• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 12: Sơ kỳ chiến hậu kỳ


Sùng Súy La chứng kiến vẻ mặt đầy trêu tức của Lục Thất Bát, cùng với những ánh mắt đang nhìn mình từ người xung quanh, hắn bỗng cảm giác có gì đó không ổn.

Thậm chí, còn có vài kẻ vì cố nín nhịn mà đã đỏ bừng khuôn mặt.

Tác giả, dường như kịch bản này hơi sai rồi thì phải?

Bỗng một kẻ ngã lăn ra đất, tay ôm bụng cười ngặt nghẽo:

“Xin lỗi, xin lỗi. Ta thật không nhịn nổi nữa. Ha ha ha”

Việc đó như là một tín hiệu mở đầu cho…

“Con mợ nó, ta cũng không chịu được, hắc hắc hắc”

“Đây gọi là cái gì nhỉ, hiện trường trang bức lật xe sao?”

“Ha ha ha”

“Ho ho ho”

“Tới tên của thành chủ là gì còn không biết, lại cố giả vờ giả vịt, ra vẻ ta đây. Ha ha”

… một tràng tiếng cười, kèm theo những câu chăm chọc xen lẫn cùng nhiều lời nhại lại như một cơn bão đổ ập đến…

“Ngươi có biết ta là ai không hả?”

“Bản thiếu gia cho ngươi một ngày thời gian để tìm hiểu rõ ta là ai! Ngày mai, ta tại phủ thành chủ chờ ngươi đến cửa tạ tội!”

“Nhớ kỹ, ta chỉ cho ngươi thời gian một ngày”

“Ha ha ha”

Sùng Súy La chợt cảm thấy mặt mình thật là đau rát. Gã cảm nhận được từ thế giới này tràn đầy ác ý.

Không phải đã nói chuyển sinh đến thế giới khác là sẽ gặp não tàn nhiều như chó, ngu dốt đứng đầy đường mà, nhưng cuối cùng thì sao chứ? Thằng hề nhảy nhót lại là mình. Đứng trước tình huống xã hội tử vong như thế này, gã cũng thật không biết phải giải quyết ra làm sao.

Đúng lúc ấy, thiếu gia họ Lục lên tiếng:

“Thế nào? Còn cần ta tạ tội nữa không?”
— QUẢNG CÁO —


Sùng Súy La hít sâu vào một hơi, bình tĩnh đáp lại:

“Không cần, ta thua tâm phục khẩu phục”

Thế cuộc xoay chuyển, lần này đứng ở vị trí kẻ bề trên và nắm quyền chủ động đã không còn là gã.

“Nhưng ta thì chưa”

Sùng Súy La nhìn hắn, gã hỏi lại: “Ngươi muốn thế nào mới có thể bỏ qua?”

“Bỏ qua? Cũng đơn giản thôi, chỉ cần ngươi có thể đứng đi ra khỏi nơi đây, ta sẽ bỏ qua việc này”

Nói rồi, cũng không chờ gã có đồng ý hay không, Lục Thất Bát quát nhẹ một tiếng liền xông về phía trước, vung lên nấm tay đấm thẳng vào mặt kẻ đối diện.

Cảm giác không ổn, Sùng Súy La ngay lặp tức lùi lại, quả nhiên đầu quyền vừa che khuất tầm mắt, thì một cú móc trái sượt qua mạn sườn. Chộp lấy thời cơ, gã quả quyết giơ chân đá ngang về phía trước.

Ầm!

Một tiếng trầm đục vang lên, Lục Thất Bát lùi về sau một bước, giẫm sụp một phần sàn nhà, còn Sùng Súy La cũng lảo đảo thân hình. Nhìn thấy cảnh đó, đám người xung quanh không khỏi vang lên một mảnh xôn xao:

“Hả? Tên nhóc kia cũng có thể đánh quá chứ?”

“Không phải Lục công tử đã là Đồng Bì Thiết Cốt cảnh hậu kỳ rồi sao?”

“Trời ạ, ta nhìn hắn cũng còn quá trẻ đi”

“Meo meo meo”

Sùng Súy La nghe thấy những lời bàn tán thì liền hiểu ra, tuy đều là Nhị phẩm, nhưng so với đối phương thì bản thân vẫn còn kém hơn nhiều. Sơ kỳ so với hậu kỳ, gã đang đứng vào thế khó, bằng chứng là một cước toàn lực của hắn chỉ có thể đẩy lùi đối phương một bước, phải biết rằng so với tay thì chân có lực mạnh hơn nhiều.

Ở bên kia, Lục Thất Bát đang cố khống chế để tay trái mình khỏi run rẩy, ánh mắt tỏa ra hung quang, lần nữa vọt người lên:

“Lại đến!”

Mọi người nhanh chóng tản ra, để lại không gian cho đôi bên giao thủ.

Sùng Súy La liền vận chuyển khí huyết, hai quả đấm nhàn nhạt ánh đồng, tiến lên nghênh đón.

Đồng Bì Thiết Cốt đối Đồng Bì Thiết Cốt.
— QUẢNG CÁO —


Sơ kỳ chiến hậu kỳ.

Quyền cước qua lại ầm ầm như đánh trống, thỉnh thoảng lại vang lên vài tiếng như thanh âm của kim loại đang va chạm vào nhau, đây rốt cuộc đã không phải là cấp độ của người thường có thể chịu đựng được nữa rồi.

Càng đánh, Lục Thất Bát lại càng cảm thấy kinh hãi.

Hắn phát hiện ra bản thân mình dù là Nhị phẩm hậu kỳ, tuy có vượt trội hơn Sùng Súy La về mặt sức mạnh, nhưng phương diện chiêu số cùng kinh nghiệm lại có chút theo không kịp đối phương. Không những thế, trên hết là đối thủ này lại còn quá trẻ tuổi, thế nhưng hắn lại không tài nào áp chế được gã.

Trên lầu hai của Hỷ Nhạc lâu, liên tục vang lên âm thanh giao đấu.

Không bao lâu sau, bịch một tiếng, đôi bên lần nữa tách nhau ra.

Sùng Súy La loạng choạng lùi về sau vài bước. Gã thở hổn hển vừa đưa tay lau đi vết máu trên khóe miệng, vừa lặng lẽ vận chuyển khí huyết hóa giả chân kình trong cơ thể, còn ánh mắt thì vẫn tràn đầy cảnh giác chăm chăm nhìn vào đối thủ,.

Ở phía bên kia, Lục Thất Bát mặc dù cũng có phần chật vật nhưng hắn cũng không bận tâm đến điều đó, trong đầu họ Lục lúc này đều đã bị thực lực của tên nhóc con kia làm cho kinh hãi.

Phải biết rằng, theo lẽ thường có thể đạt đến Đồng Bì Thiết Cốt cảnh trước ba mươi tuổi đã có thể được mọi người ngợi ca là luyện võ kỳ tài. Vậy nếu như một tên nhóc chưa đến hai mươi nhưng đã là Nhị phẩm có ý nghĩa như thế nào, Lục Thất Bát thật chẳng dám nghĩ tới.

‘Thế lực nào đào tạo ra được một con quái vật như thế chứ? Gây thù với một kẻ như thế này có đáng hay không?’ – Là những thứ mà hắn đang phải lo lắng trong đầu.

Đột nhiên, Lục Thất Bát phát hiện Sùng Súy La đột nhiên mở to mắt ra, vẻ mặt như si như say, đờ đỡn nhìn chằm chằm về phía sau lưng mình. Nhìn thấy cảnh đó, không chỉ hắn mà nhiều kẻ khác trong quán đồng loạt quay đầu nhìn về phía bên kia

“Phù Hương?”

“Không đúng, bị lừa”

Lục Thất Bát vội vàng quay người lại thì bóng dáng của Sùng Súy La đã biến mất, phát hiện bản thân bị lừa hắn không khỏi bật cười: “Thú vị”

Vào lúc này, Sùng Súy La đã rời khỏi Hỷ Nhạc lâu, trên môi cũng đang nở một nụ cười, hành động này của gã không phải là sợ sệt, mà gọi là rút lui có tính chiến lược.

Người xưa chẳng phải có câu ‘Lưu được núi xanh, lo gì không củi đốt’, rồi nào là ‘Đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu’, ‘Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt’,… gì gì đó hay sao.

Trong trường hợp này, gã cũng không thể cứng đối cứng, đứng lên làm đến chết với đối phương được, thân làm người thế đơn, lực bạt so kè với kẻ có thế lực sau lưng là điều không khôn ngoan vào lúc này. Do đó, nếu có thể dùng tiểu xảo để giải quyết là ổn thỏa nhất, tuy có chút hèn mòn, nhưng mà không sao, ‘Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn’ cơ mà.

Sùng Súy La nhanh chân rời khỏi Hỷ Nhạc lâu, vừa đi vừa không khỏi thở ra một hơi, đồng thời tự trách bản thân thật xui xẻo, chỉ là đi đến quán rượu thôi cũng đụng phải chuyện không đâu vào đâu.

Đúng lúc một kẻ ăn xin vừa đi ngang qua, gã bỗng nghĩ đến điều gì liền vội vàng kêu hắn lại:

“Này”
— QUẢNG CÁO —


“Vâng?”

“Hỏi ngươi vài vấn đề, trả lời được thì cái này là của ngươi”

Sùng Súy La ném cho hắn một thỏi bạc: “Nhã Mao thành chủ tên gọi là gì?”

Tên khất cái tò mò, trố mắt nhìn gã: “Ngài không biết?”

Sùng Súy La đen mặt lại: “Biết ta còn hỏi ngươi làm gì?”

“Thành chủ tên là Trần Phong Kiếp”

“Trần Phong Kiếp?”

“Vâng! Đúng vậy. Nếu ngài không tin, có thể hỏi bất cứ ai ở nơi đây, họ đều biết”

Trán của Sùng Súy La nổi đầy gân xanh khi nghe đến đó.

Trần Phong Kiếp – Kiếp Phong Trần?

Lừa! Gã lại bị lừa!

“Ta hỏi ngươi, gia tộc họ Lục ở đây thực lực ra sao?”

“Gia tộc họ Lục? Nhã Mao thành làm gì có gia tộc nào họ Lục?”

“Không có?”

“Vâng! Thật không có” - Tên ăn xin chắc chắn trả lời.

Sùng Súy La lại một lần nữa cảm nhận được từ thế giới này tràn đầy ác ý… cùng lừa dối.

“CON MẸ NÓ”

---oCo---


Nuôi gà thành Tiên. Tuy Main có Hack, nhưng hơi khổ, nhịp truyện chậm rãi. Main trưởng thành, khôn dần theo thời gian, chứ không phải vừa sinh ra, vừa xuyên qua đã là thiên tài. Lúc đầu có thể nói là hơi đần. Về sau, tác càng viết càng hay. Mong ủng hộ Trường Sinh, Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà .
❀ Để lại biểu cảm ở mỗi chương nhé ❀ CẦU HOA TƯƠI, CẦU BUFF KẸO ❀