Hối

Cẩu Gia Vô Địch

Chương 20: Đột Phá?!?!?

Chương 20: Đột Phá?!?!?

Tôn Ngộ Không vung tay, đem theo Thanh Phong cùng Xà Minh tức tốc hướng về phía Thiên Hồ thành.

Hắn vô cùng phẫn nộ, bộc phá toàn bộ tu vi của Nghịch Mệnh cảnh.

Phật môn lấy từ bi hỉ xả làm chủ, Ngộ Không chính là một phần tử của Linh Sơn, lòng từ bi của hắn cũng vô cùng lớn.

Song song với đó, bất luận ai chạm đến một phần ranh giới cuối cùng của hắn, Tôn Ngộ Không sẵn sàng đem hắn băm thành tương.



Thiên Hồ thành, Hồng gia cấm địa.

“Lão tổ, Hồng Minh trưởng lão tới giờ vẫn chưa trở về.”

“Không cần lo lắng, tiểu tử Hồng Minh hẳn là trên đường đi gặp được sự tình thú vị nên quên mất rồi.”

“Dựa theo lời của Tam Nguyệt thượng sứ, có thành công hay không?”

Lão tổ Hồng gia trầm mặc một hồi, sau đó thở dài nói:

“Không biết, bây giờ thọ nguyên của ta như đèn dầu trước gió. Chỉ còn một cách này mà thôi.”

Đúng lúc này, bên ngoài cửa Hồng gia, có một con khỉ, một con lười cùng một con rắn.

Con khỉ dẫn đầu, tiến lên phía trước, từ trong tai rút ra một thanh thiết bảng. Một côn đem đại môn của Hồng gia đánh bay đi mất.

Sự tình tại Hồng gia vừa mới phát sinh, cường giả khắp Thiên Hồ thành đã nhao nhao mở mắt hóng biến.

Tám cái cấp bốn cường giả từ khắp nơi trong Thiên Hồ thành tụ tập lại trước cửa Hồng gia, lớn tiếng quát to:



“Là tên nào không mắt đi đến Hồng gia phá quấy? Có biết đây là Yêu Đế gia tộc hay không?”

Lão tổ Hồng gia bên trong cấm địa cảm nhận được rung chấn cũng biết sắc, tế tổ sắp tới, không nên xảy ra việc ngoài ý muốn.

“Không biết là vị yêu hữu nào đến Hồng gia ta?”-Giọng nói lão tổ vang vọng khắp nơi.

“Không hổ là nửa bước cấp sáu cường giả, chỉ riêng giọng nói đã có uy lực như thế này.”

“Đúng vậy thì thật ngưỡng mộ, đời này của ta chỉ cầu có thể đột phá cấp năm mà thôi.”

“Cấp năm cái rắm, cả tám người chúng ta có thể đi đến đỉnh phong cấp bốn hay không liền chưa nắm chắc, nói gì đến hư hư thực thực cấp năm cường giả. Cả một toà Thiên Hồ thành này cũng chỉ có hai cái cấp năm cường giả, chính là Hồng gia đại trưởng lão Hồng Minh cùng với Hồng gia lão tổ Hồng Hư mà thôi.”

Thanh Phong nghi hoặc nhìn Tôn Ngộ Không, âm thầm truyền âm hỏi:

“Nửa bước cấp sáu là cái gì? Sư phụ chỉ dạy nửa bước Linh giả, chưa từng nói gì đến nửa bước Huyền Thiên.”

“Một đám thất bại không tiến giai được lên cấp sáu, lại không chịu tự nhận mình là cấp năm. Liền tự đặt ra một cái cảnh giới để mua vui cho mình.”

Ở giữa Luyện Tâm cùng với Khai Trần đệ nhất phẩm ban đầu vốn không tồn tại một cái cảnh giới nào, chỉ là về sau có một cái tiên hiền phá vỡ định kiến này.

Sáng tạo ra một loại phương thức tu luyện mới, tăng khả năng đột phá Khai Trần lên rất nhiều lần.

Phương pháp này chính là khai mở toàn bộ thất khiếu trên cơ thể, mặc dù vẫn như cũ là nhục thân phàm thể, chẳng qua lại có thể một đánh ba cái Luyện Tâm võ giả. Đây là sự lợi hại của việc khai mở toàn bộ thất khiếu, gia tăng khả năng khống chế cơ thể của chính mình.

Từ thời điểm đó về sau, xuất hiện một cái Khai Khiếu cảnh.

Còn đối với yêu tộc, chủng tộc tiến giai tu vi là dựa vào huyết mạch. Bởi vì vậy từ cấp một cho tới cấp năm, bọn hắn không tồn tại bình cảnh gì, chỉ cần huyết mạch đủ cường đại thì có thể dễ dàng vượt qua.



Số yêu tộc còn lại huyết mạch không đủ mạch, phải trải qua trui rèn nhục thân, nâng cao khí huyết, từ đó cũng đem huyết mạch từ từ gia trì, thẳng tới một thời điểm đột phá huyết mạch, tiến giai huyết mạch cũng thuận tiện tăng tiến tu vi.

Đây là khác biệt giữa nhân tộc cùng yêu tộc.

Vấn đề tới rồi, cấp năm tới cấp sáu xuất hiện vấn đề gì để một đám yêu thú tự tạo ra cái gọi là nửa bước cấp sáu?

Kỳ thật cũng không phải vấn đề gì lớn lao, chỉ là bọn hắn cần phải trải qua một cái cảm ngộ đối với huyết mạch của mình, cần biết mình là ai, đến từ đâu. Đây cũng là tiêu chí cần thiết để một vị Khai Trần nhị phẩm đột phá trở thành Huyền Thiên cường giả.

Từ Huyền Thiên cường giả trở về sau, hệ thống tu luyện của yêu tộc cùng với nhân tộc cũng không khác nhau là bao. Hoàn toàn cần dựa vào cảm ngộ của mình đối với đạo pháp tự nhiên, đối với lực lượng cùng với đạo tâm của chính mình.

Cái này nói thì dễ chỉ là thực hành lại khó gấp bội phần, nếu không cũng sẽ không xuất hiện cái gì gọi là nửa bước cấp sáu.

“Một ngàn tám trăm mười sáu.”

Tôn Ngộ Không trực tiếp làm lão tổ Hồng gia mộng bức, con khỉ này rốt cuộc muốn nói tới cái gì?

“Thứ cho Hồng mỗ ngu dốt, không hiểu thâm ý của yêu hữu?”

“Ta không biết ngươi giả ngu hay là ngu thật, bây giờ, ta lật bài ngửa với ngươi. Một ngàn tám trăm mười tám cỗ t·hi t·hể của hài nhi, ngươi vì sao lại g·iết bọn họ? Vì sao, vì sao, vì sao,.... VÌ SAO, SÚC SINH!!!”-Thanh Phong phẫn nộ, hắn không cách nào kiềm chế được chính mình, chỉ có thể bất lực thét lên.

Hồng Hư vẻ mặt biến sắc, hắn không nghĩ lại có người phát hiện.

Bất quá, bây giờ việc này không thể để lộ ra, bằng không thì sẽ c·hết.

“Yêu hữu đừng nói như vậy, chuyện này không thể đem ra để đùa.”-Hồng Hư chối bay chối biến, dù sao chắc chắn không thể nhận.

“Hồng Minh hai ngàn sáu trăm tuổi, đại trưởng lão Hồng gia thế hệ này, tu vi cấp năm.”

Tôn Ngộ Không vừa nói, vừa cái xác của Hồng Minh vứt ra trước mặt Hồng Hư.

Vừa nãy ngay sơn động, Tôn Ngộ Không đã điều tra qua kí ức của Hồng Minh một lần. Không phải sưu hồn nên có nhiều đoạn kí ức không các nào nhìn thấy được, sau khi đọc xong kí ức, hắn khẳng định Hồng Minh không cần sống nữa.



Thế là Ngộ Không một lần nữa dò tìm trí nhớ của Hồng Minh, lần này hắn sử dụng sưu hồn pháp, đem toàn bộ linh hồn cũng thẩm tra qua một lần.

Ngộ Không có thể nhìn rõ toàn bộ kí ức cả đời của Hồng Minh, cũng nhìn ra càng nhiều tội ác của Hồng Hư.

Về phần Hồng Minh sau khi bị sưu hồn, hắn c·hết, c·hết với gương mặt vô cùng thống khổ. Dù sao, quá trình sưu hồn cũng không phải là quá trình vui vẻ gì.

Hồng Hư gương mặt vặn vẹo, hắn năm nay đã bốn vạn tuổi, chạm tới giới hạn thọ mệnh của cấp năm rồi. Bốn vạn năm nay, thê th·iếp mười mấy vị, hắn chỉ có một đứa con trai là Hồng Minh.

Bây giờ, con trai bị người khác g·iết, vứt xác tới trước mặt mình. Làm chú có thể nhịn, làm thím không thể nhịn.

“Thế nào? Phẫn nộ lắm phải không, có phải rất phẫn nộ hay không? Khẹc khẹc, khẳng định là vô cùng phẫn nộ.”-Tôn Ngộ Không nhìn Hồng Hư khoái chí cười ha hả.

Hồng Hư không nhịn được, hét to:

“Tám vị yêu hữu, cùng lên, sau chuyện này ta cam đoan giúp tám vị đột phá cấp năm.”

Tám cường giả cấp bốn nghe vậy cười ha hả, vội vàng đáp ứng.

Trong mắt bọn hắn, Thanh Phong đồng dạng là một một vị cấp năm đỉnh phong, về phần Tôn Ngộ Không cùng với Xà Minh, chỉ là hai gã cấp bốn mà thôi.

Ở nơi này, bọn hắn có tổng cộng chín người, dẫn đầu là cấp năm đỉnh phong. Nghĩ như thế nào cũng không thể thua được.

“Tiền bối, có thể để tên Hồng Hư lại cho ta hay không?”-Thanh Phong truyền âm cho Ngộ Không.

Ngộ Không định mở miệng nói ngươi căn bản chỉ là một cái Khai Khiếu tiểu tu sĩ, lấy vốn liếng gì muốn khiêu chiến với cường giả cấp năm, lấy cảnh giới của nhân tộc thì chính là Khai Trần nhị phẩm.

Chẳng qua, Ngộ Không lại có thể nhìn rõ sự phẫn nộ trong lòng Thanh Phong, nếu như hôm nay hắn không cho Thanh Phong đánh. Thời điểm về sau có lẽ sẽ trở thành tâm ma trong lòng, còn một điều nữa, đứa trẻ này sắp đột phá.

“Khẹc khẹc, được thôi, con hồ ly đó là của ngươi.”

“Rắn con, đem người dân di tản đi đi, nơi này sắp có một đợt rung động rồi.”-Ngộ Không quăng Xà Minh xuống đất, đầy thân tình mà truyền âm.
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp
- Chương Bị Khóa -
Bạn có thể mở khóa bằngKNBshoặc
Nhập số lượng chương muốn mở khóa đồng thời
ĐổicandysangKNBsở đây