• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 1 : Cái chết và sự khởi đầu .
Vù ù ù ù

Nhưng cơn gió mạnh dần nổi lên . đẩy những đám mây đen tiến nhanh hơn về phía nội thành .

Hà Nội về đêm dù ở mùa nào cũng có thể cảm thấy được sự se lành lạnh .

Nguyễn Trung Dũng , anh là một đứa trẻ mồ côi ở Hà Nam . Bố anh mất trong trận chiến bảo vệ biên giới năm 1979 lúc đấy anh vẫn còn trong bụng mẹ , bố anh ra đi theo tiếng gọi của tổ quốc , là người liệt sĩ hi sinh oanh liệt trên chiến trường nhưng thứ mà nhà anh nhận được chỉ là đơn giản là những lời xin lỗi . Nhà nước Việt Nam lúc đó trải qua những cuộc cải cách mà đến giờ người ta vẫn còn nói là ngu xuẩn gây ra những nạn đói trên toàn quốc đến mức từ một nước xuất khẩu gạo việt nam trở thành một quốc gia phụ thuộc vào gạo nhập khẩu để nuôi sống người dân . Không lâu sau khi sinh anh , mẹ anh cũng mất , bà mất do khó sinh , do đói và yếu chẳng còn đủ sức để duy trì hơi thở của mình nữa .

Dũng cũng từ đó ăn cơm trăm họ mà lớn lên , người làng truyền tay nhau nuôi lớn anh , đóng góp để cho anh đi học, nhà nước cũng hỗ trợ phần nào khoản tiền học phí , bảo hiểm và trợ cấp ít ỏi . Nhưng điều đó không ngăn được con người hiếu học của Dũng , bằng những cố gắng của mình anh đã dành được một suất học bổng toàn phần chuyên ngành hóa dược bên nước bạn Nga tuy giờ đây ngập trong khủng hoảng nhưng vẫn luôn vươn trợ giúp cho các nước cộng sản anh em . Ngày ấy nhận được học bổng Nga là một điều vô cùng khó với việc cạnh tranh 1 người đấu với cả vạn người , khó khăn hơn nhiều lần so với những kỳ thi quốc tế bây giờ , ấy vậy mà Dũng đã làm được , anh đã thành công lấy được một suất học bổng toàn phần tại Nga .

Dũng dành 5 năm đại học của mình vừa trau dồi kiến thức vừa học thêm các thứ tiếng .Trời không phụ lòng người ,sau 5 năm , Dũng thành thạo 5 thứ tiếng lần lượt là Nga , La Tinh , Anh , Đức và tiếng mẹ đẻ cùng với tấm bằng loại ưu chuyên ngành hóa dược của Đại học quốc tế Moscow .

Và Hôm nay Dũng đang trên đường quau trở về nhà , bằng các công việc làm thêm nơi xứ người , Dũng đã dành dụm được một khoản tiền để đi chuyến tàu về nước , Con tàu xuất phát từ cảng Saint Petersburg , mất vài tháng với quàng đường trải dài qua hàng chục quốc gia Dũng đã đến được Việt Nam , anh đã thấy hòn đảo Phú Quốc quên nhà , những người dân chài vươn đôi tay vẫy về phía anh , anh cũng vẫy lại , tận hưởng cảm giác trở về quê hương.

Anh đứng mũi tàu con tay hai tay vươn lên , ngửi mùi hương của biển cả quê nhà : " Việt Nam , tôi về rồi "

" Chúng ta sẽ cập cảng Hải Phòng trong vài ngày nữa " Giọng cơ trưởng vang lên , mặt trời dần đã dần khuất bóng , anh sắp được trở lại quê nhà rồi , chỉ một tuần nữa thôi .

Dũng đi về phòng của mình đánh một giấc , sự êm ái của chiếc giường khiến anh nhanh chóng đi vào giấc ngủ .

Rítttttttttttttttttttttttt
Tiếng còi báo động hú rền vang đánh thức Dũng dậy từ giấc mộng .

" Run , Run "

" Move , move "

Từng tiếng thét kéo dài , kêu gọi mọi người ra xuồng cứu hộ , một cơn bão nhiệt đới quét qua đã khiến Tàu va chạm vào một dải đá ngầm gần quần đảo Trường Sa của Việt Nam

" What are you waitting for , the boat is sanking ? "

Một người đàn ông phục vụ lao đến kéo Dũng tỉnh khỏi cơn đờ đẫn : " Con thuyền đang bị làm sao cơ ?? "

Người phục vụ đáp lại một cách nhanh chóng : " Con thuyền đang chìm dần , chúng ta đang ở tâm của cơn bão , con thuyền đã va phải một dải đá ngầm và chúng ta phải rời khỏi đầy nhanh "

" Cái gì , chúng ta phải nhanh lên thôi " Dũng sợ hãi , lần đầu tiên cậu sợ đến vậy từ sau lần thí nghiệm với Urani .
— QUẢNG CÁO —

Hai người nhanh chóng leo lên trên boong tàu

" Phụ nữ và trẻ em trước , phụ nữ và trẻ em trước "

" Ưu tiên phụ nữ và trẻ em , ưu tiên phụ nữ và trẻ em "

" Đừng , con thuyền chưa đầy , đừng cắt dây "

" Thằng khốn nạn "

.........

Từng tiếng thét , tiếng la, tiếng sợ hãi vang lên . Một người sợ hãi hét lên

" Chỉ còn một thuyền cứu hộ thôi "

Những con người ấy quay sang nhìn chiếc thuyền cứu hộ cuối cùng bên mạn phải con tàu

Một người đàn ông điên cuồng ngăn dòng người lại : " Nhường cho phụ nữ và trẻ em lũ hèn nhát "

Nghe được lời này , một phần lớn những con người ấy dừng lại , Dũng đứng bên quan sát , anh hờ hững , đã chảng còn hi vọng rồi , cơn bão ập đến quá vội vàng , tuy số thuyền cứu hộ đủ cho số lượng hành khách nhưng những kẻ chết nhát đã thoát đi trước rồi , số thuyền còn lại vốn chẳng đủ cho mọi người .

"Hu hu, hu hu , mẹ ơi "

Một tiếng khóc khe khẽ vang lên , một bé gái mặc bộ váy hồng với đôi mắt màu xanh lam và mái tóc vàng đang ngồi khóc có lẽ đứa bé đã bị lạc mẹ của mình .

" Sao cháu lại ngồi ở đây ?? " Dũng nói với giọng tiếng anh tiêu chuẩn

" Cháu không biết , mẹ cháu bảo nếu không thấy mẹ thì hãy ngồi tại chỗ mẹ sẽ tìm cháu " Cô bé lại khóc " Nhưng cháu vẫn chưa thấy mẹ đâu "

Dũng đưa bàn tay ra " Hãy để chú đưa cháu đi gặp mẹ nhé "

Cô bé gật đầu vươn bàn tay của mình , Dũng bế cô bé lên , chạy thật nhanh về phía con thuyền cứu hộ cuối cùng, vừa đi cậu vừa trò truyện với cô bé : " Cháu tên gì nhỉ "

"Alice "
— QUẢNG CÁO —

"Alice sao , một cái tên thật đẹp " Dũng xoa đầu đứa bé , anh cố chen lần vào dòng người đang đứng chắn trước con thuyền cuối cùng : " Xin lỗi , làm ơn cho tôi qua, làm ơn , ít nhất hãy để đứa bé này được sống "

"Con thuyền đã quá tải rồi " Một người đàn ông vỗ lên vai Dũng , Dũng gạt tay ra " Ít nhất hãy để cô bé được sống "

Người đàn ông im lặng nhường đường ra , Dũng tiến thẳng đến con thuyền cứu hộ cuối cùng , anh đặt cô bé xuống xoa đầu cô : " Xin lỗi Alice có lẽ chú không thể đưa cháu gặp mẹ rồi , nhưng bọn họ có thể " Anh hướng bàn tay chỉ vào những con người trên tàu .

"Hãy cho đứa bé được sống ", anh đặt đứa bé lên người một góa phụ trẻ ngồi trên thuyền

Phụt

Anh giật phắt ra dây giữ con thuyền khiến con thuyền cứu hộ hạ vào biển một cách nhanh nhất

" Không "

" Thằng điên "

....

Nhiều kẻ vẫn còn ôm hi vọng sống gào lên chửi rủa Dũng .

Nước đã lên đến boong tàu rồi , nó đang chìm dần theo tiếng gọi của biển cả . Một bàn tay lớn vồ lấy vai của vai của Dũng , một giọng Nga đặc sệt nói với anh : " Anh dũng cảm lắm chàng trai "

Tên thuyền trưởng với bộ râu dài bạc trắng chẳng biết từ bao giờ đã xuất hiện đằng sau Dũng : " Làm chai Vodka chứ , cùng ngắm tận cùng của thế giới này "

Dũng gật đầu ,anh đã chẳng còn gì để mất nữa rồi , gia đình ?? anh không có , sự nghiệp ?? anh chưa từng nghĩ , cuộc đời ?? đối với anh nó chưa từng tồn tại .

Anh cầm lên cai rượu dơ nó lên cao : "Cherrr "

Tên thuyền trưởng mỉm cười đầy thỏa mãn , hắn nhìn ra Dũng là một kẻ không sợ chết , thật thú vị : " Anh là người đàn ông thú vị nhất mà tôi từng gặp "

Hắn nốc một lốc dài : " Ivanovic , Ivanovic Yalexy là tên của ta "

"Rất vui được làm quen ngài Ivan " Dũng nói với dọng nga tiêu chuẩn

" Tiếng Nga của cậu cũng tốt quá nhỉ " Ivanovic ngạc nhiên nhìn Dũng .
— QUẢNG CÁO —

"Cũng được , chẳng qua nó chẳng giúp gì lúc này " Dũng lắc lắc đầu .

"Cũng phải " Ivanovic nhìn anh " Rất vui được làm quen anh ..."

"Dũng , Dũng Nguyễn " Dũng cũng vươn tay bắt lấy tay Ivanovic .

"Rất vui được làm quan với anh Dũng " Ivanovic bắt lấy tay anh ta

Hai người giữ như thế một lúc rồi buông tay , Dũng nằm bệt xuống sàn , những cơn mưa giồn và gió tầm tã , dòng nước đã dần lên nhấn chìm tất cả .

Khó thở , không thể thở được nữa , Trong mắt Dũng giờ đây chỉ còn là cái bóng tối , sự lặng thinh trong tiếng đại dương vỗ về . Thử tưởng tượng bạn đang trải nghiệm một cảm giác ngủ giữa đại dương mênh mông , một cảm giác nửa tỉnh nửa mơ chưa bình mình đã chết hay chưa vậy, thứ cảm giác ấy thật đau đớn , thật tẻ nhạt , thật trống vắng .

Dũng đã mất rồi ,thân xác anh hòa cùng với đại dương , có lẽ nó đã bị cá ăn , có lẽ nó vẫn ở đó , bị bào mòn bởi các dòng biển , đứa con đi ra từ đại dương rồi sẽ về lại với sự ôm ấp của biển cả.

________

Khụ Khụ

Một đứa Dũng tỉnh dậy sau cơn mê mang dài , anh nhớ anh đã cảm nhận được cái chết , anh thấy chính mình ra đi như thế nào , anh đã chọn cách buông bỏ và coi nó như một sự giải thoát trên cõi đời này , nhưng thật kỳ lạ , rằng anh vẫn sống hoặc có lẽ sống về mặt linh hồn .

Anh nhìn lại cơ thể mình , đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng ngần chỉ bằng một nửa đôi bàn tay trước kia , thân hình cũng co lại từ 1m7 ban đầu về chỉ tầm 1m3 , bộ quần áo vải rách rưới . Anh nằm trong con hẻm nhỏ . đắp trên mình tờ báo đã phai cả chữ co ro trong cái lạnh . Đời như một trò đùa , anh lại khởi đầu với thân phận một cô nhi , nhưng giờ sẽ khác , anh không phải là đứa trẻ năm nào , anh mang trong mình một suy nghĩ chính chắn của người trưởng thành , một cuộc sống mới đang đón chờ .


Pháo nổ rền vang bóng chiều ta
Tinh kỳ rợp bóng chiến trường xa
Máu đỏ chiến bào đền nợ nước
Mực đen sử sách định sơn hà.

Đại Việt hùng cường tranh thiên hạ
Diên Ninh thịnh thế tiếng hoan ca
Thân trai nguyện lòng thề vệ quốc
Xã tắc sơn hà mãi phồn hoa.

Thịnh Thế Diên Ninh