• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 1: Hệ thống

Vũ trụ mênh mông,


Một lão già buồn chán ngáp một cái, sau đó lão duỗi người, thuận tay đưa ra ngoài xong nắm tay lại, ngay lập tức trong tay đã có nhiều hơn một đốm sáng mong manh. Lão già cười nói:


"Đây là tạo hoá của ngươi, ta cũng không biết ngươi là linh hồn từ phương nào, nhưng điều đó không quan trọng. Ta chính là Sáng Thế Thần, xem như ngươi đã tu 999 kiếp mới được gặp ta. Trước để ta xem khí vận ngươi thế nào"


Nói xong, lão già liếc nhìn một tiểu hành tinh đang bay qua, trong lòng nhủ thầm:


"2 triệu năm tuổi, sẽ là mặt sấp"


Ngay sau khi lời vừa kết thúc, tinh cầu đang quay với tốc độ chóng mặt lập tức dừng lại, lão già thở dài:


"Là mặt ngửa, ha ha ha, lại chỉ có 1 triệu năm tuổi, khoảng cách xa như vậy sao..."


Than thở tự kỷ một hồi lão nhìn vào đốm sáng trên lòng bàn tay, nói:


"Coi như ngươi may mắn khi gặp ta, nhưng lại không may khi ta đoán sai. Đã mấy vạn năm ta không có chênh lệch lớn như vậy. Theo quy tắc trò chơi, uỷ khuất cho ngươi gặp phải chế độ khó nhất vậy. Còn sống hay không thì phải coi tạo hoá của ngươi."


Đốm sáng linh hồn trong tay lão già thế mà như nghe được lời nói của lão, nó không ngừng chớp tắt là đang run sợ.


"Đi đi"

Lão già vun mạnh tay ném ra ngoài, đốm sáng linh hồn bay thẳng đến tinh cầu đang bị tạm dừng trước mặt lão già.

"Ấy chết, ta quên cho ngươi lễ bao gặp mặt." - Lão già vỗ trán một cái, sau đó từ trong người lôi ra một cái hộp có dấu chấm hỏi bên trên rồi ném tới hướng của đốm sáng.

Tíc tắc vài giây, đốm sáng linh hồn đã dung nhập vào tinh cầu, tinh cầu kia lại một lần nữa quay nhanh sau đó lao đi theo quỹ đạo của nó. Lão già trong vũ trụ mênh mông cũng tan biến.

Lĩnh Nam đại lục,

Rầm

Một đầu hung thú tựa như con tinh tinh cao hơn mười mét ngã sầm xuống đất, cả thân hình đè lên một đống thi thể khác, chất thành một cái núi cao ngất ngưỡng.
— QUẢNG CÁO —


Trong đây không chỉ có thi thể hung thú mà con có thi thể các loại chủng tộc, nhân loại, ma tộc, điểu tộc, tính ra phải có hơn mười ngàn thi thể.

Bịch,

Lại một thi thể nữa được ném lên, lộ ra một người thanh niên tầm 15 tuổi, dáng vẻ tầm một mét bảy, nhìn qua cứ như một thư sinh bình thường nhưng cả người lại toát ra một lượng sát khí nồng nặc, trên tay còn ôm một đầu ma vật hình thù kỳ lạ.

Thanh niên chỉ mặc đúng một cái khố, sau khi tiến hành xoác lấy tất cả những thứ trong thi thể trên tay rồi ném nó chất lên cái núi thi thể kia. Những vật phẩm thu được trong hư không tiêu thất vào một chiếc nhẫn trên ngón tay út của hắn.

Hắn dùng tay còn lại xoay xoay cái nhẫn ngọc thạch xanh, mặt không chút biểu tình tiến về một dòng suối.

Hắn chính là một người xuyên việt. Là một thanh niên của địa cầu. Tên là Nguyễn Phú Quốc.

Hắn cũng chính là cái đốm sáng linh hồn đã được ném tới tinh cầu này. Hộp quà của lão già sáng thế thần đã cấu tạo cho hắn một cơ thể của một thiếu niên 15 tuổi. Một cơ thể hoàn mỹ vô khuyết.

Những tưởng cuộc đời hắn rồi đây sẽ bước trên con đường của cường giả, say gối mỹ nhân, trở thành một truyền kỳ như bao người khác nhưng giây phút đầu tiên hắn mở mắt ra, còn chưa kịp hiểu chuyện thì đã bị một đống người vây công. Kết quả thế nào ?

Khỏi nói cũng biết là hắn thảm rồi, bị xiên tới thịt không còn một mảnh.

Nhưng cũng rất quái lạ là chỉ ngay ngày hôm sau hắn đã bình phục, lại xuất hiện ở một nơi khác, lại bị tấn công.

Sau nhiều lần như vậy hắn đương nhiên là nhận ra được điều không bình thường. Hắn bắt đầu phản kháng lại số mệnh. Lần đầu hắn giết được một con tiểu hung thú, xong lại bị giết

Lần hai, hắn giết được hai con, rồi bốn, năm.

Đến khi hắn có suy đoán là chính mình đã nằm trong một thế giới hồng hoang đầy rẫy hung thú thì hắn lại gặp cường giả nhân tộc. Đang định bắt chuyện thì gã kia không nói hai lời liền trực tiếp chém hắn ra làm hai mảnh.

Con bà nó, không thể nhẫn được mà.

Sau đó hắn lại đi chém giết.

Cuộc sống hắn cứ diễn ra như vậy, cứ thế mà đã trải qua chém giết hơn một vạn năm rồi.

Trong lúc hắn chém giết rồi bị giết, hắn thuận tiện biết được nơi hắn ở chính là một chiến trường ngẫu nhiên. Như để tăng thêm độ khó, mỗi một ngày hắn tỉnh lại đều là một chiến trường mới toanh với hoàn cảnh hoàn toàn khác biệt.

Mà cũng phải nói là hắn cứ như kiểu có thù giết tộc với đám người này vậy, vừa gặp mặt là lập tức hắn đều bị vây công, cho đến khi hắn giết đủ số lượng rồi thì ngày hôm đó cũng kết thúc, sau đó thì hắn có thời gian rảnh rỗi.

[ Đing, người chơi Phú Quốc hoàn thành nhiệm vụ hôm nay, tiến vào trạng thái nghỉ ngơi ]

Tiếng thông báo không có cảm tình vang lên trong đầu hắn.

Sau đó từ một không gian trống rỗng, một con mèo lông vàng đột ngột xuất hiện, nhảy lên vai hắn.
— QUẢNG CÁO —


Con mèo vàng lại có một hành động vô cùng nhân tính hoá, nó cười. Xong nó lại mở miệng nói chuyện:

"Lần này thu hoạch cũng không tệ nha. Ta nói này, biết bao giờ cái trò chơi này mới kết thúc đây, ngày nào cũng chém chém giết giết thế này, ngươi không cảm thấy nhàm chán lắm sao"

Phú Quốc lườm con mèo một cái, bực bội nói:

“Ta làm sao biết được. Ngươi điều khiển hệ thống mà hỏi ta. Nhưng có lẽ hôm nay sẽ kết thúc.”

Con mèo vàng mắt chớp chớp, vô tội trả lời:

“Chính ta cũng không biết rõ nữa, ta chỉ biết nhiệm vụ của ta là hỗ trợ ngươi thôi. Nhưng mà…đáng lẽ ra cái này phải kết thúc rồi mới đúng. Cái gì hai ta cũng đã vượt qua hết rồi.”

Một lúc sau, nó phát hiện được điều gì, ngạc nhiên nói:

"Ngươi đã tụ tập được một trăm phần trăm năng lực sao ?"

Nguyễn Phú Quốc cong cánh tay lại khoe ra con cơ bắp, cười lớn:

"Ha ha ha, nhìn này, hôm nay là ngày ta sẽ thoát ra cái địa phương khốn kiếp này. Trước tiên, kiếm chỗ tắm rửa cái đã."

Nguyễn Phú Quốc nhanh chóng chạy đến một con suối nằm sâu trong rừng. Nơi này vô cùng yên tĩnh, là một nơi thích hợp để nghỉ ngơi sau một ngày làm việc cực nhọc. Không nghĩ ngợ nhiều, hắn đơn giản cởi hết quần áo nhảy ùm xuống nước mà tắm gội.

Trải qua bao năm tháng chém giết, hắn thu hoạch được vô số vật phẩm và linh thạch. Tuy vậy nhưng linh thạch của hắn thu hoạch được đều bị mèo vàng dùng cho Hệ Thống hấp thu.

Con mèo vàng này được hắn đặt tên là mèo Hai Lúa. Lý do là lông nó vàng như lúa mạch vậy. Dĩ nhiên là nó vô cùng phản kháng với cái tên này, dù gì thì nó cũng là mèo cái. Cái gì mà hai lúa, nghe quê gần chết.

Do hắn cũng không chịu nỗi con mèo thành tinh này càu nhàu, cuối cùng hắn đành gọi nó là Lụa. Hắn cười đắc ý:

"Lụa nhé, là tên con gái, khỏi phải bàn" . Thế là chị Lụa nhà ta được hình thành từ đó.

Mà con Lụa này lại có khả năng kết nối với một cái hệ thống kỳ bí, thông qua giao tiếp với nó thì hắn được nhận rất nhiều điểm kinh nghiệm và sức mạnh từ những trận chém giết sau cả vạn năm.

Nhớ lại thời điểm đầu tiên khi con Lụa giới thiệu về Hệ Thống, nó đưa cho hắn một cái túi, hắn thò tay vào bốc thế nào mà lại ra một quyển công pháp có tên One Punch , đấm phát chết luôn.

Truyện thì hắn đã đọc nhưng sao lại là công pháp ?

Rất nhanh thì hắn đã hiểu. Thế là để được sức mạnh tuyệt đối như nhân vật hói trong truyện thì hắn phải thực hiện đủ số lần chém giết xong lại hấp thu thiên địa linh khí, thẳng đến hôm nay đã là một vạn năm.

Khi hắn bị giết thì thời gian sẽ đảo ngược, hắn sống lại. Nhưng nếu hắn không bị giết thì thời gian lại tiếp tục. Qua ngày hôm sau hắn sẽ xuất hiện tại một chiến trường khác, lại bị các phương thế lực vây giết

Khốn khổ là hắn chưa bao giờ được thoát ra khỏi cái lồng giam này.
— QUẢNG CÁO —

Sau vạn năm thì hắn đã hoàn toàn hấp thu được quyển công pháp Đấm phát chết luôn này. Bây giờ hắn rất mạnh.

Mạnh đến như thế nào không rõ nhưng cũng như nhân vật hói trong truyện tranh, hắn đã đâm ra chán ghét việc chém giết rồi, mọi đối thủ chỉ cần hắn đấm một cái là chết thì còn chơi cái gì nữa chứ.

Giống như chơi game khi người chơi đã quá mạnh, mục tiêu hay lý tưởng sống gì đều đã không còn ý nghĩa.

Hắn lại nghĩ đến việc lấy vợ sinh con sống ở chiến trường để đổi khẩu vị nhưng hệ thống thay đổi địa điểm ngẫu nhiên làm cho hắn đau khổ.

Cứ ngủ với một người xong là ngày hôm sau lại khởi đầu ở một địa điểm hoàn toàn lạ lẫm. Mà chiến trường thì làm gì có nhiều phụ nữ đến vậy.

Thêm vào hắn không phải là người tuỳ tiện, mặc dù không gái nhưng hắn rất kén chọn, nên những người hắn từng ngủ qua một đêm chỉ đếm trên một bàn tay thôi.

Hắn cũng tự hỏi là chiến trường ở đâu mà lắm nơi như vậy thì mới biết đây chỉ là một môi trường giả lập, hắn đang bị vây trong một không gian chết tiệt nào mà hắn không cách nào thoát ra được.

Tắm gội sạch sẽ đã để lộ ra bộ dáng chân chính của hắn, một thanh niên mét bảy, thân thể cứng cáp nhưng nhìn bề ngoài chả khác gì một sinh viên, đặc biệt là trên người không có một cọng lông nào, ngay cả lông mày và lông mi hay là tóc cũng không có.

Hắn cứ trần truồng đứng như thế ngắm nhìn mình trong làn nước. Mèo Lụa sớm đã dung nhập vào giới chỉ của hắn, trước khi đi còn lèm bèm hai chữ : “tự kỷ”.

Ngày hôm nay là ngày đặc biệt quan trọng, hắn đã hấp thu sức mạnh vô địch hoàn toàn, quyết tâm dùng một quyền phá huỷ không gian để thoát ra ngoài.

Hắn hít một hơi thật dài, hai mắt nhắm nghiền, một thân trần như nhộng phiêu đãng giữa thiên địa.

Một lúc sau hắn lấy từ trong giới chỉ một bộ quần áo ngắn màu xanh, sau đó tập trung lực lượng chuẩn bị phá không mà ra.

Cũng đúng lúc này từ trên trời xuất hiện một lực lượng khủng bố đè mạnh xuống người hắn

Rầm một cái

Theo bản năng hắn giơ hai tay ra chộp lấy

Lực lượng vô cùng mạnh sau khi tiếp xúc với hai tay của hắn thì đã chấn cho đất đá xung quanh vỡ nát, cây cối theo đó mà đổ rạp, mặt đất dưới chân hắn vỡ nát, kéo theo hắn lún xuống thành một cái hố sâu tầm hai mươi mét.

“Cái gì đây?”

Phú Quốc lắc lắc đầu cho bụi bay đi, nhìn kỹ hơn vật mình đang ôm trong tay.

Mềm mại, đàn hồi, thơm phứt. Trên tay hắn là một thiếu nữ toàn thân áo trắng toát, cả người mềm nhũn, gương mặt tuy bị bụi đất làm thành những vết xám nhưng vẫn không thể che đi vẻ đẹp thuần khiết của nàng.

“Là gái”

Gánh tổ quốc Xô viết vĩ đại trên vai, Serov lầm lũi trên con đường chông gai, bước qua nghi kị, phỉ nhổ, kiên định tiến lên phía trước! KGB, túc phản, tiến lên! Đại Thời Đại 1958