• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 23: Nhiệm vụ hoàn thành

Đám đệ tử của Ma Sát phái bị trói do không còn ai canh giữ và pháp thuật của dây thừng đã bị giải trừ bởi Nguyễn trưởng lão hiện tại đang bị trong thương nên tất cả rơi xuống đất. Khoảng cách tuy không cao, không đủ lấy mạng bọn họ nhưng vẫn bị thương không nhẹ.

Nhưng lúc này không ai quan tâm đến thương thế mà tất cả đều hướng về cái hố sâu to tướng kia.

Cát bụi xung quanh tan bớt, dưới hố sâu vọng lên từng tiếng bịch bịch bịch, sau đó từ trong lớp bụi đất xuất hiện bóng dáng Nguyễn Phú Quốc, trên tay đang xách một thân thể thiếu nữ đặt ngang eo, chính là Kiều Nguyệt Nga rồi.

"Thả ta xuống"

Kiều Nguyệt Nga bị hắn kẹp như vậy thì vô cùng xấu hổ giãy dụa, hắn liền phối hợp thả tay ra.

Nhưng lần này nàng không bị trọng thương như lần trước, lập tức nàng liền xoay người nhẹ nhàng đứng phắt dậy, nhìn hắn giận dữ:

"Rõ ràng là ngươi cố ý. Lần trước cũng như vậy"

Nguyễn Phú Quốc cười ha hả mấy tiếng, không trả lời nàng mà nhìn sang phía các đệ tử bị Ma Sát phái nay đã được giải thoát, hắn liền ra lệnh:

"Mọi người mau lại giúp các sư đệ trị liệu thương thế, ta đi xem lão già kia thế nào"

Khi hắn và Kiều Nguyệt Nga phóng lên từ hố sâu, tất cả đệ tử như trút được gánh nặng thở phào một hơi, một số người thì nhận định vô cùng nhanh, phát hiện vị chưởng môn này vô cùng cường đại, bị một đao của trúc cơ kỳ tầng mười chém tới như vậy mà một vết thương cũng không có, hơn nữa người bên cạnh hắn là Kiều Nguyệt Nga cũng bình yên vô sự. Nghĩ như vậy, vô ý thức hình tượng của Nguyễn Phú Quốc có phần cao lớn trong lòng các đệ tử.

Những người được giải thoát tuy mang thương tích nhưng không nguy hại đến tính mạng, chủ yếu chỉ cần nghỉ ngơi dăm ba tháng là có thể hồi phục.

Nguyễn Phú Quốc đang định đi xem xét gã Nguyễn trưởng lão kia thì bỗng nhiên từ phía xa, ma khí xung quanh được hút vào vị trí của Nguyễn trưởng lão không ngừng, sau đó bao phủ thân thể của lão lại, ma khí tụ hợp tạo thành một cơn lốc nhỏ không ngừng xoay tròn mà thân thể Nguyễn trưởng lão lại nằm bên trong.

"Cái gì đây, đừng nói là lão biến hình thành siêu Xay da nha"

Nguyễn Phú Quốc hơi kinh ngạc, hắn suy đoán lão ta đang sắp thi triển thuật pháp gì đó.

"Là Huyết Ma Nhập Thể. Thuật pháp để tăng cường thực lực trong một thời gian ngắn, dùng Huyết Âm Phù sau đó lại dung nhập một đầu linh quỷ thượng phẩm, hoàn toàn thả lỏng tâm thần, như hai mà một. Nếu tuỳ tiện nhập thể thì Linh Quỷ sẽ tuỳ tiện cắn nuốt linh hồn người sử dụng nhưng với bí pháp này thì lão chỉ cần trả ra đại giới là một lượng lớn máu huyết của mình, tu vi bị đình trệ trong mười năm, thậm chí vô cùng khó thành tự kim đan. Đổi lại hắn sẽ có thể kích phát một chiêu của mang theo lực lượng hơn mình một đại cảnh giởi"

Con Lụa thản nhiên giải thích cho hắn.

"Má, thì ra lão sử dụng ulti. Xem ra cũng khá là ghê gớm. Nghĩa là chiêu này của lão có thể tương đương toàn lực của một Kim Đan kỳ tầng mười đỉnh phong sao"

"Nó đó. Ngươi bắt đầu khôn ra rồi đấy" - Con Lụa giơ chân mèo lên tán thưởng.

"Cút"
— QUẢNG CÁO —

Nguyễn Phú Quốc nhanh chóng hạ lệnh cho các đệ tử:

"Tất cả mau lùi về sau thật xa cho ta. Bùi Kiệm, Lý Hoài Nam, Lê Ngọc Long, Không Không Bảy, Kiều Nguyệt Nga, mau hỗ trợ các sư đệ tạm trốn ra xa, lão kia chơi khô máu tới nơi rồi"

Mọi người tuy mang thương tích nhưng nhìn cảnh trước mắt thì ai cũng ghê sợ, lập tức theo lệnh chưởng môn lùi về sau.

"Bây giờ nếu ta ra tay đánh lão kia thì có tính là phạm luật không đây"

"Theo ta biết là không, vì thực lực lão ta hiện giờ không một đệ tử nào có thể chống nổi, hơn nữa tất cả các đệ tử đều bị thương, không có khả năng chiến đấu, vô cùng phù hợp với điều kiện. Quan trọng nhất là lão ta đang tấn công ngươi. Có thể ra tay đánh lão rồi"

Mèo Lụa giải thích sơ qua làm Nguyễn Phú Quốc vô cùng hưng phấn.

Cơn lốc mang theo huyết khí đỏ thẫm từ từ lớn mạnh, diện tích đã là 10 mét rồi, cây cối xung quanh đã bị bứng rễ hút vào trong lốc xoáy.

"Các ngươi đều phải chết"

Nguyễn trưởng lão vừa dứt câu thì cơn lốc xoáy tăng lên tốc độ cực nhanh cuốn tới hướng thẳng về phía Nguyễn Phú Quốc.

Nguyễn Phú Quốc không thể để lão tàn phá cảnh vật xung quanh nên đã chủ động chạy về phía lão ta.

"Chưởng môn cẩn thận" - Lý Hoài Nam lo lắng hô lên

"Hắn điên rồi sao, sao lại xông thẳng đến như thế" - Kiều Nguyệt Nga cắn cắn môi, nhưng nàng vô lực tới giúp đỡ, tu vi hiện tại thì xông tới là chịu chết.

Lão Bụt cảm nhậm khí tức cường đại, âm thầm than:

"Ta nghĩ ngươi lại phải lang bạt kỳ hồ, cứ tưởng có một nơi để chúng ta tu luyện một đoạn thời gian chứ. Khí tức này là một kích của Kim Đan tầng mười đỉnh phong. Chưởng môn của ngươi chắc phải ôm hận rồi"

Không Không Bảy cũng nghĩ như vậy, nhưng bản năng của một gã tử sĩ làm cho gã cảm nhận được một sự nguy hiểm rợn cả da gà, làm cho gã không thể nào không kính sợ. Mà quái lạ là sự nguy hiểm đó lại giống như không phát ra từ lão trưởng lão Huyết Ma kia.

"Lẽ nào là chưởng môn ?" - Không Không Bảy nghi hoặc, hắn âm thầm theo dõi trận chiến kia

"Ngu dốt, dám tiếp cận chiêu này của ta, ngươi phải chết" - Nguyễn trưởng lão hận Phú Quốc thấu xương, thấy tên kia lao tới, lão càng tăng lên tốc độ, quyết tâm phải phá nát thân thể tên kia. Cho dù phải trả đại giới lão cũng chịu.

Thân thể hứng chịu áp lực từ gió lốc, huyết khí không ngừng tát vào người vào mặt hắn nhưng không gây ảnh hưởng gì, Nguyễn Phú Quốc nhảy cao lên, đấm tới một đấm

"Một đấm nghiêm túc"
— QUẢNG CÁO —


Nắm đấm vung tới, Nguyễn trưởng lão ban đầu còn hơi khinh thường nhưng cảm nhận được một cỗ sát khí vô cùng cường đại, nắm đấm kia như biến thành hư ảnh nắm đấm khổng lồ mà lão chỉ là một con kiến vậy.

Hư ảnh nắm đấm của Nguyễn Phú Quốc trực tiếp đập tan gió lốc, công phá thẳng vào người Nguyễn trưởng lão, lực đạo mạnh đến nỗi lão còn không kịp phản ứng gì thì thân thể đã tan biến vào hư không.

Một cái tháp đen bay ra, linh hồn Nguyễn trưởng lão liền bị hút thẳng vào trong đó.

"Hết phim. Đi về"

Nguyễn Phú Quốc phủi phủi quần áo, vác con Lụa trên vai đi về phía các đệ tử.

"Chuyện gì vừa xảy ra"

"Có phải chưởng môn đã đánh chết lão già kia không"

"Trời chỉ một quyền thôi sao, có thể miễu sát một kim đan ?"

"Ngươi bị đần à, lão ta chỉ là trúc cơ tầng mười, dùng bí pháp mới có thể kích hoạt một chiêu của Kim Đan thôi. Nhưng chưởng môn chúng ta là quá bá đạo rồi"

Các đệ tử mỗi người một câu nghị luận không ngừng

Nếu nói ai là người kinh ngạc nhất thì phải kể đến đám Bùi Kiệm, Lý Hoài Nam, Lê Ngọc Long và Kiều Nguyệt Nga.

Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy chưởng môn mình trực tiếp ra tay, bây giờ thì họ đã hiểu chưởng môn vô cùng cường đại, chỉ là thích chơi trò giả heo ăn hổ, tu vi chỉ thể hiện ra hơi yếu một chút thôi.

Không Không Bảy thì đã thấy Nguyễn Phú Quốc ra tay một lần rồi, lại thêm cảm giác sát khi ban nãy, hắn càng chắc chắn chưởng môn của mình không phải người tầm thường.

Sau khi dẫn các đệ tử vào lâu đài đại bản doanh, hắn tập trung tất cả lại sảnh chung ở trong lâu đài. Sở dĩ hắn rành đường như vậy là vì bảo bối của hệ thống có chức năng giúp cho hắn nắm rõ mọi ngóc ngách của kiến trúc lâu đài này.

Sảnh chung của Ma Sát phái là một căn phòng vô cùng lớn, lại được duy trì ánh sáng bằng những cây đèn cầy và một loại bột phát sáng được rải khắp phòng. Trong phòng có mấy dãy bàn ghế dài dành cho các đệ tử, mỗi người theo lệnh của các sư huynh Bùi Kiệm, Lý Hoài Nam mà ngồi.

Sau đó Nguyễn Phú Quốc tằng hắng một cái, hắn đứng trên một cái bục cao trước mặt các đệ tử, dõng dạ thông báo:

"Các đệ tử thân yêu, chào mừng đã đến Ma Sát phái. Hôm nay xảy ra chút biến cố bất ngờ, làm chậm trễ ngày nhập môn của chúng ta nhưng không sao, thông qua đó chúng ta có thể có thêm tình đồng đội, tình anh em."

"Tôn chỉ đầu tiên của Ma Sát Phái chính là Không ngại Ma Sát với người ngoài, người trong nhà phải yêu thương giúp đỡ lẫn nhau. Tuy chúng ta là ma đạo nhưng tuyệt không cho phép việc tranh đấu chém giết lẫn nhau, ai vi phạm nhẹ thì sẽ bị trục xuất, nặng thì sẽ bị trực tiếp giết chết"

Hắn nhìn quanh một lượt sau đó lại nói:
— QUẢNG CÁO —


"Hôm nay ai cũng mệt rồi, bổn toạ cho phép các ngươi trở về phòng nghỉ ngơi. Các ngươi cần đi theo các sư huynh sư tỷ ở đây để nhận phòng. Ngày mai tất cả tập trung tại sân bên ngoài lúc bốn giờ sáng"

Các đệ tử còn đang lâng lâng khi bị sự nguy nga tráng lệ của toà lâu đài này chấn nhiếp, sau khi nghe chưởng môn nói vậy thì ai nấy vô cùng hưng phấn, liền chia thành tốp theo các sư huynh sư tỷ đi nhận phòng.

Đám người Kiều Nguyệt Nga tuy cũng là lần đầu vào đây nên Nguyễn Phú Quốc đành phải làm hướng dẫn viên bất đắc dĩ, dẫn tất cả lên lầu tiến vào khu ký túc xa của lâu đài. Các đệ tử lại được một phen chấn kinh khi thấy các cầu thang tự động xoay chuyển tạo thành những lối đi lên các tầng lầu.

Dọc đường đi ai nấy đều xuýt xoa khen ngợi kiến trúc và kết cấu của đại bản doanh của mình, thầm nghĩ tu luyện nơi này quả thực là quá tốt rồi.

"Mệt chết ta"

Nguyễn Phú Quốc trở về phòng, hắn bắt tay lên trán thở phì phò. Đánh nhau không mệt mà phải làm hướng dẫn viên thế này đúng là cực hình. Đã vậy trên đường đi còn bị kéo qua kéo lại hỏi lung tung, một số đệ tử còn bạo gan hỏi hắn về tu luyện nữa.

Hắn nào biết cái gì mà chỉ điểm, đành nói đại khái qua loa thẳng cho đến khi mọi người đã được xếp chỗ ở hắn mới về phòng.

"Lần sau phải để cho bọn Lý Ngọc Long làm mới được"

Con Lụa cũng nằm phè ra kế bên hắn, mệt mỏi than thở:

"Bao nhiêu người nhìn ta, lại có đứa dám rờ ta nữa chứ, ta nhớ mặt đứa nào nắm đuôi ta kéo rồi đấy. Lần sau ngươi phải trừng trị tên đó cho ta"

Đúng lúc này bỗng nhiên hệ thống thông báo:

[ Đing, nhiệm vụ Giải Cứu Đệ Tử hoàn thành. Độ hoàn thành xuất xắc. ]



Nhân sinh phiền não chốn dương gian
Biển khổ mênh mông suối lệ tràn
Nhân quả luân hồi kiếp nào thoát
Tam sinh tam thế cứ mãi mang.
Chỉ mong cơn say mang được nàng
Tay cầm mỹ tửu dứt phiền ưu
Đời này ta nguyện kiếp phong lưu
Thân dựa núi thả tiêu vô sầu.
Hùng Ca Đại Việt