• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 189: Đối tác kinh doanh (2)

 

Quyển II: Học Phủ Phong Vân

 

C 74: Đối tác kinh doanh (2)

 

 

Phố Đêm kinh doanh mạnh mẽ, dần hút khách từ khu vực kỹ viện trên Bắc Bình xuống. Làm cho kỹ viện đám người Bang Bất Lương mở ra ế khách, có lúc cả đêm không có ông khách nào tới chơi. Hiển nhiên, Thái Chí Phú không muốn chuyện này xảy ra, và hắn liền cho Trương Hàng- phụ tá thân cận của bản thân tới điều tra, đồng thời đe dọa bên làng Hồng Bàng. Chặn đường làm ăn của người ta là ngang thù giết cha cướp vợ rồi, nếu bên làng Hồng Bàng còn ngang ngược thế, thì hắn sẽ không khách khí. Làng Hồng Bàng có chỗ dựa mới thật, nhưng quan Tuần Phủ không phải dạng vừa.

 

Lời nhắc nhở này làm Nhung cũng rén, không như Kiệt, cô bé là phụ nữ, cũng chưa đủ kỹ năng để đấu với người, nên một mặt báo cho Ngô Văn Đức, Lưu Kiệm để họ chuẩn bị, mặt khác cũng hơi tiết chế bên mình, xem xem bên trên đối đáp nhau ra sao.

 

Hai thằng Kiệm và Đức ngựa non háu đá, cho người qua nói với Bang Bất Lương rằng muốn làm ăn thì về mà nghĩ cách làm sao hút khách, làm không tốt lại đổ vấy cho người khác, và bảo Hồng Bàng chả cần thay đổi gì cả.

 

Thái Chí Phú phải đem việc này ra nói với quan Tuần Phủ. Phú Tăng An đọc qua sổ sách, thấy doanh thu giảm kha khá do các kỹ viện không làm việc nổi, liền cho người tới nói chuyện với Ngô Văn Đức và Lưu Kiệm, ông ta cũng ngầm đe dọa có cách khiến họ chịu ảnh hưởng. Chức quan cao hơn một bậc cũng đủ đè chết người, Lưu Kiệm và Ngô Văn Đức phải nhịn và thầm nhủ sẽ có ngày cho thằng khốn Phú Tăng An và bọn Thái Chí Phú một bài học. Trước mặt con Nhung, chúng chỉ mặt tên Phú Tăng An thì cậy bản thân là quan lại Đại Hoa, thẳng tay bóc lột người Việt, chà đạp nhân phẩm phụ nữ, còn Bang Bất Lương thì là chó hùa, cắn cả đồng bào miễn có lợi cho bản thân.

 

Tất nhiên, phát tiết xong, Lưu Kiệm phải cười nhận lỗi, dúi vào tay người đưa tin một ít bạc, xin họ về nói tốt một chút, cậu sẽ sửa đổi. Sau đó, Kiệm bảo Nhung rằng hãy nhả ra một chút, hạn chế hoạt động bên mình, để đối phương có khách. Ngô Văn Đức nghe xong lòng đau như cắt, bao nhiêu là tiền bạc cứ thế đi tong.

 

Dù đã có lại lợi nhuận, Thái Chí Phú cũng rất có lòng cầu tiến, lén cho bọn kỹ nữ trẻ trung học lỏm các bài tẩm quất, mát xa. Kỹ nữ của Bang Bất Lương đều trẻ đẹp, tay nghề hơi xêm xêm, hiển nhiên là dần hút khách ngược lại, làm các khu vực làng Hồng Bàng quản bị mất khách. Có khách rồi, Bang Bất Lương lại đòi nước nóng, bồn tắm các kiểu mà làng Hồng Bàng xây. Vụ này, Nhung không cần nhờ Kiệm, Đức, qua gặp, nói thẳng tiền trao cháo múc. Với làng Hồng Bàng, ai cũng là khách cả. Bọn Thái Chí Phú lại bắt trả tiền sau, lấy lãi ra mà trả.
— QUẢNG CÁO —


 

Động thái này của Bang Bất Lương làm phe làng Hồng Bàng giận lắm, họ coi là bọn này không khác gì lũ cướp ngày, dân Hồng Bàng làm việc ở đây cảm thấy khó chịu, nhiều người còn xảy ra xung đột với đám người Bang Bất Lương.  Nhung ngăn họ, rồi phân tích rằng nếu không đáp ứng, Thái Chí Phú sẽ lại cầu viện Phú Tăng An và lão già Tuần Phủ hiển nhiên khoái Bang Bất Lương hơn là làng Hồng Bàng, sẽ lại lấn tới. Tình hình này, dù làng Hồng Bàng có tung được ra món gì mới, Bang Bất Lương sẽ cố đòi cho được, rồi tận dụng việc bọn nó không có chút cố kị nào để hút khách, khiến khách ở khu vực làng Hồng Bàng quản lý dạt dần sang chỗ chúng. Giả như chúng trả tiền thì cũng thôi đằng này, chúng không chịu trả tiền. Không còn cách nào khác, Nhung viết thư gửi Kiệt xin tý ý kiến.

 

Tuy Kiệt đọc xong là thứ, lòng cũng bất bình, con người đâu phải gỗ đá, nhiều khi. Không chỉ ghét Bang Bất Lương, Kiệt bất mãn với những điều bất công mà Phú Tăng An làm, trong bụng than thở rằng thật sự không biết nên làm gì khi lão ta người Đại Hoa đây. Vậy là từ chỗ không dám bàn luận về đại sự quốc gia hay coi vấn đề quốc gia là việc không liên quan, thì nay khi lợi ích bị xâm phạm bởi chính sách Đại Hoa áp lên Bách Việt, cậu ta dần có cảm giác chán ghét Đại Hoa. Đúng đứng trước lợi ích lớn, con người gan lớn hơn, liều mạng hơn, giống như những tên buôn chè lậu đã làm sự kiện ném chè ở Boston để gây nên cuộc Cách mạng 13 bang thuộc địa, hay Các Mác nói rằng, nếu lợi nhuận đạt 300%, thì tên tư bản sẵn sàng tự treo cổ mình lên vậy.

 

Kiệt viết thư phúc đáp lại, bảo Nhung trước tiên phải nhân nhượng cho qua việc đã, còn cách đối phó chỉ có một, đó là khiến đối phương không thể học theo mình. Những mánh như bồn nước nóng hay mát xa thì dễ học theo rồi, vậy các công xưởng nhà máy thì sao đây. Kiệt nói hãy biến Phố Đêm từ chỗ ăn chơi đàng điếm thành một nơi để thương nhân gặp gỡ, bàn chuyện mua bán, chứ không phải chỉ thư giãn không thôi. Cái này cũng như là mấy sân golf ở thời hiện đại, các doanh nhân lớn tới đó bàn kế hoạch làm ăn thì nhiều, chứ mua bán có bao nhiêu. Kế hoạch tổng quát là thế, còn chi tiết, Nhung phải tự cố gắng, việc gì cũng dựa vào Kiệt thì còn cho cô quyền cao chức trọng làm gì.

 

Nhung suy nghĩ hồi lâu, liền tới tìm hội anh em Chu Văn Bàn để cùng bàn việc. Bọn này từng trải hơn, lại là con trai, từng đi khắp nơi kinh doanh, sóng gió trải qua nhiều. Những người này được triệu tập lên An Lạc, nghe Nhung tóm tắt tình hình, lại đưa bức thứ của Kiệt cho họ xem qua, thì liền có đối sách.

 

- Cậu Kiệt nói không sai, làm mấy công việc bẩn thỉu này thực không xứng với cô Nhung tẹo nào.- Hác Văn Mạnh lên tiếng trước

 

- Phải đó, phải đó!- Dương Sinh Tâm ủng hộ.

 

- Mọi người, nói vào việc chính đã!- Mai Văn Tài không thích dông dài, lập tức bắt đầu nghị sự. Cả bọn lập tức nghiêm túc bàn bạc.

 

Muốn biến Phố Đêm từ cái nơi chuyên mua phấn bán hương thành nơi người ta tới bàn việc làm ăn không dễ dàng. Phủ Tân Bình thực sự nghèo, số lượng người có tiền không hề nhiều, muốn mua sắm gì đó, cơ bản chỉ cần ra các chợ gần nhà là đủ, đi tới tận thành An Lạc làm cái gì, mà muốn tới đây mua, thường phải vài tháng một lần, chẳng cần suy nghĩ lâu dài, gặp gỡ nhiều.
— QUẢNG CÁO —


 

- Không thể có khách tại chỗ, thì kéo khách tới !-Trương Bách Hộ góp ý

 

- Là sao?

 

- Ông quên mất tin từ Trấn Hoài Nhân rồi sao? Viên tham quan Lữ Liêm quay lại, thương nhân hoảng loạn bỏ đi hết. Trước đây vải của ta xuất sang đó, giờ vải sẽ ế. Nếu ta có thể liên lạc với thương nhân để họ tới đây mua vải vóc thì sao? Ngoài vải vóc, còn bao nhiêu thứ hàng nữa chứ, tạo thêm công ăn việc làm, tăng buôn bán... Mà khách tới đây nhiều, thì nhiều thương nhân muốn tới để gặp bạn hàng chứ sao?- Trương Bách Hộ nói toẹt ra

 

- Ý này rất hay! Vậy ta lập tức đi chuẩn bị ngay thôi.- Cả hội còn lại vỗ tay

 

- Khoan đã, nếu ta làm rầm rộ, chỉ e có khó khăn. Thứ nhất là bọn người Thái Chí Phú gây sự. Thứ hai, cái phố Đêm hiện tại vẫn kiếm tiền tốt, dẹp đi sợ có kẻ không vui.- Nhung ngăn tất cả, cô làm ở Phố Đêm này và đối mặt với cha con họ Thái, rồi áp lực của Phú Tăng An lẫn hai tên Kiệm, Đức nên hiểu rõ những khó khăn có thể xảy ra.

 

- Cô Nhung nói có lý lắm. Phải làm trong bí mật.

 

- Tôi lại nghĩ thay vì đợi làm ra mới kéo khách, hãy kéo khách sớm hơn. Phố Đêm làm ăn thuận lợi lại, thương nhân kéo qua, ta mời những người có tiền của lại, nói kế hoạch này cho họ. Ai chả tham tiền. Có tiền, mới có thể hưởng thụ chứ.

 

- Kế sách tốt đấy!
— QUẢNG CÁO —


 

Theo ý tưởng đó, trước tiên cả hội cứ kinh doanh phố Đêm như bình thường. Cả lũ bắt tay vào việc hút lại khách hàng. Họ không vội tung ra những sản phẩm hay kỹ thuật gì mới mẻ, mà chú trọng vào đào tạo dịch vụ cũ: chào hỏi khách hàng, bày biện thức ăn, rồi chèo kéo những cô kỹ nữ ở bên phía Bang Bất Lương về phe mình, tổ chức các lần khuyến mại, chào bán các mặt hàng của làng Hồng Bàng sản xuất,... Mới chỉ có từng đó, hàng loạt khách lũ lượt quay với các tiệm của làng Hồng Bàng, khiến Bang Bất Lương chật vật học theo.

 

Khách hàng đông đảo sẽ là thời cơ thuận lợi để nói chuyện với các nhà buôn lớn hay các chủ xưởng, giới thiệu dự định tương lai khi mời chào các thương nhân ngoại quốc tới mua hàng. Một vài người bán tín bán nghi, nhưng ai cũng ghim chặt tin tức này trong bụng, đồng thời chuẩn bị hàng hóa để thương nhân ngoại quốc tới là đem hàng ra liền.

 

Cùng với việc chuẩn bị tại phố Đêm, Nhung viết bức thư gửi tới chỗ Kiệt, nói với Kiệt kế hoạch họ nghĩ ra, nhờ Kiệt tuyên truyền với các thương nhân, để họ tới thành An Lạc mà mua hàng. Kiệt phê chuẩn kế hoạch này. Cậu ta qua nói chuyện với hội Amira và Nguyễn Ninh rằng Lữ Liêm quay lại, thương nhân lo lắng, tình hình này tốt nhất chuyển địa điểm kinh doanh. Phủ Tân Bình ngay sát, các thương nhân nếu mua hàng ở đây bị đắt, có thể chuyển lên đó mua, như thế thương nhân vẫn còn muốn qua Trấn Hoài Nhân. Nếu không họ xuống các tiểu quốc Chiêm, e rằng không có muốn qua đây nữa.

 

Hai người thái độ khác hẳn. Nguyễn Ninh tán thành và bắt tay làm việc luôn, đánh tiếng với các thương nhân hắn quen, thậm chí dọa dẫm vài người trong khi Amira không muốn chuyện này, bàn với Kiệt cách khác. Các thương nhân mà chuyển sang Phủ Tân Bình thì người dân nơi đó sẽ đua nhau dựng nhà xưởng để thỏa mãn nhu cầu các thương nhân, hàng hóa tràn đầy, rồi thì nhà xưởng mới xây dựng ở Trấn Hoài Nhân sẽ ế khách, cô phải hết sức níu kéo họ ở lại. Kiệt hiểu cho Amira, nên hứa rằng sẽ hạn chế phần nào đó việc kéo khách.

 

- Nhưng căn nguyên là nằm ở Lữ Liêm. Chừng nào hắn ta còn giữ kiểu bóc lột trắng trợn, không thèm quan tâm hậu quả, chừng đó thương nhân nhất định sẽ rời bỏ nơi này. 

 

- Lão già khốn kiếp đó.- Amira mắm môi mắm lợi chửi bới.

 




Truyện hay siêu hot: Ngươi Quản Cái Này Gọi Cấp D Năng Lực?