều khiếp hãi không thôi.

“ Hắn có phải là người nữa không”

Một tên bên phía Tào Phi lẩm nhẩm. Tào Phi lúc này đã mặt đỏ như gấc, thở dốc từng hơi. Huệ Khả cũng máu me loang lổ khắp người. Lúc đầu khi quyền phong tung ra liên tiếp khiến đối thủ không có cơ hội phản đòn, nhưng sau một canh giờ Huệ Khả đã không còn duy trì nổi thế công như vũ bão nữa.

Tận dụng cơ hội, Tào Phi vừa tránh né, thi thoảng lại thừa dịp phản chiêu, làm cho Huệ Khả không kịp tránh né liên tục bị dính chưởng. Rõ ràng nếu so về kĩ năng thực chiến và chiêu thức biến ảo thì Huệ Khả hoàn toàn không phải là đối thủ của Tào Phi.




Tiên lộ gập ghềnh, nữa bước khó đi, trường sinh tịch mịch, một người khó vấn, nếu tự biết đã không thể thành tiên vương, tiên đế, sao không thể thử làm chạn vương?
Muốn Trường Sinh Trước Hết Phải Đồng Vợ Đồng Chồng