• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 132: Thuê nhà

Quyển II: Học Phủ Phong Vân

C 17: Thuê nhà

- Bên tiêu cục Mãnh Kiếm đã đánh tiếng xong xuôi, bên Bang Bất Lương đã nhận lời điều đình, bố mẹ có thế lên rồi!- Kiệt cầm bức thư mà người của Mã Văn Phong gửi tới, đọc rồi báo tin mừng cho mẹ.

- Thế là may quá!- Văn Nguyệt Nga vui mừng nói, rồi sửa soạn quần áo, quà cáp lên để thăm Minh. Bà cũng lôi theo cả Nguyễn Thị Lý để cô ta thay Trần Cường phục vụ Minh.- Trần Cường nhát gan bỏ về, không đáng tin chút nào, Lý là người của Nữ Lưu, mẹ tin cô ta sẽ không bỏ anh con lại như thế.

- Tùy mẹ thôi!

Văn Nguyệt Nga cùng Hoàng Văn Định đi thuyền của Mã Văn Phong, mấy này là lên tới thành An Lạc. Minh biết bố mẹ lên thăm, mà lại còn có cả Nguyễn Thị Lý, thì tính tìm một chỗ để thuê nhà cho hai người họ ở.

Minh đi khảo sát một phen, tìm khắp các nhà cho thuê trọ một vài ngày để họ ở. Tiền thì Minh không thiếu, nhưng cậu cũng không thích việc phải thuê giá quá đắt, vậy là phung phí. Có điều, so với điều kiện sinh hoạt, giá nhà ở thành An Lạc này gần như không thể chấp nhận nổi.

Minh nhờ Trần Bỉnh tìm giúp một ngôi nhà, vì Bỉnh rảnh rỗi hơn, Minh cứ 10 ngày mới đi lùng nhà được, mà 2 ngày nữa thì bố mẹ tới rồi. Bỉnh nghe qua yêu cầu của Minh, sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng Bỉnh bảo hay là Minh thuê nhà của Viên Đỉnh Lập- người Thái Học Sinh già đã ra khỏi Học Phủ có người em là bà bán đậu mà Minh và Bỉnh từng ra tay giúp đỡ.

- Căn nhà đó vẫn chưa ai dám thuê ư?

- Tôi nghe bảo Viên Đỉnh Lập có tìm Trần Đức nói chuyện, gã đó còn giận, ngoài mặt bảo bỏ qua, cho phép bà già kia sống yên thân, nhưng căn nhà đó mà để bà bán đậu đó thuê cũng là quá mất giá rồi. Khác gì ép giá đâu.

- Vậy cậu qua nói chuyện với Viên Đỉnh Lập trước, tối tôi qua xem thử.

Thấy Trần Bỉnh tới chơi, Viên Đỉnh Lập tiếp đón đàng hoàng, người em họ của ông ta cũng được Bỉnh giúp sức, lão pha trà rồi hỏi sao Bỉnh tới tìm mình. Trần Bỉnh thuật lại câu chuyện của Minh, và gợi ý rằng Viên Đỉnh Lập có thể cho Minh thuê căn nhà trong vài ngày để tiện đón bố mẹ mình. Bỉnh cũng nói qua mấy sự tích của Minh, như vụ can thiệp cứu cô gái bị Thái Văn Cường bày trò, thu thập chứng cứ để cùng lên án chợ nhân công,… để Viên Đỉnh Lập thấy được Minh cũng rất khá khẩm.

Viên Đỉnh Lập nghe mọi chuyện, thấy nếu thực sự vậy thì Minh cũng không tệ. Nhưng ông ta cũng có ý do dự, thậm chí nghi ngờ Bỉnh tới thuyết khách hộ, cũng không vội giở mặt tỏ thái độ, mà liền bảo Bỉnh để ông ta nghĩ đã. Sau đó, sáng hôm sau, Viên Đỉnh Lập đi dò hỏi về Minh, về những chuyện mà Bỉnh kể.

Tuy hoàn cảnh sa sút, giờ chỉ còn là một Thái Học Sinh lớn tuổi phải dọn ra khỏi Học Phủ, Lập cũng hỏi được điều ông ta cần. Thấy mọi chuyện thực như Bỉnh kể, lão Lập bèn bảo Bỉnh đi mời Minh gặp mặt trực tiếp.

Bỉnh nghe vậy là tới gặp Minh ngay để hỏi chuyện, tất nhiên là Minh không lý gì lại từ chối. Cậu ta liền tới gặp Viên Đỉnh Lập thương thảo hợp đồng, thấy giá không quá bất hợp lý, nhà lại rất tiện lợi, bèn vung tiền ra ngay. Viên Đỉnh Lập cản lại, bảo Minh nên nghe cho hết đã. Ông ta còn cẩn thận nói rõ uy thế của Trần Đức, để Minh hiểu rõ, nếu thấy ngại, cứ từ chối luôn, thậm chí đặt cọc một tháng, ở được thì ở, không thì thôi.
— QUẢNG CÁO —

Viên Đỉnh Lập không ngần ngại kể lại cho Minh đầy đủ hơn về thế lực của đối phương. Trần Đức là một trong 4 tên lưu manh cộm cán, đầu lĩnh của đám cửu vạn trong thành An Lạc này. 4 tên lưu manh này gồm: Từ Văn Hòa, Trương Nghiêm, Bùi Thành và Trần Đức, kết nghĩa anh em cùng nhau xưng bá, Trần Đức là hạng tư. Quận trị An Lạc là quận trị- trung tâm hành chính của Phủ Tân Bình, dân ở đây đa phần khá giả, nhưng cũng có nhiều việc nặng nhọc phải làm: vận lương thực, vận chuyển đồ đạc, vật liệu xây dựng,... Những kẻ làm việc này là một đám cửu vạn, rất hung hăng, đông đảo tới cả ngàn tên, lại nghe lời 4 tên kia, nên uy thế của 4 tên này rất là vang dội, thậm chí quan lại cũng lười động vào, miễn chúng không làm sự phạm pháp nghiêm trọng.

- Thế sao còn có chợ nhân công nếu đã có người quản lý cửu vạn vậy?

- Chợ nhân công gì?

Thấy Viên Đỉnh Lập ngơ ngác, Minh cũng không hỏi nữa, định bụng là sẽ tìm hiểu một phen. Trước đây chỉ mải chú ý họ Thái, chỉ biết tới chợ nhân công, nay mới biết là còn có cái gọi là hội cửu vạn này. Minh cũng bảo trước với lão Lập, bản thân cậu ta chỉ thuê vài ngày để bố mẹ cậu ta ở khi lên thăm thôi, sau đó sẽ trả lại.

- Cũng được!- Viên Đỉnh Lập đồng ý, thịt muỗi cũng là thịt.

Hai ngày sau, cha mẹ lên tới nơi, Minh ra đón, mời họ vào nhà đã thuê. Trong hai ngày qua, cậu ta dọn dẹp thật sạch sẽ, chính Viên Đỉnh Lập hay bà bán đậu cũng kinh ngạc khi thấy Minh làm hùng hục hai tối, nào là bê vác bàn ghế, lau dọn nhà cửa, quét mạng nhện, … như một người thường dân chứ không phải một Thái Học Sinh.

- Cảm ơn ông chủ đã cho thằng con tôi thuê căn nhà.

- Có gì đâu, chúng tôi coi như là đồng môn ấy mà!- Viên Đỉnh Lập nói cho qua chuyện,…

Mọi người xã giao vài câu rồi Viên Đỉnh Lập đi đọc sách, Văn Nguyệt Nga kéo con trai ra một nơi, bảo Minh rằng, phần Trần Cường, hắn về huyện Sơn Hải rồi, giờ đảm nhiệm một việc bàn giấy. Cường nhát gan như vậy, chịu không nổi áp lực, mà sắp tới việc Minh mưu tính ắt nhiều gian nan, bà thấy hắn không được, nên mang Lý lên phụ Minh.

- Cô ta xuất thân từ Nữ Lưu, mưu trí và can đảm đủ sức giúp con. Chưa kể thân phận chỉ là người thị nữ, cũng ít người chú ý tới.

- Con có phải đi làm giặc đâu mà mẹ lo khiếp thế.

- Anh với thằng Kiệt sớm muộn cũng có ngày làm giặc mà thôi.- Văn Nguyệt Nga thở dài, hai người con trai này của bà đều rất kiên trì, đã quyết là làm, gầm trời này mà không dung được chúng nó, nhất định chúng nó sẽ chọc trời mà đứng thẳng chứ không khom lưng đâu.

- Nhưng mà mẹ này, để Lý ở trên này e rằng khó lắm, nhà này con thuê mấy ngày cho bố mẹ ở để tiện gặp gỡ, chứ con không có nhà trên này. Giá thuê nhà trên này mắc vô cùng. Lý cũng không thể vào học phủ mà ở như Cường được.

- Căn nhà này giá cả ra sao?

- Căn này thì rẻ thôi, y như giá tiền dưới huyện.
— QUẢNG CÁO —


- Sao mày không chọn thuê luôn căn này.

- Thì có chuyện cả thôi.

………………………………….

Trần Đức đang đi kiểm tra công việc thì có người vào báo cáo rằng căn nhà của lão già Viên Đỉnh Lập có người tới thuê rồi.

- Gọi thằng Đinh Đường tới gặp tao!- Trần Đức hừ một tiếng, vẫy tay bảo tên kia lui r, một lúc sau, có một người tất tả chạy tới. Y tên Đinh Đường, là kẻ làm việc dưới trướng Đức.

- Anh bốn, anh gọi em.

- Căn nhà lão Lập lại có kẻ tới thuê, đã biết chưa.

- Em cũng vừa mới biết.

- Biết rõ về hắn rồi chứ!

- Dạ, tên đó là tên Thái Học Sinh lần trước đứng ra giúp đỡ con khọm già, phạt người của ta mấy đồng tiền. Một thằng cùng ra mặt thì ta đã cho một bài học rồi, giờ nó lại không biết điều, tiếp tục nhảy vào!- Đinh Đường báo cáo

- Lần trước làm theo lời mày, giả vờ tha thứ, nhưng không thông báo ra ngoài. Mày bảo làm thế không làm lão già kia già néo đứt dây, nhưng giờ tao sắp mắt căn nhà mình thích, mày tính sao?

- Dạ, là lỗi của em, là lỗi của em, để em đi giải quyết ngay ạ.

- Mày tính là gì?

- Dạ, em xin tới, mang tiền rồi báo cho tên Thái Học Sinh đó là anh thực sự rất muốn mua căn nhà đó, nếu hắn có thể nhường trong giá cả hợp lý, thì coi như xong. Nhưng nếu tên đó thái độ, thì em có chiêu cả rồi. Thị Hương, cô xem giải quyết kiểu gì, để hắn phải lên quan một chút, bên bọn Cáp Minh Hào thì để em nói với họ một câu, vụ này làm lớn, khiến tên nhãi kia ăn chút đắng, hả cái giận cho người của ta lần trước mất tiền, mà uy của anh cũng khiến mọi người phải biết.

- Liệu liệu mà làm, đối phương dù gì cũng là Thái Học Sinh, cẩn thận đừng làm quá lên.
— QUẢNG CÁO —


- Anh à, thằng Đường này đã bao giờ làm ông anh thất vọng chưa.

- Thôi đi đi!

- Vâng, em đi làm ngay! À em quên không hỏi, vụ này có cần báo cho bác Hòa không ạ?

- Anh Hòa dạo này không khỏe, vụ này cũng chỉ là chút mâu thuẫn cá nhân thôi, giải quyết êm thấm, nhẹ nhàng.- Trần Đức căn dặn

- Dạ!

Trần Đức nhìn hai người cấp dưới rút đi, bèn lấy thêm chút nước chè, đổ vào trong cốc, nhấp một chút trước khi tiếp tục đi dạo quanh khu làm việc, đôn đốc anh em cửu vạn khác trong hội làm việc đồng thời kiểm tra xem liệu có nơi nào đang có tranh chấp giữa chủ và đám anh em để còn liệu đường giải quyết cho sớm.

Không như đám Thái Chí Phú, các anh em Trần Đức tuy mang tiếng quản lý đội cửu vạn toàn bộ thành An Lạc và đều là hạng giang hồ máu mặt, nhưng xuất phát điểm của họ thực sự chính là những người phu phen, một đội cửu vạn tầm hơn mười người, do mong bản thân được trả lương theo đúng công sức, đã tập hợp anh em cửu vạn khác lại để cùng đấu tranh bảo vệ quyền.


Tổ chức này xuất hiện khá tự phát, ban đầu không ai để ý tới, nhưng nhờ sự cố gắng của hội Trần Đức mà đã dần quy mô như hiện tại. Trong quá trình không ngừng tụ họp, cũng có xung đột, rồi đấu đá, máu cũng chảy, cũng có người phải chết, hội Trần Đức sau chỉ còn lại đúng 4 người như bây giờ. Vì lẽ đó, tuy rằng giờ đã nắm quyền cao, Trần Đức cũng những người anh lớn không hề có thái độ coi thường người làm thuê, anh em cửu vạn khác như nhà họ Thái, mà vẫn coi họ như anh em.


Nhân sinh phiền não chốn dương gian
Biển khổ mênh mông suối lệ tràn
Nhân quả luân hồi kiếp nào thoát
Tam sinh tam thế cứ mãi mang.
Chỉ mong cơn say mang được nàng
Tay cầm mỹ tửu dứt phiền ưu
Đời này ta nguyện kiếp phong lưu
Thân dựa núi thả tiêu vô sầu.
Hùng Ca Đại Việt