• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 43: Đại họa sắp ập đến.
Một đêm lạnh giá, Phùng Nguyên không tài nào ngủ được. Gần tờ mờ sáng hắn mới thả lỏng người, cơn ngủ theo đó liền kéo đến. Ấy vậy mà, trên giường Ôn Nguyệt Mai lúc này lại có động tĩnh.

Phùng Nguyên vội vàng mở mắt, đầu váng mắt hoa, quần áo nhàu nhĩ vội bò dậy, đã nghe Nguyệt Mai mềm mỏng cất tiếng hỏi han: "Chàng không ngủ được sao?"

Hắn sắp ngủ rồi đây! Phùng Nguyên chẳng buồn nói, phá giấc ngủ người khác còn hỏi ngủ được không, phụ nữ ở thế giới này có cần như thế khó đoán?

Ôn Nguyệt Mai không nghe Phùng Nguyên đáp lời, cứ ngỡ là vì chuyện bị ép mặc quần áo ướt nên còn hờn dỗi.

Nghĩ thế, nàng bèn ngồi dậy, bảo: "Chàng thay đồ ướt ra đi!"

Phùng Nguyên nghe thì có nghe nhưng không có đi làm, bởi vì y phục ướt đã khô mất từ lâu, thay hay không thay cũng nấy chuyện. Nhưng Ôn Nguyệt Mai nào biết, nàng thấy áy náy, kìm lòng không đặng đứng lên đi lấy một bộ y phục khác đem tới cho Phùng Nguyên thay.

Vốn dĩ Phùng Nguyên muốn nói không cần, chỉ khi nhìn vào mắt Ôn Nguyệt Mai. Hắn thấy dưới mắt nàng một mảng thâm quầng, xem ra không chỉ có mình hắn mất ngủ.

Không muốn phụ lòng tốt nàng ta, đồ cũng đưa tới tận tay, Phùng Nguyên bất đắc dĩ đứng lên thay tại chỗ cho cô gái phiền phức trước mặt hài lòng.

Từng mảnh vải vóc cởi ra, Phùng Nguyên nửa thân trên rất nhanh bị lột trần. Nguyệt Mai thì bị hắn làm cho phát nghẹn, sao có thể thay ngay tại đây được chứ, không biết qua bên kia kéo rèm lên sao.

Phản ứng đầu tiên của Nguyệt Mai là lấy tay che đôi mắt lại, muốn lên tiếng nhắc nhở hắn đi xuống rồi hãy mới thay. Có điều nàng thấy cái gì đó không đúng, bèn tách ngón tay nhìn ra bên ngoài. Thân ảnh Phùng Nguyên đập thẳng vào trong tầm mắt, bóng lưng trần trụi lộ rõ, ở đó chi chít sẹo to nhỏ, lồi lõm đủ loại trông rất ghê sợ.

Nhìn thấy cảnh này, Ôn Nguyệt Mai liền bỏ tay ra nhìn cho kỹ hơn. Càng nhìn nàng càng thấy thương tâm, không nhịn được hỏi: "Lưng chàng bị sao vậy."

Nghe hỏi, Phùng Nguyên quay người sang, chẳng chút cảm xúc đáp: "Bị đánh chứ còn gì nữa."

Khi hắn xoay người, Ôn Nguyệt Mai mới biết không phải chỉ có lưng mà ở trước người y cũng đầy vết lằn, nhất thời không khỏi che miệng.

Mất một lúc lâu nàng chầm chậm tiến tới, sờ vào vết thương trên bả vai mới đóng vẩy kia của hắn, rồi lại sờ vào những vết tích đã có từ lâu khác, cầm lòng không đặng truy hỏi: "Ai làm!"

Phùng Nguyên đứng bất động tùy ý cho Ôn Nguyệt Mai sờ mó. Còn với câu hỏi của nàng, hắn không có ý trả lời.

Thấy hắn ngoan cố như vậy, mắt Nguyệt Mai ươn ướt lệ thủy, lại ẩn ẩn nộ khí xung thiên, lần nữa hỏi: "Ai làm?"

Phùng Nguyên vẫn nín thinh, nửa chữ cũng không thốt ra, Ôn Nguyệt Mai tức giận siết chặt tay:"Là Lê Liễu Thiền phải không?"
— QUẢNG CÁO —


Lúc này đây, Phùng Nguyên mới đảo mắt, thở dài: "Không phải do di nương, chỉ là do ta không tốt thôi."

"Chàng giả ngốc đến đầu óc bị úng nước rồi hả, nhẫn nhịn đến tận nước này, vì cớ gì chứ?"

Phùng Nguyên không trả lời chỉ lẳng lặng nhìn Nguyệt Mai, bất chợt hỏi: "Nàng quan tâm ta sao?"

Mí mắt Ôn Nguyệt Mai cụp xuống, thoáng qua trù trừ, mất một lúc nàng ngẩn đầu lên, nhìn sâu vào trong mắt hắn, nghiêm túc bảo: "Phải! Chàng là tướng công của thiếp, thiếp quan tâm chàng có gì lạ đâu."

"Nếu ta không phải phu quân của nàng thì thế nào?" Phùng Nguyên áp sát tới, gặn hỏi.

Ôn Nguyệt Mai chưa từng nghĩ tới vấn đề này, nếu hắn không phải là tướng công của nàng thì bản thân sẽ quan tâm đến hắn sao?

Nàng không biết, nhưng rất nhanh nàng lắc đầu, nói: "Không có nếu như!"

Nghe thế, Phùng Nguyên khựa bước chân, không đi tới nữa. Ngược lại Ôn Nguyệt Mai nhấc chân tiến tới, chủ động chỉnh chu y phục cho Phùng Nguyên rồi nhỏ nhẹ lên tiếng căn dặn: "Chàng ở lại trong phòng, thiếp có chuyện đi ra ngoài một chút."

Nói đến đây Ôn Nguyệt Mai cũng chỉnh đốn áo quần tóc tai một lượt, sau đó mở cửa đi ra ngoài.

Ôn Nguyệt Mai đã đi xa, Phùng Nguyên ngáp dài, thầm cầu bình an cho di nương của gã. Nói sao đây, hắn không có cố ý, nhưng chuyện đời ai lường trước được chữ ngờ đâu. Thôi thì cho bà ta chịu chút đau đớn, trả chút lãi tức cho những đau khổ thân xác này phải chịu đựng đi.

Chẳng có gì để làm, Phùng Nguyên mệt mỏi thả người xuống nệm, không mất bao lâu cơn buồn ngủ lại ập tới.

Phùng Nguyên ngủ được một lúc thì bị tiếng mở cửa đánh thức, tưởng đâu Ôn Nguyệt Mai trở về, hắn định ngồi dậy cất tiếng chào hỏi, ai ngờ người đến không phải cô ấy mà là Linh Nhi.

Thấy thế Phùng Nguyên chuyển đổi gương mặt, giả nét bần thần, vươn vai, phấn khởi hô:" Linh tỷ tỷ."

Hắn đã lộ mặt trước Ôn Nguyệt Mai, vốn không cần tiếp tục giả đò, nhưng bây giờ không giả không được đâu, chủ yếu là tránh cho Ôn Lâm nghi càng thêm nghi.

Một người vờ vịt lừa cả thiên hạ mười mấy năm, giờ đột nhiên không giả nữa phải cho ra một lý do chính đáng, mà hắn hiện tại không có cái lý do đó. Huống hồ Linh Nhi với hắn có ác tâm, khiến nàng ta không đề phòng cũng tốt.
— QUẢNG CÁO —

Linh Nhi mang thau nước tới, thấy Phùng Nguyên không khỏi nhớ tới chuyện đêm qua liền một mặt thẹn không thôi. Qua loa lau mặt cho hắn xong nàng lập tức bỏ chạy, không dám ngoảnh đầu lại nhìn.

Không lâu sau, Ôn Nguyệt Mai nối gót vào phòng, ân cần dẫn hắn đi lên nhà ăn, cùng mọi người ăn sáng.

Nói là mọi người, thật ra chỉ có Ôn Lâm cùng với Ôn Nhất Tinh, còn Ôn Nhất Chính cùng Diễm Nương chẳng thấy bóng dáng đâu.

Trong lúc dùng bữa Phùng Nguyên vẫn như cũ muốn quậy lên một chút, ai dè bị Ôn Nguyệt Mai giữ yên không cho động đậy. Bất quá, cây muốn lặng gió lại chẳng muốn ngừng, Ôn Lâm dù không nói lời nào nhưng có mấy lần nhìn về hắn thoáng toát ra sát khí.

Ôn Nhất Tinh càng không cần nói, lâu lâu cất tiếng xỉa xói. Phùng Nguyên cũng len lén như vô tình lại cố ý liếc nhìn gã, tận sâu trong đáy mắt lóe lên tinh quang.

Theo Phùng Nguyên, người này rất... khó đoán.

Nhớ tới đêm hôm đó, hắn đã đánh ngất Ôn Nhất Tinh cùng Diễm Nương rồi ném vào trong phòng củi.

Chỉ đơn thuần ném trong phòng củi không có làm gì thêm, mà trong lời Nguyệt Mai, Diễm Nương cùng một tên người hầu trong phủ mây mưa, trên người không một mảnh vải che thân, còn Nhất Tinh thì ngủ ngon lành ở trong từ đường. Chả cần nghĩ mọi chuyện đều đã quá rõ, có người đang giúp đỡ Ôn Nhất Tinh, đồng thời muốn hãm hại Diễm Nương.

Ban đầu hắn còn cho là Ôn Lâm làm, song trong lời Ôn Lâm, hắn thấy được gã cũng rất bất ngờ, giống như không có liên can.

Liên can hay không Phùng Nguyên không biết, hắn chỉ biết Ôn gia thật quá loạn, vẫn là nên sớm tìm thuốc giải rồi thoát khỏi đây thì hơn.

Ăn xong ai về nhà nấy, Ôn Nguyệt Mai đi trước dẫn theo Phùng Nguyên đi qua hoa viên.

Ngắm nhìn những bông hoa tươi nở, mặt mày nàng dần xuống sắc, mang theo nỗi lo âu nói với hắn: "Hoa viên này là phụ thân đích thân trồng từng cây một, vì thiếp mà trồng nên một vườn hoa rộng lớn, mà bây giờ..."

Ôn Nguyệt Mai lẳng lặng nhìn từng bông hoa đang nở, tay chạm vào chúng, mắt đăm chiêu tưởng nhớ về quá khứ.

Mất nửa ngày, nàng nhìn Phùng Nguyên hỏi: "Chàng nói phụ thân đi lên kinh có hay không gặp nguy hiểm?"

Phùng Nguyên thấy nơi đây không người bèn chả cần trang, chững chạc lên tiếng phân tích: "Vũ quốc trăm mối rối như tơ giò, rất nhiều thế lực cũng đang dần trỗi dậy, phân nhánh rất nhiều. Trong nhất thời tân vương cũng không có khả năng khống chế tất cả, không có khả năng một tay che trời. Nên chuyến đi này của nhạc phụ không có gì hung hiểm, sẽ bình bình an an trở về thôi."

Đây không phải là hắn an ủi Ôn Nguyệt Mai mà sự thật chính là thế. Mặc dù đối với tình hình bên ngoài hắn không hiểu nhưng triều đại nào cũng chả có khác biệt, một khi có chuyển biến tất sẽ khiến các thế lực ẩn nấp chờ thời trỗi dậy làm loạn.
— QUẢNG CÁO —


Tân vương nếu là người khôn ngoan trong tình cảnh hiện tại sẽ không kiếm thêm thù địch, phải lôi kéo thêm đồng minh mới là điều cần làm.

Nhị hoàng tử Vũ Kiệt, người này chân chính đáng sợ, ẩn nhẫn nhiều năm không ai phát giác. Một người như thế không có khả năng là kẻ ngu ngốc, an toàn Ôn Nhất Thiên không cần lo lắng.

Ôn Nguyệt Mai nghe Phùng Nguyên nói sắc mặt dần khá hơn, bỗng cười cười bảo: "Nói tới, Phùng lang cùng tân vương thật có nhiều điểm tương đồng, hai người đều là rồng phượng ẩn mình trong đầm lầy, trốn tránh ánh mắt của thiên hạ."

"Ta không phải kẻ tài." Phùng Nguyên lập tức phủ định, hắn chỉ là một kẻ thích sống một đời an nhàn, muốn nằm không hưởng lạc.

Ôn Nguyệt Mai không có cho ý kiến, chỉ là nét mặt hiện lên ý cười. Sau đó nàng dẫn Phùng Nguyên tiếp tục đi dạo. Đi được vài bước Phùng Nguyên nhanh chân vượt lên, không biết từ lúc nào trong tay cầm theo một bó hoa màu trắng đưa qua cho nàng.

Không cần nói Ôn Nguyệt Mai cũng biết, đóa hoa này là hái trộm trong vườn mà có. Nàng toan lên tiếng chửi hắn, nhưng nhìn bó hoa trong tay y nàng lại không làm thế, trái lại còn vươn tay ôm nó vào lòng.

Mùi hoa ngào ngạt, hương vị thật êm dịu cũng thật ngọt, khiến Ôn Nguyệt Mai say sưa đắm chìm. Mất một lúc lâu, nàng mới tiếp bước dẫn Phùng Nguyên đi dạo quanh Ôn phủ một vòng.

Không thể không nói Ôn phủ thật rộng, chỉ dạo quanh một vòng thôi mà đã đi đến gần giữa trưa. Phùng Nguyên đi đến mỏi rục hai cái đầu gối. Thế nhưng Ôn Nguyệt Mai lại như ăn thuốc tăng lực, càng đi càng hăng khiến hắn không biết mở lời như thế nào.

Đã gần trưa, Ôn Nguyệt Mai có chút không nỡ dẫn Phùng Nguyên trở về tiểu viện.

Dọc đường nàng thấy gia nhân đang bàn luận gì đó rất sôi nổi, bèn tò mò qua hỏi thì được biết mới vừa rồi có người từ kinh hồi báo, truyền tin gia chủ trong kinh đã bị bắt giam.

Nghe tin dữ, Ôn Nguyệt Mai tức tốc chạy đi tìm Ôn Lâm để hỏi rõ, hoa trong tay bị nàng trong vô thức rải ra khắp mặt đất.

Phùng Nguyên không có chạy theo, hắn đứng bất động tại chỗ, hai hàng lông mày nhíu chặt không thôi. Mới đây còn nói Ôn Nhất Thiên sẽ an toàn trở về, bây giờ người đã bị bắt nhốt, vả mặt kiểu này có chút nhanh a.

“Có người lính, mùa thu ấy ra đi từ mái tranh nghèo.
Có người lính, mùa xuân ấy ra đi từ đó không về.
Dòng tên anh khắc vào đá núi, mây ngàn hoá bóng cây che.”
Lời bài hát “Màu hoa đỏ” bỗng xuất hiện trong tâm trí Chương ngắm nhìn núi non trùng điệp.
Vạn Xuân Đế Quốc