• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 1: Phu thê phối ngẫu, tình càng thêm tình.
"Nhất bái thiên địa!"

Phùng Nguyên mơ màng mở mắt, trước mắt gã chỉ toàn màu đỏ rực rỡ, chung quanh náo nhiệt, ríu rít không ngớt lời ca ngợi, nhất thời Phùng Nguyên ngỡ ngàng, ngơ ngác.

Hình ảnh trong đầu Phùng Nguyên đứt đoạn, hắn nhớ mới vừa rồi có một tia sét đánh tới, sau đó...

Khi hắn cố ghép các mảnh ký ức lại với nhau, đầu hắn bỗng nhói đau, mọi thứ xung quanh đều trở nên trống rỗng, đúng hơn chính là bản thân hắn trở nên trống rỗng.

Đối với thế giới bên ngoài hắn nhìn thấy, cũng nghe rõ ràng, nhưng lại không thể điều khiển được cơ thể, cứ như linh hồn bị nhốt vào trong một cái lồng giam xác thịt, hắn càng cố vùng vẫy thoát ra ngoài, càng cảm nhận bản thân nhỏ yếu bất lực đến nhường nào.

"Nhị bái cao đường!"

"Phu thê giao bái!"

Từng cái bái lạy được hoàn thành, từng cái kính cẩn khom lưng, trong ánh nhìn bất lực của Phùng Nguyên, lễ thành hôn mỹ mãn kết thúc.

Nữ nhân hỷ phục đỏ tươi, cùng hắn bái lạy được thân cận dìu vào bên trong, còn bản thân hắn thì bị một bà cô ép ngồi xuống ghế, cho từng khách nhân tiến tới nói lời chúc mừng sáo rỗng.

Phùng Nguyên ngồi ở đó qua mấy cái thời thần, đến khi đêm đã khuya, tiệc vui tàn hết, hắn mới được đứng dậy, được bà cô khi nãy dắt vào phòng tân hôn.

Ở trong phòng the, có mấy cô gái cười vui hí hửng chặn đường hắn lại, ngăn không cho hắn tới gần tân nương, bà cô phía sau phải chìa ra bao đỏ hối lộ cho mấy nữ nhân thanh sắc thuần tươi kia, mới đuổi được tất cả họ rời đi.

Sau đó bà ta cũng ra khỏi phòng, trước khi đi còn không quen thúc vào hông Phùng Nguyên một cái làm ám thị.

Phùng Nguyên nhận được ám thị, lờ đờ đi tới bên giường, tay mở tấm lụa đỏ đội trên đầu tân nương xuống, lộ ra mỹ miều nhan sắc.

Tâm thần Phùng Nguyên bị nhốt bên trong, thông qua đôi mắt xác thịt, lẳng lặng nhìn tân nương, mặt tươi như hoa, môi hồng như phấn. Đôi má hồng hào, làn tóc đen dài buông xõa sau lưng, đôi mày cong vuốt như vành trăng, đôi mắt trong xanh gợn sóng, chiếc mũi xinh nhỏ càng làm tăng vẻ thanh tú của gương mặt.

Quả là trang tuyệt sắc giai nhân, Phùng Nguyên không khỏi ngẩn người ra nhìn thì đã nghe Nguyệt Mai thỏ thẻ: "Chàng đứng đó làm gì, sao không đem rượu giao môi đến đây, kết thúc nghi lễ. Thiếp giờ mệt mỏi muốn ngủ rồi, chàng còn không nhanh lên."
— QUẢNG CÁO —


Thanh âm nữ nhân mềm mại như nước ngọt dịu êm tai, Phùng Nguyên càng thêm mê mẩn, khi hắn định đáp lời mới sực nhớ mình không thể điều khiển được cơ thể, muốn nói là hoàn toàn không thể, muốn cử động phi lễ càng chẳng làm được.

Đáng hận hơn khi Phùng Nguyên phát hiện, sau khi cơ thể bên ngoài mở tấm lụa che thì không có động đậy, như một pho tượng, đối với lời nói của Nguyệt Mai không cho một chút sắc thái biểu cảm.

Nguyệt Mai trông chờ giây lát, thấy Phùng Nguyên đứng như trời trồng, chỉ biết thở dài: "Là thiếp quên mất, chàng căn bản một kẻ ngốc si, đần độn không hiểu chuyện, làm sao hiểu thiếp đang nói gì."

Nguyệt Mai thấy hôm nay Phùng Nguyên biểu hiện ở lễ đường rất tốt, lòng mong mỏi một chút trông chờ, nhưng là nàng đa tâm nghĩ nhiều. Người trước mặt một kẻ ngu ngốc, đần độn không hơn không kém, chẳng qua trước lúc thành thân được chỉ dạy nhiều lần, nên mới làm đến thế thành thục.

Nguyệt Mai tiếc nuối đứng lên, đi lấy bình rượu trên bàn rót đầy ly, một hơi uống cạn sạch. Lại rót thêm ly khác, đưa tới Phùng Nguyên, một lời chẳng nói đã dùng tay bóp xương hàm, cưỡng chế mở miệng, đổ hết rượu trong ly vào họng, làm hắn sặc sụa ho khan.

Phùng Nguyên trong lồng giam, thấy cảnh bên ngoài không nhịn được gào thét, nữ nhân bề ngoài ôn nhu mỹ miều, sao hành động quá mức thô bạo, hắn suýt nữa muốn xem cô ta làm thành nữ thần tôn thờ, giờ hình tượng nữ thần tan vỡ, tim hắn có hơi chút nhói.

Bên ngoài, Nguyệt Mai sau khi chuốc rượu Phùng Nguyên, coi như hoàn thành xong nghi lễ tân hôn, liền trải ra một tấm nệm dày xuống đất, giở giọng sai bảo: "Hôm nay ngươi ngủ ở đây, không cho phép bén mảng lên giường!"

Thấy Phùng Nguyên vẫn còn ho khan, Nguyệt Mai cau mày khó chịu, một mặt ghét bỏ nhấn người Phùng Nguyên xuống.

Dù đã đẩy ngã Phùng Nguyên nằm ra nệm, nàng còn không hết khó chịu, đá lên người hắn mấy cái rồi mới chịu lên giường nằm ngủ.

Đêm dài thanh vắng, vốn nên có cảnh xuân thu triền miên âu yếm. Ai biết được trong tân phòng đèn hoa kín kẽ, tân nương trằn trọc lăn qua, lăn lại. Tân lang thì ngáy khò khò, ngủ say như chết.

Lúc cơ thể bên ngoài nhắm mắt, Phùng Nguyên bên trong không thể nhìn thấy gì ngoài một màu đen nghịt, tăm tối. Quá mức rảnh rỗi, Phùng Nguyên lúc này lục lọi lại kí ức, sâu chuỗi lại sự tình.

Hắn nhớ tới cảnh mây mù giăng lối, nhật nguyệt lu mờ. Sau đó tia sét đánh xuống rầm vang, âm thanh chấn động bùng nổ, uy lực kinh tâm động phách, dường như trong mơ hồ có một tia sét hướng bên này đánh tới. Khi đó đầu lưỡi hắn chan chát hương vị, tóc dựng ngược đứng, tay chân tê dại, rồi một cơn nhói xé thịt đau đớn, tiếp đó... tiếp đó, hắn đã ở trong hỷ đường, cùng người bái lạy.

Càng nhớ, đầu Phùng Nguyên càng đau. Tuy nhiên, hắn đã thành công sâu chuỗi lại được tất cả kí ức, có vẻ như hắn đã bị sét đánh chết, rồi xuyên không đến một thế giới khác.
— QUẢNG CÁO —

Chỉ là tình cảnh bây giờ của hắn là như thế nào? Chẳng lẽ, xuyên không xảy ra vấn đề, nên mới có tình cảnh trên bảo dưới không vâng.

Xuyên không bị lỗi có cách nào sửa chữa? Sau này hắn sẽ mãi ở trong trạng thái này sao?

Phùng Nguyên thấy lạnh hết cả sống lưng, cuộc sống như thế còn đau khổ hơn cả chết, mà hắn còn không thể tự kết liễu mình được. Đây đâu phải xuyên không làm lại nhân sinh, rõ ràng là tra tấn, giày vò linh hồn người khác.

Nghĩ đến tương lai sau này bị giam giữ như vậy mãi, cái gì cũng không thể làm, lòng Phùng Nguyên chết lặng, chỉ biết tuyệt vọng than thở, chứ chẳng biết làm gì hơn.

Ngay lúc Phùng Nguyên tuyệt vọng nhất, đột nhiên bên tai nghe thấy tiếng ting, ting, ting. Sau đó một âm thanh máy móc không chút tình cảm vang lên.

[ Quá trình truyền tải linh hồn gặp trục trặc không rõ, khởi động quy trình kiểm trắc. Đang xác định nguyên nhân...]

[Quá trình kiểm trắc hoàn thành, nguyên nhân xảy ra lỗi, nguyên nhân lúc truyền tải linh hồn kí chủ, xuất hiện ngoại lai kích thích tác động, dẫn đến quá trình truyền tải bị gián đoạn.]

[Khởi động loại bỏ ngoại lai kích thích.]

[Quá trình loại bỏ thất bại.]

[Khởi động lại quá trình loại bỏ ngoại lai.]

[Loại bỏ thất bại.]

[Khởi động lại quá trình loại bỏ ngoại lai.]

Phùng Nguyên không biết cái âm thanh máy móc này, cũng chẳng hiểu nó đang nói đến cái gì. Nhưng linh cảm mách bảo hắn, thứ đó có thể giúp hắn rời khỏi nơi đây, lần nữa làm chủ cơ thể.

Từng phút từng giây trôi qua, Phùng Nguyên trông chờ âm thanh đó sẽ làm nên điều kì tích. Nào ngờ, kì tích chẳng thấy ở đâu, âm vang liên tục lặp lại không ngớt.
— QUẢNG CÁO —


Từ khi bắt đầu trong tối tăm vô thường, đến khi ánh ban mai ấm áp chiếu rọi xua tan đen tối, âm thanh máy móc đó vẫn cứ lặp lại những câu từ vô nghĩa. Từ khi cơ thể hắn bên ngoài tỉnh giấc, đến khi tối muộn, chẳng có gì khác biệt, như cũ âm thanh vang lên liên hồi không ngừng.

Ngày lại qua ngày, nhật nguyệt luân phiên, chẳng biết đã trôi qua bao lâu, tâm hồn mỏng manh của Phùng Nguyên vỡ nát không còn một mảnh. Hắn đã hết hy vọng trông chờ cái thứ âm thanh kia sẽ cứu được bản thân, giờ phút này hắn chỉ muốn âm thanh đó mau mau dừng lại.

Âm thanh máy móc không biết mệt mỏi nhưng hắn biết mệt, nghe mãi như thế hắn thiếu điều như muốn điên lên, muốn cào cấu, muốn đập phá. Ngặt nghèo thay trong cái tâm trí này hoàn toàn trống trơn, chẳng có thứ gì để hắn đập.

Cứ thế không rõ là đã trôi qua bao lâu, một ngày như bao ngày khác, cơ thể bên ngoài của Phùng Nguyên thẫn thờ lội bộ quanh hoa viên không mục đích. Khi này, âm thanh trong đầu bỗng xuất hiện thay đổi.

[Quá trình loại bỏ thất bại.]

[Tạm ngừng quá trình loại bỏ ngoại lai. Chuyển tiếp quá trình tiếp theo, khởi động quá trình dung hợp.]

Tầm nhìn Phùng Nguyên bất thình lình trở nên tối mờ, qua thoáng chốc đã bình thường trở lại, chỉ là cảnh vật trước mắt đã tươi đẹp hơn xưa rất nhiều. Từng làn gió dịu nhẹ thổi mát lành, hoa tươi đua sắc thắm nở rộ dưới ánh nắng chiều đầu thu. Cảnh vật sống động, chân thật, nói rõ hắn không còn thông qua đôi mắt xác thịt bên ngoài dòm ngó, mà là trực tiếp chính mắt mình dòm ngó.

Hắn thoát rồi, chính thức thoát khỏi cảnh giam cầm tù đầy kia rồi!

Nhân sinh phiền não chốn dương gian
Biển khổ mênh mông suối lệ tràn
Nhân quả luân hồi kiếp nào thoát
Tam sinh tam thế cứ mãi mang.
Chỉ mong cơn say mang được nàng
Tay cầm mỹ tửu dứt phiền ưu
Đời này ta nguyện kiếp phong lưu
Thân dựa núi thả tiêu vô sầu.
Hùng Ca Đại Việt