• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 138: Lấy tiền đè người

 

Quyển II: Học Phủ Phong Vân

 

C 23: Lấy tiền đè người

 

- Tỉnh rồi hả?

 

- Cậu Minh, tôi…

 

- Nếu cảm thấy có thể nói chuyện thì nói, chưa thể thì nghỉ tới khi khỏe hẳn. Thù này ắt hẳn còn lâu, trồng tre thành gậy gặp đâu đánh què.

 

- Ha ha… hự.

 

- Đừng làm người bệnh bi hỉ quá độ, bị thương nặng thế mà tâm tình không kiểm soát là dễ!- Thầy thuốc nhắc

 

- Tôi nói được, cậu Minh, những kẻ tấn công tôi có dự mưu từ trước, tôi đã bị theo dõi mấy ngày liền trước khi chúng tới.

 

- Có biết là ai không?

 

- Không, chúng theo dõi khá sát, tôi không có người hỗ trợ.

 

- Thế sao không báo cho tôi.

 

- Thì ai nghĩ chúng sẽ làm việc này chứ. Đã bắt được chúng chưa, tôi đã đánh trả quyết liệt lắm, chúng nhất định bị thương cực nặng.

 

- Khi bọn ta tới nơi thì mọi thứ đã được dọn dẹp sạch sẽ rồi. Mấy ngày này hãy nghỉ ngơi cho khỏe đi. Việc này, ta sẽ tra ra tới cùng.

 

- Dạ.

 

Minh ra ngoài, nhờ Phạm Sư Mạnh đánh tiếng, cậu ta muốn đi gặp Trần Đức. Phạm Sư Mạnh lập tức can

 

- Trần Đức tuy rằng có phần lỗ mãng, thù dai, nhưng hắn tuyệt không phải kẻ làm việc này đâu. Những tên giang hồ ở phố cửu vạn có lẽ vì giữ thể diện mà làm vài việc chướng tai gai mắt, song họ đều là những kẻ cùng khổ, cốt khí vẫn còn. Trần Đức có thể ngồi ở vị trí đó thì phải có cái gì khiến những người ấy kính trọng hắn.

 

- Các vị an tâm, tôi tự có khu xử hợp lý.

 

- Được rồi! Chuyện này ta đi với cậu!

 

- Phạm tổng tiêu đầu tự thân đi với tôi ư, phiền ngài quá.
— QUẢNG CÁO —


 

- Nếu như cậu nói câu gì ngu xuẩn, may ra tôi đem mặt ra đỡ đòn hộ, còn đám đệ tử tôi không làm nổi đâu.

Bên Phạm Sư Mạnh cho người tới gặp phố cửu vạn trước, báo tin về việc Minh sắp tới với nhu cầu gặp riêng Trần Đức. Người nhận tin là Đinh Đường, hắn biết là chuyện này là sao, nhưng vẫn diễn như không diễn, tỏ ý Trần Đức bận bịu, có gì nói thẳng. Bên kia phải nói vụ cô hầu gái của Minh bị đánh và họ nhờ Đoàn Trực tìm được cái huy hiệu của quản lý tầm trung của phố cửu vạn tại địa điểm diễn ra sự việc.

 

- Mi nói thế là thế nào, có ý nghi ngờ bọn ta sao?

 

- Cái này ...

 

- Về nói với tên nhãi Hoàng Anh Minh đó, phố cửu vạn chúng ta không thèm làm cái trò mèo ấy nhá. Anh Đức tao là người thế nào, bọn mày có con hầu bị đánh mà định bắt anh ấy tới gặp à, ở đâu ra cái việc như vậy.

 

Đinh Đường bù lu bù loa lên, đám người phố cửu vạn biết chuyện, cũng tức tối lắm, vây quanh người cậu võ sinh của tiêu cục Mãnh Kiếm, tí nữa thì động thủ. Cũng còn may, nhiều quản lý cấp trung khác thấy có biến, vội ra can ngăn. Vụ này tới tay mấy thành viên cấp cao, Bùi Thành, Trương Nghiêm nghe xong, cũng lấy làm tức, bảo Trần Đức không cần quan tâm tới thằng nhãi Minh nữa. Đúng như Đinh Đường nói, một con hầu của Minh bị thương liền hỏi qua Trần Đức là thế nào.

 

- Em quyết tới gặp hắn!

 

- Chú mày dở à?

 

- Chính cái lúc này mình gặp nó mới là hay? Để nó tưởng mình sợ nó, rồi sau đó mình chửi thẳng mặt nó luôn.- Trần Đức cười ra vẻ đắc chí.

 

- Cũng được, gọi anh em tới tiếp ứng không?

 

- Thằng ranh đó không bị em ăn gỏi thì thôi, anh lại phải lo. Cứ để thằng Đường cùng em là đủ.

 

Trần Đức hẹn Minh gặp tại căn nhà của lão Viên Đỉnh Lập, không thì thôi. Minh mất chút công sức nhờ vả, lão Lập cho thuê. Thế nhưng trễ giờ hẹn tận 1 canh giờ, bọn Trần Đức khoan thai tới. Đám đồ đệ trong tiêu cục rất giận, nhưng Phạm Sư Mạnh lắc đầu, chúng nén giận lại chờ xem.

 

- Trà đun mấy lần rồi, đổi trà đi! Chúng ta cũng phải có khí độ một chút chứ,.

 

- Không cần đổi trà, cho nước lạnh vào.

 

- Làm mấy trò trẻ con này không hay đâu.

 

- Quân tử lấy thẳng báo oán.

 

Lát sau, đám Trần Đức đi vào, cười khẩy bảo họ trăm công ngàn việc, nên giờ mới tới được. Minh liền kêu rót trà.

 

- Cốc trà này vậy mà lạnh ghê!- Trần Đức cầm cốc trà lên, không thèm uống, đổ xuống đất.

 

- Nó là nước lạnh pha trà cũ, giá như bên các vị tới sớm hơn, thì đã được uống trà nóng như tôi hiện tại
— QUẢNG CÁO —


 

- Mẹ kiếp, mày muốn chết phải không?

 

- Mấy người đừng quá quắt! Giờ hẹn đã báo đầy đủ, các người không tới thì nói không tới, tới muộn thì báo tới muộn, bắt bọn ta phải chờ, uống nước trà lạnh đã là gì.- Phạm Sư Mạnh chống cây đao cái rầm, gằn giọng.

 

- Thằng nhãi con, đứa hầu nhà mày bị thương, mày phát hiện được mảnh huy hiệu nhà bọn ông ở đấy là lôi bọn ông ra đây tra hỏi, mày nghĩ mày là ai chứ hả?- Đinh Đường nhảy dựng lên chửi, đám phố cửu vạn cũng sừng cồ theo

 

- Lão già khốn kiếp, đừng tưởng lão có vũ khí thì dọa được bọn nào, bọn này lao lên xem lão dám chém không?

 

- Thằng ranh con, bọn ông hôm nay chém chết mày tại đây chứ lại…

 

- Tôi nói tôi tới tra hỏi các vị sao?- Minh điềm tĩnh cầm cốc trà lên nhấp một ngụm rồi quay qua Trần Đức.

 

Minh nói thế, Trần Đức nghẹn họng, trấn trối nhìn Minh. Mất một lúc, hắn mới điều hòa được hơi thở, hỏi lại

 

- Vậy mời tao tới làm gì?

 

- Làm ăn. Một vụ làm ăn trị giá 30 lạng bạc, mà cũng có thể lớn hơn.

 

- Ha!- Trần Đức khịt mũi, 30 lạng bạc nghe thì to đấy, nhưng hạng như Trần Đức, mỗi cuộc làm ăn thường là làm ăn lâu dài, hợp đồng kéo dài cả năm, tổng thu có khi cả trăm lạng ấy.- Nói đi, làm gì?

 

- Tìm người! Ai cũng biết phố cửu vạn có từ mấy trăm tới cả nghìn người làm việc bốc vác khắp cả thành An Lạc này. Với số người đông đảo như vậy, muốn truy tìm vài người và chế phục đem về cho tại hạ, cũng đâu khó khăn.

 

Minh nói rồi lấy một sấp giấy, đưa cho Trần Đức xem, có tổng cộng 6 người bị truy tìm, có mô tả lại vóc dáng và một vài vết thương. Đây chính là lời kể lại của Lý. Bọn chúng che mặt và trời tối, nhưng Minh tin rằng những vết thương mà Lý gây ra, chắc chắn còn dễ nhận diện hơn là khuôn mặt, nào rách tai, nào chột mắt,…

 

- Cô hầu của tôi bị tấn công trong đêm, đánh đập rất dã man, xong cô ta cũng chống trả rất quyết liệt, chúng đều bị thương, đây là một vài vết thương đặc trưng, tôi hi vọng phố cửu vạn có thể tìm giúp. Tôi ra giá mỗi người 5 lạng bạc trắng, thời hạn là 20 ngày.

 

Trần Đức nhíu mày, Minh không nói gì tới vụ huy hiệu phố cửu vạn, nếu như là thế này, thì là chuyện làm ăn.

 

- Vụ này ta đồng ý, nhưng tiền phải tăng thêm, thời gian cũng phải tăng thêm.

 

- Không thể, một khi các người bắt đầu truy tìm, nếu trong 20 ngày không tìm ra, bọn chúng sẽ trốn sâu hơn. Các người chỉ có 20 ngày.

 

- Vậy thì mi đi tìm kẻ khác.

 

- Trần Đức, ông đừng vội đi!- Minh lấy ra cái huy hiệu, bảo người tiêu cục đưa sang chỗ Trần Đức- Thứ này ông bạn nhìn cho kỹ.

 
— QUẢNG CÁO —

- Thứ này đúng là huy hiệu bên tao thật, nhưng thế thì sao?

 

- Ông bạn nên suy nghĩ, trong trường hợp xấu nhất, thực sự là người bên ông bạn làm, ông bạn tự tay bắt giữ, chuyện đơn giản. Nếu ông bạn từ chối, tôi sẽ tăng tiền thưởng lên 10 lạng bạc một tên, sau khi xác minh, sẽ cho người cắt tai kẻ đó mà làm gương. Kẻ tới cắt tai, lại thưởng thêm 10 lạng nữa. Sao?

 

- Bên ta không ai làm thế cả? Thằng Trần Đức này có thù oán với mày thật, nhưng đã phải tới mức làm hại một ả đàn bà hay sao?

 

- Ông không trực tiếp chỉ đạo, vậy nhỡ đâu đám anh em ông tự tiện hành động thì sao. Đừng nói tới tuyệt quá, chừa nhau một đường lui. Thế này đi, tôi tăng giá, 8 lạng bạc cho một tên. Coi như cho ông cái cớ làm việc. Hả?

 

- Hoàng Anh Minh, mi giỏi lắm.

 

- Quá khen.

 

 

Trần Đức đi về, lập tức để gọi tất cả những quản lý tầm trung và mời cả 3 người anh em, thuật lại cho họ cuộc đàm phán. Tất cả đều đồng ý miếng đồng là huy hiệu của bên họ, như vậy vẫn có khả năng anh em nào đó trong băng ra tay. Chủ động tìm ra trước, cần thì có thể đàm phán với Minh, bét nhất thì cho họ chạy trốn. Tất cả phải đốc thúc anh em chú ý tìm kiếm hàng ngũ mình cho sớm. Còn như không phải người của mình thì càng tốt, 48 lạng bạc trắng cũng là một con số không nhỏ.

 

Đinh Đường trong suốt buổi họp đầu óc cứ rối tung lên, ruột gan thắt lại, kế sách gây xích mích đã bị hỏng, giờ phố cửu vạn đi lùng sục, nguy cơ bị tìm thấy là rất cao.  Rất may, vẫn còn thời giờ, phố cửu vạn sẽ dò xét người mình trước, hắn có thể đi báo cáo cho Trương Hàng để ông ta dọn dẹp.

 

- Đường! Đường!- Tiếng Trần Đức vang lên

 

- Dạ!

 

- Chú mày làm sao thế?

 

- Em không sao, chỉ nghĩ vẩn vơ mấy điều ấy mà.

 

- Hiện có đơn hàng lớn, bọn anh phải đi lo liệu một chút, thời gian không có nhiều. Chú mày sẽ chỉ đạo việc dò xét, được chứ.

 

- Vâng!

 

Đinh Đường nóng lòng muốn tìm cách báo tin, nhưng biết tình huống này không thể làm khác, cũng phải nhẫn nhịn một phen, sau tầm 10 ngày, các nơi báo về rằng không phải người phố cửu vạn làm, Đinh Đường báo cáo với lão đại, tự thân đảm bảo không sai sót, công việc mới nhẹ bớt. Có thời gian, Đường lập tức đi tìm Trương Hàng báo tin.

 

Bấy giờ Trương Hàng cũng nghe phong thanh vụ tìm kiếm, có điều hắn không biết rõ ràng, cho là Minh cao tay, khiến phố cửu vạn phải xét lại quân. Như thế cũng là hợp với kế hoạch, vì phải xét quân như thế là một nỗi nhục nhã, giờ bọn Trần Đức càng nhịn thì sau này bùng nổ lên càng dữ. Tới khi Đinh Đường đem tới những giấy tờ ghi lại đặc điểm vết thương của những kẻ thực thi nhiệm vụ, Trương Hàng mới suy nghĩ. Hoàng Anh Minh cao tay hơn hắn nghĩ, cũng chịu chơi quá, vì một con hầu sẵn sàng bỏ hơn trăm lạng bạc.

 

- Ta đã biết, sẽ có sắp xếp, về đi!

 


Tiên lộ gập ghềnh, nữa bước khó đi, trường sinh tịch mịch, một người khó vấn, nếu tự biết đã không thể thành tiên vương, tiên đế, sao không thể thử làm chạn vương?
Muốn Trường Sinh Trước Hết Phải Đồng Vợ Đồng Chồng