• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 46: Đến Đế Quân thành
Đế Quân thành, một tòa thành to lớn, tập trung vô số người.

Phàm nhân, cổ sư đi đầy đường đầy đất, quy mô nhân khẩu mấy trăm vạn. Phía sau còn có cổ tiên tọa trấn.

Phương Chính đi tới Đế Quân thành, cũng không tránh khỏi cảm khái trước sự nguy nga của nó. So với Thương gia thành, nơi này lớn hơn không chỉ gấp đôi.

Hơn nữa, Phương Chính đối với Thương gia thành còn có hiểu biết trước khi tới, mà đối với Đế Quân thành, còn chỉ mới nghe đại khái từ Lâm Xung, cụ thể thế nào cũng không quá rõ ràng.

Phương Chính cùng Phương Niệm Dung cùng đi, theo dòng người đi tới cổng thành, sau đó giao nộp phí vào cổng, liền thuận lợi đi vào trong.

Trong thành, con đường rộng lớn, nhưng người đi lại đầy cả mặt đường.

Hai bên bày các loại hàng quán, tấp nập vô cùng. Này đó hàng quán, cũng chỉ là mấy tạp hóa vỉa hè, bán các loại nông sản, thực phẩm tươi. Hoặc các loại bánh bao, bánh nướng, đồ trang sức.

Mà những thứ này, cũng chỉ thuộc dạng sạp hàng nhỏ, không tính là kiến trúc, nằm chen lẫn ở trước các khoảng trống giữa các tòa kiến trúc.

Mà những tòa kiến trúc phía sau, bề ngoài tương đối đồng nhất, đều là máy ngói, lầu các.

Có tửu lâu, trà quán, khách điếm. Cũng có thanh lâu, đổ thạch tràng, đánh bạc, hiệu cầm đồ các loại.

Mà nằm sâu ở trung tâm Đế Quân thành, còn có các cứ địa của thập cổ phái và các môn phái nhỏ khác.

Đế Quân thành là trung tâm thương mại lớn nhất Trung Châu, các môn phái dù lớn dù nhỏ cũng phải có kinh doanh mua bán, trao đổi tài nguyên. Cho nên bọn họ đều sẽ cử ra một nhóm đệ tử, chuyên môn đóng giữ ở trong Đế Quân thành.

Như vậy vừa tiện trao đổi mua bán, vừa tiện thu thập tình báo, mà cách vài năm, cũng có thể tổ chức chiêu sinh vào môn phái tại trong thành.

Nếu so sánh, Phương Chính chỉ có thể nói, Đế Quân thành giống như là kinh thành trong các phim kiếm hiệp, thậm chí còn muốn sầm uất hơn.

- Công tử, bên đây, bên đây!

Phương Chính vừa vào thành không lâu, trong tiếng người huyên náo liền nghe thấy tiếng hô lớn.

Theo tầm mắt nhìn lại, liền thấy một nam thanh niên, vẻ mặt vui mừng vừa vẫy tay gọi, vừa chen qua đám người chạy về phía này.

- Công tử, ngươi cuối cùng cũng tới!

Thanh niên đi lại bên cạnh, vẻ mặt kích động nhìn lấy Phương Chính.

Phương Chính hiện tại đã đổi về một thân áo bào bạch lam, cũng đem cốt diện cổ một lần nữa đắp lên mặt. Dù gì Lâm gia còn chưa thấy mặt của hắn, nếu không đeo mặt nạ, mấy người Lâm gia sẽ khó mà đón hắn được.

Phương Chính nhìn thanh niên từ trên xuống dưới, trong ánh mắt hiện lên nét mờ mịt.

Thanh niên nhìn thấy, cũng không có ngoài ý muốn, ngượng ngùng nói.

- Công tử không nhận ra ta cũng đúng, bất quá, ngài còn nhớ Tiểu Nhu không?
— QUẢNG CÁO —


Phương Chính nghe vậy, làm vẻ mặt nhớ ra, lãnh đạm gật đầu nói.

- Nhớ! Tiểu Nhu là nghĩa nữ của Lâm Xung. Tư chất là loại giáp chín thành chín. Ta còn đặc biệt vì nàng chuẩn bị âm dương... Chờ chút!

Phương Chính đang nói giữa chừng, vẻ mặt đột nhiên cứng đờ, sau đó kinh ngạc nhìn lại thanh niên trước mặt.

Tính toán một chút, năm đó Tiểu Nhu mười bốn tuổi, đến hiện tại cũng sắp hai mươi, mà thanh niên trước mặt cũng chỉ khoảng mười tám mười chín, gương mặt còn có nét nhu mì, nhìn qua rất là thư sinh yếu đuối.

- Chẳng lẻ nói...

Phương Chính có chút ngoài ý muốn, đánh giá nhìn thanh niên từ đầu đến chân.

Thanh niên cười khổ, khẽ gật đầu.

Phương Chính im lặng, qua một lúc mới hỏi.

- Bao lâu rồi?

- Đại khái là năm tháng trước!

Thanh niên đáp.

- Ngươi bây giờ gọi là gì?

Thanh niên gãi gãi má, nói.

- Nghĩa phụ nói ngày sau cũng sẽ quay lại ban đầu, nên cũng không có đổi tên, hiện tại mọi người đều gọi ta là Tiểu Nhu Tử. Công tử cũng có thể gọi ta như vậy!

Phương Chính gật đầu, cũng không nói gì thêm, chỉ ra dấu cho Tiểu Nhu Tử dẫn đường.

Tiểu Nhu Tử năm xưa là một bé gái, tư chất loại giáp chín thành chín.

Phương Chính vì lo lắng trường hợp tư chất đột nhiên thăng lên, trở thành thập tuyệt thể, vì vậy lúc trước có giao cho Lâm Xung âm dương chuyển thân cổ, dùng làm thủ đoạn ứng phó.

Mà mọi việc phía sau, cùng Phương Chính lo lắng không sai biệt.

Tiểu Nhu Tử tu hành, theo thời gian, tư chất liền thăng lên thành thập tuyệt thể. Hắn một mực nghe lời Phương Chính, báo việc này cho Lâm Xung. Cũng giờ giờ khắc khắc cố gắng tu hành, chú ý tự thân.

Đến khoảng nửa năm trước, hắn trở thành tứ chuyển trung giai, mà đại nạn của thập tuyệt thể cũng tới. Lâm Xung vì vậy vận dụng dương cổ, để hắn chuyển thân thành nam, tạm thời khắc phục tệ đoan của thập tuyệt thể.

Tiểu Nhu Tử lúc này vì Phương Chính dẫn đường, trên đường đi cũng đại khái nói cho Phương Chính nghe tình huống mấy năm qua Lâm gia gặp phải.

Lúc rời đi gia trại, trên đường có đàn hạc của Phương Niệm Dung bảo hộ, bọn họ đi tới giới bích cũng rất an ổn.
— QUẢNG CÁO —


Nhưng sau khi xuyên qua giới bích, mọi việc liền trở nên khó khăn hơn nhiều.

Cổ giới có ngũ vực, ngũ vực cách biệt, cổ sư đối với người ngoài vực rất bài xích. Trung Châu tuy không phải đứng đầu trong việc bài xích người ngoại vực, nhưng đối với người ngoại vực cũng rất là xa lánh cùng chèn ép.

Đám người Lâm gia cũng gặp không ít chèn ép cùng xa lánh. Một trận đường đi vô cùng gian nan.

Bọn họ gần như không thể cùng các thương đội khác ở Trung Châu giao dịch, còn thường gặp phải thổ phỉ chặng đường cướp bóc.

May nhờ trong Lâm gia còn không ít phàm nhân. Trong khoảng thời gian đầu, lương thực không đủ, đều là dựa vào các phàm nhân làm lụng vất vả đổi thức ăn về.

Phàm nhân trên người không có khí tức ngoại vực nhiều, rất dễ hòa hợp cùng địa vực. Trong giới phàm nhân với nhau, cũng không thể phân biệt ra.

Dọc theo đường đi, bọn họ khi thì làm việc bán thời gian cho các gia thôn, khi thì mở các hàng quán nhỏ, bán trà bánh đổi lấy chút nguyên thạch vụn vặt.

Chờ đến lúc các cổ sư dần thích ứng địa vực, cuộc sống cũng trở nên dễ dàng hơn.

Bọn họ dìu đở nhau, bán hết đám hùng sư với giá rẻ, sau đó xin gia nhập một cái thương đội làm chân chạy vặt, tích góp từng chút, lần nữa cấu tứ ra một cái thương đội khác.

Sau đó ba huynh muội Lâm gia được Phương Niệm Dung đưa tới, cùng Lâm gia hội hợp.

Mượn nhờ năng lực của ba huynh muội, cùng với ba con cổ trùng mưu sĩ, tướng quân, thương nhân tỉ mỉ tính toán. Lâm gia từng bước lớn mạnh, sau đó đi vào Đế Quân thành, mở một cái tửu quán thuộc vào trung thượng đẵng trong Đế Quân thành, căn cơ cũng ổn định tại nơi này.

- Bất quá, cái gì cũng phải có cái giá của nó. Để có được căn cơ ngày hôm nay, Vũ ca, An tỷ cùng Anh tỷ đã bại lộ con cổ trùng cộng sinh của mình, dẫn đến không ít người mơ ước. Thậm chí...

Tiểu Nhu Tử than thở một hơi, nhưng nói một nửa, lại lặp tức ôm miệng, ánh mắt lo lắng chuyển qua nhìn Phương Chính.

Phương Chính vẻ mặt bình thản, nhìn không ra một chút biểu cảm nào, như cũ đi ở phía trước.

Ngược lại là Phương Niệm Dung vẫn luôn trầm mặt đi bên cạnh, lúc này hơi cau mày, nhìn về phía Tiểu Nhu Tử.

Cổ trùng cộng sinh trên người ba huynh muội Lâm gia, Phương Niệm Dung còn là lần đầu nghe tới. Tuy nhiên, từ trong lời nói của Tiểu Nhu Tử, ẩn ẩn có một nguy cơ đang tìm tàng.

- Không cần để ý, ta từ sớm đã nghĩ tới việc này, cho nên cũng không có gì là ngoài ý muốn.

Phương Chính lúc này nói, ánh mắt như cũ nhìn thẳng phía trước.

Hắn không nói dối, bởi vì hắn là loại tính đến trường hợp xấu nhất trước, cho nên cũng đã tính tới trường hợp bộ ba con cổ thiên ngoại bị phát hiện. Thậm chí còn tính đến việc chúng bị người ta bắt đi, bị luyện hóa.

Nhưng như vậy thì thế nào? Lấy lại được vì mình dùng thì lấy. Lấy không được, vậy thì không cần để ý làm gì.

Tiểu Nhu Tử nghe Phương Chính nói như vậy, hơi ngẩn ra, sau đó không khỏi nhớ tới.

Lúc hắn xung phong nhận việc ra ngoài đón Phương Chính, Lâm Xung từng dặn dò qua hắn, tuyệt đối không được đem tình huống hiện tại nói với Phương Chính. Nhưng Lâm An lúc đó lại nói.
— QUẢNG CÁO —


- Không cần phải giấu, Lạc Hành ca ca là loại người gì, ta tương đối hiểu rõ. Huynh ấy chắc chắn đã lường trước tình huống bây giờ của chúng ta. Có che giấu, cũng là vô dụng.

Tiểu Nhu Tử lúc đó không hiểu gì, bởi vì hắn nhìn thấy Phương Chính, cũng chỉ mới hai lần. Một lần là lúc được tham gia khai khiếu, một lần là trước lúc Lâm gia rời khỏi Nam Cương. Cho nên đối với Phương Chính, hắn một chút cũng không hiểu.

Chỉ là dù không hiểu, cũng không cấm hắn đối với Phương Chính cực kỳ sùng bái cùng ngưỡng mộ.

Nhưng hiện tại, hắn xem như đã hiểu được lời Lâm An đã nói.

- Công tử quả nhiên lợi hại.

Tiểu Nhu Tử lúc này cảm khái, sự sùng bái trong lòng cũng tăng thêm một bậc.

Phương Chính không cho ý kiến, vẫn như cũ đi tới.

Theo sự dẫn dắt của Tiểu Nhu Tử, ba người đi tới một tòa đình viện tầm trung.

Ở đó, Lâm Xung dẫn theo ba huynh muội Lâm gia, cùng một đám tinh anh đã đứng đợi ở cửa.

Vừa thấy Phương Chính đi tới, bọn họ liền lộ ra vẻ mặt vui mừng. Nhất là đám tinh anh càng là lộ vẻ kích động, giống như người hâm mộ gặp được thần tượng của mình.

Bọn họ cũng giống như Tiểu Nhu Tử, xuất thân gia nô, may nhờ có Phương Chính mới có thể khai khiếu, thoát kiếp nô tịch, trở thành cổ sư. Còn không phải là ma đạo cổ sư bị người người đuổi giết, mà là tinh anh của một cái gia tộc, được trọng tâm bồi dưỡng.

Không thể nghi ngờ, nếu không có Phương Chính, bọn họ sẽ không có được ngày hôm nay. Cho nên, độ trung thành của họ, tuyệt đối không thấp.

- Công tử...

Lâm Xung lúc này bước ra, chấp tay hướng Phương Chính thi lễ.

Nhưng Phương Chính lại trước một bước khoát tay, nói.

- Không cần mấy cái tiểu tiết, vào trong rồi nói.

- Vâng!

Đám người gật đầu, mời Phương Chính vào, sau đó cung kính đi theo phía sau.

Rất nhiều người đi đường nhìn thấy một màn vừa rồi, lại nhận biết Lâm Xung, lúc này đều không khỏi nghi hoặc.

- Người đó, rốt cuộc là ai? Thế mà lại khiến Lâm gia cung kính như vậy!

Câu chuyện đầy ánh sáng và sự tích cực, từng bước trưởng thành đi lên từ vực sâu, bắt đầu ngô nghê cho tới lão luyện Vạn Biến Hồn Đế