• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 47: Miêu Vô Hối
Cả hai bừng tỉnh sau câu nói của Miêu Vô Hối, lại nhìn thấy nó đi phía trước rồi ngoái lại thì hiểu ý đi theo. Một mèo hai người cứ men theo đường vách núi nhỏ hẹp mà đi xuống.

Đến lưng chừng núi Miêu Vô Hối dừng lại, nói với Hiểu Minh.

“Nhóc con, tìm trong túi y phục lấy dây thừng ra đây.”

Hiểu Minh thò tay lục lọi một hồi phát hiện thật sự có một cuộn dây thừng cùng một cái thiết trảo. Miêu Vô Hối ra lệnh cho hắn buộc dây thừng vào thiết trảo rồi ném sang bờ bên kia.

“Bờ nào? Phía trước toàn là mây mù, ta có thấy gì đâu.” Hiểu Minh đứng nhìn về phía bờ bên kia mà Miêu Vô Hối chỉ, vẻ mặt mờ mịt hỏi lại.

Miêu Vô Hối bực bội hừ một tiếng, sau đó bốn chân thủ thế, cong mông lấy hơi thổi một cái. Thế mà mây mù thực sự tản đi không ít, lộ ra bờ bên kia mà nó nói. Thế nhưng…

“Miêu tiền bối, xa như vậy ném tới thật sao?”

Hiểu Minh thực sự bối rối. Bờ bên kia phải nói là xa tít tắp. Phóng mắt nhìn chỉ thấy một hình ảnh mờ mờ ảo ảo, Hiểu Minh không tự tin có thể ném được cái móc này sang bên kia.

Lúc này Miêu Vô Hối cũng nổi bão.

“Làm sao mà ‘bên kia’ lại gửi sang mấy đứa vô dụng như thế này? Chút chuyện cỏn con cũng làm không xong thì làm sao các ngươi làm đại sự được hả? Ngươi bị ngốc sao? Thiên nhãn cũng không biết mở ra sao?”

Hiểu Minh bị mắng thì ỉu xìu, chỉ có thể nghe lời mà mở thiên nhãn. Hóa ra bờ bên kia không phải xa về khoảng cách, mà xa về không gian. Ngọn núi mà họ đứng với bờ bên kia cách nhau mấy cái không gian, cho nên mới nhìn thấy mờ ảo như vậy.

“Nhìn thấy chưa?” Miêu Vô Hối lớn tiếng hỏi.

Hiểu Minh không nói gì, chỉ gật đầu. Miêu Vô Hối mới xéo xắt nói.
— QUẢNG CÁO —

“Nhìn thấy rồi chắc không cần ta dạy làm cách nào ném thiết trảo đi qua chứ?”

Lúc này Linh Lăng luôn im lặng ở bên cạnh bất chợt lên tiếng.

“Để ta ném đi, về không gian ta hiểu rõ hơn đệ.”

Hiểu Minh cũng tự lượng sức mình, giao dây thừng cùng thiết trảo cho Linh Lăng. Nàng cầm lấy thiết trảo, miệng lầm rầm chú ngữ, ý niệm thôi động, từng sợi pháp văn hình thành trên thiết trảo. Đợi pháp văn hoàn toàn bao phủ thiết trảo, Linh Lăng hít một hơi, sau đó dùng toàn lực ném thiết trảo về phía bờ bên kia xa xa.

Thiết trảo lao đi về phía trước, từng âm thanh ‘loảng xoảng’ vang lên, là âm thanh không gian bị thiết trảo đụng vỡ. Thiết trảo cứ lao về phía trước, âm thanh đổ vỡ cứ vang lên. Cuối cùng ‘phập’ một tiếng, thiết trảo thành công cắm vào bờ bên kia.

Miêu Vô Hối thở ra một hơi, sau đó bảo Linh Lăng buộc đầu dây còn lại lên một tảng đá bên vách núi.

Dây vừa buộc xong, Miêu Vô Hối bước lên dây, nói với cả hai.

“Chúng ta đi thôi.”

Hiểu Minh nhìn sợi thừng mỏng manh vắt ngang vực, lại nhìn nút buộc lỏng lẻo bên hòn đá, cuối cùng nhìn vực sâu vạn trượng. Hắn cả kinh nói với Miêu Vô Hối.

“Miêu tiền bối, ngươi đây là muốn chúng ta đi chết sao?”

“Bảo ngươi đi thì ngươi cứ đi.” Miêu Vô Hối bực mình dựng đuôi. “Đừng có nhìn xuống dưới, giữ tâm vững vàng, một đường nhìn phía trước.”

Miêu Vô Hối lười nói nhiều, nó dặn dò mấy câu như vậy thì đủng đỉnh bước trên dây thừng đi qua. Vực sâu vạn trượng, gió thổi hun hút, nhìn xa xa có cảm tưởng chỉ một cơn gió là thổi bay Miêu Vô Hối rơi xuống vực. Nhưng nó không rơi, nó cứ đủng đỉnh như vậy mà đi đến bờ bên kia. Hai người Linh Lăng và Hiểu Minh vẫn còn ở chỗ này ngây ngốc.

Miêu Vô Hối sang đến bên kia quay đầu nhìn lại thấy cả hai còn bên này thì quát to.
— QUẢNG CÁO —


“Hai đứa ngốc các ngươi còn ở bên đó làm gì? Mau đi qua đây!”

Linh Lăng hồi hồn, hít sâu một hơi rồi cắn răng bước lên dây.

“Đừng nhìn xuống, nhìn bổn miêu đây này. Một đường đi qua đây, giữ tâm kiên định.”

Linh Lăng nghe chỉ dẫn, từng bước đi tới, không dám buông lỏng. Đi tới giữa vực, nàng nghe có tiếng người ở bên dưới, kêu gọi nàng cứu hắn. Ban đầu chỉ là một tiếng vọng xa xa, càng đi tiếng gọi càng gần bên tai. Mấy lần nàng định nhìn xuống, nhưng mà lời nói của Miêu Vô Hối kịp kéo nàng lại.

Phía sau nàng mấy bước là Hiểu Minh, hắn cũng nghe được tiếng người thảm thiết gọi. Nhưng tâm của hắn chưa vững, vừa nghe kêu cứu hắn đã thảng thốt nhìn xuống. Kết quả là lực vô hình như tóm được hắn, kéo hắn xuống vực. Cũng may Linh Lăng thấy động, xoay người kịp nắm lấy Hiểu Minh. Nhưng mà nàng cũng ngã xuống, may mắn chộp được sợi thừng, cả hai đu đưa giữa vực.

Miêu Vô Hối nhìn thấy cảnh này thì vừa hoảng hốt vừa nổi giận, luôn miệng mắng chửi.

“Vô dụng, vô dụng. Chỉ có thế thôi cũng dao động. Chủ tử các ngươi thảm chắc rồi, có thuộc hạ như các ngươi là thảm họa. Ta đã nói cái gì, đừng có nhìn xuống. Các ngươi nghe không rõ sao?”

“Miêu tiền bối… Không phải nên kéo chúng ta lên trước rồi mắng chửi sau sao?” Linh Lăng một tay hai chân đu sợi thừng, một tay nắm lấy tay Hiểu Minh cắn răng nói.

Nhìn hai đứa đong đưa trước gió, mí mắt Miêu Vô Hối giật giật. Nó thở dài, sau đó lại đi lên sợi thừng tới chỗ Linh Lăng đang cố sức đu bám.

“Khi ta bảo buông thì buông sợi thừng ngay.” Miêu Vô Hối xòe móng nói.

“Cái gì…” Linh Lăng nghe chưa hiểu vội hỏi lại, nhưng chưa dứt câu thì đã nghe Miêu Vô Hối quát một tiếng.

“Buông!”
— QUẢNG CÁO —

Linh Lăng giật mình theo phản xạ buông tay, nàng và Hiểu Minh lập tức rơi xuống. Nhưng mà trong tích tắc, Miêu Vô Hối vung trảo chộp lấy hai người họ ném lên bờ bên kia.

Linh Lăng và Hiểu Minh cảm thấy một trận quay cuồng, lúc định thần lại thì thấy bản thân đã ngồi ở bờ bên kia rồi. Miêu Vô Hối đủng đỉnh đi đến lớn tiếng nói.

“Đứng dậy nhanh, rời khỏi chỗ này trước khi trời tối. Bổn miêu không muốn ở lại chỗ này lúc trời tối với hai đứa vô dụng các ngươi.”

“Buổi tối ở đây rất đáng sợ sao?” Hiểu Minh phủi phủi đất trên người nói với Miêu Vô Hối.

Miêu Vô Hối liếc nhìn Hiểu Minh, sau đó hừ một tiếng.

“Cỡ như ngươi không đủ cho chúng nó chia phần. Đi thôi đi thôi. Lắm chuyện quá.”

Hai người một mèo lại tiếp tục đi qua vùng đất khô cằn, đất đá nứt nẻ. Dù ở giữa cao nguyên rộng lớn nhưng khung cảnh vẫn làm họ thấy ngạt thở.

Được một lúc, phía trước bỗng có tiếng ầm ầm, giống như một đội binh lính đang chạy tới. Linh Lăng và Hiểu Minh biến sắc.

“Bị phát hiện sao?”

Miêu Vô Hối phẩy đuôi, “Làm gì mà nhanh như vậy. Hơn nữa có ta ở đây làm sao dễ định vị mà đến bắt người.” Nó đưa mũi ngửi ngửi không khí, sau đó cũng biến sắc, “Trời đất phụ mẫu ơi, chạy mau, lên vách núi, mau ném thiết trảo lên vách núi trách đi mau.”

Nói rồi không đợi Linh Lăng và Hiểu Minh phản ứng, Miêu Vô Hối nhún người phóng lên vách núi, chân trước chân sau xòe móng bám lên vách đá trên cao cao. Linh Lăng nhìn thấy phía xa một đoàn bụi mù mịt đang lao tới cũng cầm lấy thiết trảo ném lên, vội vã trèo.

Tay cầm thiên địa càn khôn, chân đạp nhật nguyệt tinh thần Cửu Tinh Bá Thể Quyết