• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 51: Tử Nguyên Công Chúa
Chương 51: Tử Nguyên Công Chúa

Mục tiêu báo thù chủ yếu của Trường Thiên hiện tại là công tử họ Hà kia, gã mới là chủ mưu. Còn đám ăn mày kia thì là đồng phạm. Xử lí đám ăn mày kia thì quá dễ dàng, nhưng xử lí vị công tử kia lại không phải chuyện dễ nhưng cũng không khó, chỉ là cần phải đi đường vòng để xử lí.

Người giết hại hai anh em nguyên chủ mang họ Hà, tên Tri Vũ. Tên thì rất đẹp nhưng làm người thì thật khó coi.

Hà Phủ cũng được xem là quý tộc, chỉ là từ lâu đã xuống dốc. Đời ông nội của Hà Tri Vũ từng làm Phò Mã, cưới được công chúa hoàng tộc không được sủng ái. Do vậy con đường làm quan cũng không thuận, lại là người bình thường, tài hoa có hạn, thành ra không được trọng dụng. Tuy mang danh hoàng thân quốc thích nhưng nhìn chung cũng không có địa vị gì đáng nói. Một đời không bằng một đời, đến đời Hà Tri Vũ thì lại càng tệ.

Hà Phủ chỉ có Hà Tri Vũ là người thừa kế, cũng là con trai duy nhất của Hà Gia Chủ. Từ nhỏ đã được cha mẹ sủng ái, đối với người có thân phận thấp hơn mình thì xu nịnh đủ đường, còn đối với người có địa vị thấp hơn bản thân thì hạch sách và khinh thường đủ điều.

Mặc kệ địa vị không cao nhưng dẫu sao cũng mang cái danh hoàng thân quốc thích, ít nhiều cũng còn tước vị trong người. Chỉ cần không làm chuyện gì náo loạn quá lớn, mọi người cũng là mắt nhắm mắt mở cho qua.

Trường Thiên nếu muốn báo thù cho nguyên chủ, cách hả dạ nhất chính là khiến cho Hà Tri Vũ bị thân bại danh liệt rồi chết. Suy nghĩ một lúc, Trường Thiên đã có cách giải quyết. Nhưng trước hết, Trường Thiên cần xử lí đám ăn mày đã đánh phế nguyên chủ khiến nguyên chủ ôm hận mà chết.

Chuyện này càng dễ làm. Cứ mua chuộc một đám ăn mày khác xử lí đám ăn mày này là xong. Vừa báo được một phần thù, vừa không khiến tay mình bẩn. Việc này, Trường Thiên giao cho Lệ Vô Ưu xử lí, bản thân cũng không có hứng thú nhúng tay.

Bên này Trường Thiên vừa xử lí vài chuyện. Bên kia, Chử Quang đã đứng trước Quốc Sư Phủ. Xuất ra lệnh bài, một đường thông thuận nhìn thấy Thiên Tuyền Quốc Sư đương triều.

Thiên Tuyền Quốc Sư không chỉ là Quốc Sư đương triều Mai Thiên Hoàng Triều, mà còn là Đạo Tử của toàn Đạo Môn.

Cùng là Đạo Tử, nhưng phân lượng và địa vị của hai người là một trên trời một dưới đất.

Chử Quang chỉ là Đạo Tử của một môn phái trong Đạo Môn. Còn Thiên Tuyền Quốc Sư là Đạo Tử của toàn Đạo Môn.
— QUẢNG CÁO —

Mặc kệ là tư chất hay thiên phú, Thiên Tuyền Quốc Sư đều đè nặng Chử Quang lên mà quất qua quất lại vài lần. Chử Quang tuyệt không có cơ hội phản kháng.

Cả hai lại sư xuất đồng môn, từ nhỏ từng cùng nhau tu hành. Mãi cho đến khi Thiên Tuyền Quốc Sư lên 15 tuổi mới xuống núi kế thừa vị trí Thiên Tuyền Quốc Sư. Tính đến nay đã mấy năm Chử Quang không được gặp Thiên Tuyền Quốc Sư.

Từ xa nhìn lại, Thiên Tuyền Quốc Sư vẫn không có gì thay đổi, vẫn là một bộ lạnh lùng, vẫn là một dung mạo tuấn mỹ phi phàm. So về nhan giá trị, Chử Quang được 100 điểm thì Thiên Tuyền Quốc Sư còn cao hơn đạt đến 200 điểm. Đây mới chỉ là trạng thái phong ấn của cả hai, nếu là giải hết phong ấn, cũng không biết sẽ là khung cảnh gì.

"Sư huynh, sư đệ hữu lễ." Đối diện với Thiên Tuyền Quốc Sư, Chử Quang mỉm cười hành lễ.

"Sư đệ miễn lễ. Mời ngồi." Thiên Tuyền Quốc Sư lạnh nhạt khách khí đáp lời, tay chỉ về chỗ ngồi đối diện.

Chử Quang đáy lòng có hơi hụt hẫng, thầm nghĩ: Lại thế nữa rồi, sư huynh thật sự danh bất hư truyền, đúng thật là vô tâm vô tình mà. Sư huynh đệ lâu ngày gặp lại, nhìn nhau cứ lạnh nhạt xa cách không khác người ngoài. Như thế này thì làm sao trò chuyện tiếp đây.

Nghĩ thì nghĩ, Chử Quang cũng không dám than phiền. Thành thật ngồi đối diện Thiên Tuyền Quốc Sư. Hạ nhân dâng trà bánh lên, tuy đã ăn sáng rồi, Chử Quang cũng không cảm thấy no mấy, tiện tay cầm khối bánh lên ăn, lại uống thêm ngụm trà. Thầm khen trong lòng: bánh ngon, trà cũng ngon. Không hổ là trà bánh ở chỗ sư huynh.

Thiên Tuyền Quốc Sư nhìn thanh niên ăn uống không nhìn ai ở trước mặt, đáy mắt lạnh nhạt cũng không nói gì. Chỉ cầm quyển sách trên bàn, tiếp tục đọc sách.

Chử Quang đang ăn vẫn không quên len lén nhìn sư huynh. Thấy Thiên Tuyền Quốc Sư đang đọc sách cũng không làm phiền. Hai mắt loé lên tia tò mò. Lần này y hạ giới trước tìm sư huynh cũng không phải là để cùng sư huynh hàn huyên, mà là vì nghe ngóng bát quái.

E hèm, biết đâu sẽ nghe ngóng được chuyện gì đó thú vị. Ngày sau trở về còn có cái để kể cho các sư huynh sư đệ trong môn phái nghe.

Chử Quang một bên bát quái một bên cũng không quên nhiệm vụ. Nghĩ đến việc đột phá giới hạn, đáy mắt Chử Quang hiện ra tia sáng kiên định, đồng thời khá tò mò không biết Trường Thiên sẽ giúp y như thế nào. Chuyện này chắc phải từ từ mới biết, hiện tại trước cứ làm thân với người ta cái đã.
— QUẢNG CÁO —

Chử Quang suy tính cái gì, Trường Thiên hiện tại tạm thời chưa biết. Lúc này hắn đang ở gần khách trạm, nơi đoàn người Cẩu Hoàng đang ở tạm. Hắn có lòng muốn gặp Cẩu Hoàng nhưng có vẻ hiện tại vẫn chưa thích hợp. Hiện tại khách trạm vẫn còn có nhiều người canh gác, muốn vào phải kiểm tra thân phận mới được vào. Mà hai người hiện tại vẫn chưa chứng thực thân phận, đụng đến vụ kiểm tra thân phận sẽ khá rắc rối. Nên đành lấy lui làm tiến, trước tìm một khách điếm ở tạm.

Trường Thiên và Lệ Vô Ưu không do dự cất bước đến khách điếm cách đó không xa đặt phòng. Hai người đi ở lề đường, từ phía đối diện có một chiếc xa liễn xa hoa được kéo bởi hai con yêu thú khổng lồ chạy tới. Hai bên thoáng qua mà đi, một cơn gió thổi thoáng qua, rèm cửa nhấc lên, Trường Thiên vừa lúc đưa mắt nhìn liếc qua. Một ánh mắt đã bị kinh diễm, đó là một thiếu nữ đẹp đến không thể diễn tả thành lời, không tự chủ dừng bước chân ngoái đầu nhìn lại.

Lệ Vô Ưu nhận thấy Trường Thiên không đi mà dừng lại. Tâm sinh nghi hoặc quay đầu nhìn lại, nghi vấn hỏi:

"Công tử?"

Trường Thiên từ trạng thái kinh ngạc mà hồi phục tinh thần, đáp: "Không có gì. Đi thôi."

Dứt lời liền dẫn đầu đi trước. Đáy lòng lại suy nghĩ về người mà hắn mới gặp. Đối với dung nhan của thiếu nữ, hắn tuy có kinh diễm nhưng không phải là kiểu người thấy mỹ nữ đã mất đi năng lực hoạt động. Hắn kinh ngạc là ở chỗ bảng thông tin của thiếu nữ đó. Trông thì rất bình thường nhưng cứ cảm thấy có gì đó không ổn, đây là cảm giác đầu tiên của hắn khi nhìn thấy thông tin của thiếu nữ đó. Nghĩ bản thân cùng thiếu nữ đó chắc không có giao thoa nên cũng không để trong lòng.

Mà xa liễn chở thiếu nữ kia đến trước cổng Quốc Sư Phủ thì dừng lại. Hạ nhân thấy xa liễn, không cần nhìn dấu ấn cũng biết là ai. Vội cho một người khác chạy vào bẩm báo, bản thân thì nghênh người vào Phủ.

Thiếu nữ được cung tỳ đỡ xuống xa liễn, một thân Nhật Bình lộng lẫy, đầu đội khăn đóng cầu kì. Thiếu nữ có được dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, mắt hàm xuân thủy, mũi nhỏ, miệng anh đào, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, làn da trắng mịn không tì vết tựa như khối ngọc thượng hạng, mái tóc đen dài bóng mượt. Thân hình yểu điệu tuyệt mỹ. Khí chất cao quý khó ai sánh bằng.

Nàng chính là Tử Nguyên công chúa đương triều, con gái thứ ba được sủng ái nhất của Mai Thiên Đế.

"Bái kiến công chúa điện hạ." Hạ nhân và người dân xung quanh, thấy nàng xuất hiện lập tức quỳ xuống hành lễ.

Tử Nguyên công chúa mỉm cười nhẹ nhàng, thanh âm ôn hoà như tắm mình trong gió xuân cất lời. "Miễn lễ."
— QUẢNG CÁO —

Mắt đẹp nhìn cổng lớn Quốc Sư Phủ, nàng giữ vững phong thái cao quý của một công chúa, theo chỉ dẫn của người hầu đi vào trong Phủ, sau lưng đi theo một cung tỳ và hai thái giám thân cận, trên tay thái giám cầm theo một hộp gỗ tinh xảo.

Thiên Tuyền Quốc Sư nghe hạ nhân bẩm báo, đợi một lát đã thấy Tử Nguyên công chúa đi tới. Chử Quang ngồi ở bên cạnh bị chuyện này khơi gợi lên hứng thú khi nhớ ra chuyện gì đó, tò mò nhìn ngoài cửa. Tuy bản thân đã nhìn thấy nhiều loại hình mỹ nữ, nhưng khi nhìn Tử Nguyên công chúa vẫn bị phong thái của nàng kinh diễm. Đó là một loại phong thái cao quý và ưu nhã chỉ có công chúa hoàng tộc mới có.

Tử Nguyên công chúa từ xa nhìn Thiên Tuyền Quốc Sư cùng một thanh niên lạ mặt ngồi cùng bàn, nàng khoé miệng nở nụ cười ôn hoà, tuy có thắc mắc không biết thanh niên ngồi đối diện Quốc Sư là ai nhưng cũng không tỏ vẻ tò mò.

Thấy Tử Nguyên công chúa đến gần, Thiên Tuyền Quốc Sư theo phép lịch sự đứng dậy chắp tay nói. "Công chúa điện hạ, vi thần hữu lễ."

"Công chúa điện hạ, tại hạ hữu lễ." Chử Quang cũng không ngoại lệ, đứng dậy chắp tay nói.

"Nhị vị khách khí, Tử Nguyên hữu lễ." Tử Nguyên công chúa gật đầu đáp lời. Thấy thanh niên lạ mặt kia không hành lễ, nội tâm cũng hiểu rõ thân phận người này không tầm thường.

Tuyệt Thiên Đại Lục lấy cường giả vi tôn làm thước đo tôn ti trật tự. Giữa các thế lực có phân chia mạnh yếu khác biệt. Tuy nàng xuất thân Hoàng Tộc nhưng không phải là người có thân phận cao quý bậc nhất. Giữa Hoàng Tộc cũng phân chia nhiều loại, mà Mai Thiên Hoàng Tộc lại chỉ đạt trung lưu, trên còn có vô số Hoàng Tộc có địa vị cao hơn Mai Thiên rất nhiều. Chưa kể đến các tông môn, bang phái, hội, lâu và nhiều dạng thế lực khác có địa vị cao hơn Mai Thiên nhiều.

Phàm là thế lực, tổ chức và cá nhân có địa vị kém hơn Mai Thiên Hoàng Tộc thì mới bắt buộc phải hành lễ với người trong Hoàng Tộc. Nếu đối phương có thân phận và địa vị ngang nhau hay cao hơn, thì họ hoàn toàn không cần hành lễ với người của Mai Thiên Hoàng Tộc.

Thiên Tuyền Quốc Sư thân phận đặc thù, có thể trở thành Quốc Sư của Mai Thiên Hoàng Triều, đây thật sự là niềm vinh hạnh của Mai Thiên. Theo lẻ dĩ nhiên, Thiên Tuyền Quốc Sư có thể không cần hành lễ khi thấy đế vương, huống chi chỉ là một công chúa như nàng. Nếu Thiên Tuyền Quốc Sư thấy mà không chào hỏi, nàng cũng không có lập trường chỉ trích đối phương.

Còn như thanh niên lạ mặt kia, tuy không rõ thân phận của y, nhưng chắc y cũng không phải là người có địa vị thấp. Gần đây khí trời lại có thay đổi, một vài người có địa vị cao xuất hiện cũng không phải là chuyện khó hiểu. Tử Nguyên công chúa cũng không mấy kinh ngạc hay tỏ ra bất mãn. Nếu người xuất hiện ở đây, vậy chính là khách của Thiên Tuyền Quốc Sư, có thể được Quốc Sư tự mình tiếp đón, còn lo thân phận của người này thấp hay sao.

Thế nhân luyện võ, ta chơi ngải. Xuyên thế song kiếp vươn đỉnh cao. Thương Sinh Giang Đạo đón chào các đạo hữu!
Truyện thể loại võ hiệp, main sẽ đi từ yếu lên mạnh. Nội dung truyện chú trọng chất lượng, đây là mục tiêu của tác giả. Tác giả đảm bảo sẽ cố gắng đem đến một tác phẩm có nội dung hoàn chỉnh, tình tiết hoàn chỉnh, logic đầy đủ, cốt truyện hấp dẫn. Hi vọng nhận được ủng hộ.