• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 47: Là cổ trùng hay là người? Là sống hay là chết?
Phương Chính ngồi trên chủ vị, nhàn hạ nhăm nhi một tách trà nóng, im lặng nghe Lâm Xung báo cáo mọi việc.

Cùng Tiểu Nhu Tử nói trước đó cũng không khác biệt, chỉ là chi tiết hơn mà thôi.

- Hiện tại chúng ta mở một cái tửu quán, tuy không tính là đệ nhất đệ nhị, nhưng cũng có chút danh tiếng trong thành. Có nó, cũng xem như đã ổn định xuống, nếu không có gì ngoài ý muốn, hẵn là sau mười năm, có thể mở rộng kinh doanh.

Lâm Xung cuối cùng nói.

Phương Chính đặt tách trà rỗng xuống bàn, lạnh nhạt nhìn Lâm Xung, cười như không cười hỏi.

- Sau mười năm, là thật sự mở rộng, hay đã trở thành địa bàn của người khác?

Lâm Xung ánh mắt lướt qua vẻ kinh ngạc, nuốt một ngụm nước bọt, lại không nói gì.

Phương Chính hừ khẽ, đem tách trà vừa được gót đầy cầm lên, lãnh đạm nói.

- Nói rõ đi! Việc là như thế nào?

Lâm Xung hơi do dự chốc lát, vài lần mở miệng, vẫn là không có nói ra. Lâm An lúc này liền đại diện, lên tiếng.

- Hai tháng trước, sau khi nhận được truyền tin từ huynh, chúng ta đã tổ chức nghị sự. Trong Lâm gia xuất hiện hai luồng suy nghĩ trái triều. Một bên là tam thúc, ba huynh muội chúng ta. Bên còn lại là các gia lão trước đây của Lâm gia.

- Chúng ta bảo trụ lập trường, đối với huynh trung thành. Nhưng các vị gia lão lại cho là, Lâm gia hiện nay thế mạnh, đã có không ít tứ chuyển cổ sư. Hơn nữa độc của hạt tử cứt đã sớm giải, không có lý do gì phải cúi đầu xưng thần trước một thanh niên.

- Nhưng hiện tại cổ sư trong Lâm gia phần lớn đều là từ nô bộc phàm nhân mà thành, họ đối với huynh khắc sâu ơn nghĩa, cho nên lựa chọn đứng về phía chúng ta. Các vị gia lão thấy bản thân yếu thế, quyết định trước khi huynh tới, tách ra khỏi Lâm gia.

- Tam thúc niệm tình đồng tộc, không chỉ để bọn họ rời đi, còn đưa ra một phần gia sản, xem như cho họ vốn khởi bước. Chỉ là không ngờ...

Lâm An nói tới đây, hơi thở dài. Lại thấy Phương Chính bình thản uống trà, nàng chỉ có thể nói tiếp.

- Bọn họ rời đi, đầu nhập vào Tửu Tiên lâu, đem theo bí mật kinh doanh của Vạn Dặm lâu chúng ta bán cho họ. Còn bại lộ về cổ trùng cộng sinh trên người ba huynh muội chúng ta.

- Tửu Tiên lâu kinh doanh nhiều năm, thé lực lớn, còn có cổ sư ngũ chuyển tọa trấn. Chúng ta bị chèn ép, vì cầu một đường sinh cơ, đã buộc phải cùng bọn họ cá cược. Nhưng bí mật kinh doanh bị lộ, bị nhắm vào, cược hai lần, đều thua cả hai. Không chỉ thua không ít tài sản, mà tướng quân cổ, thương nhân cổ đều bị lấy đi.

- Nhưng có vẻ Tửu Tiên lâu còn chưa bỏ cuộc. Ngày hôm qua, chúng ta vừa nhận được thư ước chiến.

Lâm An nói tới đây, Lâm Xung cũng thức thời đưa qua cho Phương Chính một con cổ trùng.

Đây là một con tín đạo cổ trùng, bên trong là thư khiêu chiến mà Lâm An vừa nhắc tới.

Phương Chính đưa tinh thần vào, rất nhanh đã đem nội dung đọc xong.

Nội dung thư tương đối dài, nhưng đại khái lại là muốn ước đấu lần thứ ba. Giống như hai lần trước, lấy tiền lời hàng tháng làm mục đánh giá, ai kiếm được nhiều hơn thì thắng.

Khác ở chỗ, lần này là muốn dùng cả thân gia làm tiền cược. Một khi thua, Lâm gia triệt để rơi vào tay đối phương. Mà nếu thắng, thì đối phương sẽ trả ra phần giá trị tương đương tổng giá trị của Lâm gia.

Cái này cũng là khi dễ Lâm gia gia nghiệp không bằng bọn họ. Lâm gia thua là thua sạch, mà bọn họ thua thì cũng chỉ thua có một phần. Đương nhiên, bọn họ có tự tin sẽ thắng mới khiêu chiến.
— QUẢNG CÁO —

Mà bởi vì phần thưởng khi thắng còn bao gồm tướng quân cổ cùng thương nhân cổ, cho nên trên cơ bản, Lâm gia cũng không thể từ chối.

Phương Chính xem xong nội dung, đem con cổ giao lại cho Lâm Xung, ánh mắt hơi mị lại.

Từ bỏ Lâm gia? Từ bỏ ba con cổ thiên ngoại? Phương Chính có chút không muốn.

Khó khăn lắm mới có một đám thuộc hạ, còn có ba con cổ trùng kì lạ kia. Chưa kịp dùng, đã cứ như vậy hai tay dâng cho người khác, cái này quả thật rất khó chịu.

Nhất là, Lâm gia tới Đế Quân thành, còn là vì Phương Chính đặt trước một chỗ, sau này có thể chen một chân vào Thần Đế thành, mưu đồ họa đạo, nhân đạo chân truyền. Hiện tại nếu từ bỏ, vậy sau này e là khó mà chen chân.

Nhưng mà đứng ra giải quyết vấn đề, Phương Chính cũng không làm được.

Đế Quân thành có cổ tiên tọa trấn, không thể tùy ý chém giết. Muốn đấu cổ, cần phải có sự đồng ý của hai bên, có ký kết đàng hoàng mới có thể tiến hành. Nếu tự ý ra tay, nhất định sẽ bị trừng phạt.

Có hình dạng áo bào của Tiểu Thiên, Phương Chính không sợ bị cổ tiên đánh giết. Nhưng là mỗi lần cản công kích, đều phải tiêu hao nguyên điểm chống đỡ. Hơn nữa cho dù Phương Chính có an toàn chạy thoát, thì Lâm gia vẫn như cũ không thể giữ được.

Cho nên, chỉ có thể dùng thương nghiệp tới đánh với Tửu Tiên lâu.

Cơ mà, Phương Chính đối với thương nghiệp là một mù hai dốt, đi chợ không biết trả giá, bán ra lại không biết kiếm lời. Giao tửu lâu cho hắn kinh doanh, thua càng nhanh.

Từ bỏ tướng quân cổ, thương nhân cổ, từ chối khiêu chiến?

Đây cũng là một cách.

Nhưng Tửu Tiên lâu muốn nuốt trọn Lâm gia, cho nên dù trốn lần này, nhất định sẽ có lần khác. Lâu ngày dài tháng, Lâm gia cũng chịu không nổi, sớm muộn gì cũng bị nuốt.

Nghĩ rồi lại nghĩ, Phương Chính phát hiện chính mình ngoài cách ứng chiến rồi thắng ra, đã không còn cách nào có thể đi. Cái này đối với người làm việc luôn có phương án dự phòng như hắn, chính là một cái gong cùm, cực kỳ khó chịu.

Phương Chính trầm tư rất lâu, trong đầu đang cố móc ra mấy cái ý tưởng, xem có thể áp dụng hay không.

Thấy hắn im lặng, những người khác cũng không dám làm phiền, đều ngồi im chờ Phương Chính phản ứng.

Nhưng trong lúc mọi người ngồi chờ đến tê mông mà Phương Chính vẫn trầm tư, một đạo ánh sáng từ trên người Lâm An bay ra, dừng lại trước mặt Phương Chính.

Phương Chính chuyển mắt nhìn, chỉ thấy mưu sĩ cổ lúc này đang ở trước mặt hắn, hướng hắn cúi đầu thật sâu.

Phương Chính có chút ngoài ý muốn, nhưng rất nhanh cũng hiểu ý. Mưu sĩ cổ đây là đang cầu xin hắn, cứu hai ông bạn già của mình. Nhưng chính vì hiểu, Phương Chính mới không nhịn được, thở dài một hơi.

Hắn điều ra một tia chân nguyên, đem theo ý chí của mình bao phủ lấy mưu sĩ cổ. Bất quá, đây không phải là đem mưu sĩ cổ luyện hóa, mà là mượn việc ý chí hai bên giao thoa, trao đổi tin tức mà thôi.

Lúc còn ở Thương gia thành, sau thời gian dài thử nghiệm nhiều cách, Phương Chính với ba con cổ thiên ngoại này đã phát hiện ra cách giao tiếp này. Từ đó có thể trò truyện mà không cần giấy mực.

Ý chí của Phương Chính theo chân nguyên đi vào người mưu sĩ cổ, trao đổi thông tin xong, liền đem theo tin tức, theo nửa tia chân nguyên còn sót lại quay về với Phương Chính.

Phương Chính tiếp nhận ý chí này, biết được cái mưu sĩ cổ cần nói xong, có chút ngoài ý muốn nhướng mày.

Bởi vì mới vừa rồi, mưu sĩ cổ không hề cầu xin Phương Chính cứu hai người bạn, mà hỏi hắn.
— QUẢNG CÁO —


- Lạc Hành, trong mắt ngươi, bọn ta là con người, hay là cổ trùng?

Phương Chính đánh giá mưu sĩ cổ, mở miệng hỏi.

- Ngươi muốn nghe lời thật lòng sao?

Phương Chính có thể dùng ý chí để nhận thông tin từ mưu sĩ cổ, nhưng lại không có cách nào dùng ý chí trả lời. Bởi vì mưu sĩ cổ là cổ trùng, mấy con cổ trí đạo như giả ý, cố ý, họa ý, vân vân, không thể thâm nhập vào người nó. Mà ý chí dùng để luyện hóa cũng không thể diễn đạt ra ý nghĩ của Phương Chính.

Mà mưu sĩ cổ nghe hỏi, liền gật đầu.

Phương Chính hơi chỉnh lại tư thế ngồi một chút, thế này mới nói.

- So sánh với cổ trùng, các ngươi khác ở chỗ các ngươi có tư duy của nhân loại, có suy nghĩ riêng, tính cách riêng. Nhưng so sánh với con người, các ngươi chỉ giống ở chỗ tư duy, còn lại tất cả, đều là cổ trùng.

Phương Chính nói ra lời này, toàn bộ những người có mặt không tránh khỏi kinh ngạc, ánh mắt run động nhìn lấy mưu sĩ cổ.

Cổ trùng có tư duy của nhân loại? Đây rốt cuộc là việc gì?

Trong hiểu biết của bọn họ, cổ trùng có trên người ý chí của nhân loại cũng không lạ. Bởi vì cổ sư luyện hóa cổ trùng, nghĩa là đem ý chí của mình thay thế ý chí nguyên bản của cổ trùng. Từ đó có thể thông qua câu thông ý chí, ra lệnh cho cổ trùng hành động.

Nếu so sánh, vậy cứ xem như cổ trùng là một cái phân thân của cổ sư đi. Khác ở chỗ phân thân là người thì cần nhét linh hồn vào, mà phân thân là cổ trùng thì chỉ cần nhét ý chí vào là đủ.

Mà cổ sư, đối với phân thân của mình là có thể toàn quyền khống chế. Bình thường không cần, có thể thả cho phân thân tự do bay nhảy. Giống Phương Chính để Hắc Dạ và Ôn Thế Xuân tự lo liệu công việc vậy.

Nhưng một khi cần, cổ sư chỉ cần ra lệnh, phân thân sẽ bất chấp mạo hiểm để hoàn thành. Ví như nếu Phương Chính bảo hai cái phân thân của chình đi chết, hai người họ sẽ lập tức tự sát.

Mà luyện hóa cổ trùng, theo một cách nhìn khác, cũng giống như là đoạt xá cổ trùng tạo ra phân thân mà thôi.

Nhưng như vậy, cho dù cổ trùng mang ý chí con người, nhưng cũng không có tư duy cá nhân, làm việc toàn dựa theo bản năng cùng mệnh lệnh.

Nhưng hiện tại, trước mắt họ, vậy mà lại ra một con cổ trùng có tư duy của nhân loại, còn có thể cùng con người giao tiếp. Thật sự là quá phá vỡ nhận thức.

Ngay cả ba huynh muội Lâm gia cũng không ngoại lệ. Cho dù bọn họ có biết ba con cổ này không như những cổ trùng khác, nhưng mà cũng không ngờ tới việc này.

Mà mưu sĩ cổ, sau khi nghe Phương Chính nói, thân thể nhịn không được run lên. Nó nhìn lại Phương Chính, môi hé ra, lại không thể phát ra âm thành nào.

Phương Chính thấy vậy, lại điều ra một tia chân nguyên, mang theo ý chí đi vào cơ thể mưu sĩ cổ. Sau khi thu hồi, Phương Chính lại không khỏi đánh giá nhìn nó.

Lần này, lại là một câu hỏi.

- Nếu là như vậy, vậy một khi bị luyện hóa, theo ngươi, chúng ta còn sống không?

Lần này hắn không trả lời ngay, mà trầm tư một lúc, mới nói.

- Sống, nhưng không sống!
— QUẢNG CÁO —

Mưu sĩ cổ thân thể lại run lên, sau đó hai tay buông lỏng, cả người rủ rượi xuống.

Sống, nhưng không sống!

Nó hiểu lời này là ý gì.

Trong bộ dạng này của mình, giống như Phương Chính nói, nó ngoại trừ có tư duy của nhân loại ra, còn lại điều là cổ trùng.

Cổ trùng một khi bị luyện hóa, ý chí tự thân sẽ bị xóa sạch, thay bằng ý chí của cổ sư. Cổ trùng lúc đó không hề chết, vẫn như cũ sống khỏe sống tốt.

Nhưng, ý chí là thứ duy nhất để nó nhận định chính mình là "con người". Một khi bị xóa sạch, đối với nó mà nói, cùng cái chết là không có chỗ nào khác.

Trên thực tế, từ khi đến Trung Châu, mưu sĩ cổ đã nhận ra điều này, chỉ là nó không muốn chấp nhận sự thật mà thôi.

Người, một khi đi tới vực khác, bị địa vực áp chế, nhưng chỉ qua một khoảng thời gian nhất định liền có thể thích ứng.

Nhưng là mưu sĩ cổ, còn có tướng quân cổ, thương nhân cổ đều không thể thích ứng. Trải quá mấy năm dài, cả ba vẫn chịu áp chế của địa vực. Cấp bậc ngũ chuyển, phát huy ra lại chỉ có thực lực của tứ chuyển. Cái này cùng cổ trùng là giống nhau. Không có ngoại lực tác động, là tuyệt đối không thể loại bỏ áp chế.

Nhưng đem tư duy của một con người, ép bản thân chấp nhận việc chính mình là cổ trùng. Khó! Quá khó!

Mưu sĩ cổ sau khi nhận ra, vẫn luôn một mực trốn tránh. Đến hôm nay, hai ông bạn già ngộ nạn, bị cầm đi, bị cưỡng ép luyện hóa. Nó lại không tránh khỏi sợ hãi, muốn tìm một người đáng tin, giúp nó đá bỏ sự sợ hãi này. Và người nó nghĩ đến, cũng là Phương Chính.

Chính xác mà nói, là Lạc Hành.

Nhưng mà, đáp án nó nhận được, lại là cái mà nó không muốn tin nhất.

Chỉ là sự thật bày ra trước mắt, có thể không tin sao?

Trong thoáng chốc, nét mặt già nua của mưu sĩ cổ, giống như lại già thêm một phần.

Nó hướng Phương Chính, thi lễ thật sâu, cũng thật lâu.

Phương Chính lại điều ra một tia chân nguyên, quán trú đi vào, sau khi thu hồi, ánh mắt của hắn không tránh khỏi hơi lóe lên.

Mưu sĩ cổ vừa rồi đối với hắn nói.

- Nếu đã là chết. Chết trong tay kẻ khác, còn không bằng chết trong tay ngươi. Lạc Hành, cầu xin ngươi, xin ngươi, hãy là người giết chết chúng ta. Hai người bọn họ, e là không kiên trì được thêm bao lâu đâu!

Lời này của nó, là muốn Phương Chính đem tướng quân cổ cùng thương nhân cổ cứu ra, sau đó cả ba sẽ đồng ý, để hắn luyện hóa chính mình.

Thay lời khác nói, chỉ cần lần này Phương Chính thắng cược, không chỉ có thể bảo tồn Lâm gia, thu thêm một phần gia sản không nhỏ, còn thuận lợi có được ba con cổ ngũ chuyển, nghi ngờ lệ thuộc nhân đạo.

Lời, đây là có lời!

Nuôi gà thành Tiên. Tuy Main có Hack, nhưng hơi khổ, nhịp truyện chậm rãi. Main trưởng thành, khôn dần theo thời gian, chứ không phải vừa sinh ra, vừa xuyên qua đã là thiên tài. Lúc đầu có thể nói là hơi đần. Về sau, tác càng viết càng hay. Mong ủng hộ Trường Sinh, Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà .