Khổ Ải Nhân Gian

Trần Tiểu Bạch

Chương 1: Ta Là Thiên Hạ Đệ Nhất Côn Đồ

Đêm tối mát mẻ. Chợ đêm Thiên Đô Thành.

"Bánh bao đây!"

"Kẹo hồ lô đây!"

"Bánh bao nóng hổi vừa thổi vừa ăn đây!"

"Kẹo hồ lô vừa ngon vừa ngọt đây! Quẹo lựa! Quẹo lựa!"

"Trà nóng, trà nóng, trà thượng hạng đây! Khách quan xin mời! Mời ngài ngồi!"

"Lão bản, đến một cái bánh bao thịt."

Lão bản mặt tươi cười nói, "E he, một bánh bao thịt 5 văn tiền."

Một tiểu hài tử móc trong ngực ra 5 văn tiền ném cho lão bản.

Lão bản tiếp nhận tiền, sau đó mở nắp nồi bánh bao ra, một hương khói thơm ngát liền đập vào mặt.

"Bánh bao thịt nóng hổi của tiểu bằng hữu đây. Ỏ, tiểu bằng hữu, ngươi đứng xa thế làm gì nha?"

Lão bản một mặt hồ nghi nhìn tiểu hài tử, tiểu hài tử đứng cách quầy chừng mười mét, lộ vẻ mặt hung tợn.

"Khặc khặc khặc, Yêu quái! Mau tới đây đi, bổn đại gia không sợ ngươi đâu, nói cho ngươi biết, bổn gia chính là thiên hạ đệ nhất côn đồ, khôn hồn thì mau đầu hàng đi."

Lão bản chớp chớp mắt nhìn tiểu hài tử với vẻ mặt ba chấm.

Tiểu hài tử khẻ giọng nói nhỏ, "Lão bản mau ném đi a, đừng làm mất mặt ta."

Sau đó vung tay vung chân loạn xạ làm vài động tác mà bản thân cho là ngầu.

Lão bản lúc này cũng hiểu ra, chắc là lại gặp phải mấy thằng trẻ trâu thích thể hiện đây mà. Nên liền một mạch ném thẳng cái bánh bao thịt đến tiểu hài tử.

"Ha ha đến tốt, xem bổn côn đồ thu phục ngươi."

Mắt thấy bánh bao đã đến trước mặt, tiểu hài tử liền nhảy lên cao lộn võng một vòng cung, sau đó đưa tay tiêu sái chụp lấy cái bánh bao.



Nhưng người tính không bằng trời tính, bánh bao không rơi vào tay tiểu hài tử mà xẹt qua tay rồi rơi thẳng xuống đất.

Bầu không khí rơi vào tỉnh lặng, tiểu hài tử vẻ mặt cứng đờ, đứng im như tượng.

Lão bản thì hai tay chống nạnh nhìn mặt chán không thèm nói.

Tiểu hài tử nghĩ thầm, "Tam sư tỷ từng dạy ta, nếu đồ ăn rơi xuống đất chưa quá 5 giây vẫn có thể nhặt lên ăn được."

Sau đó nhìn chằm chằm cái bánh bao thịt rơi xuống đất thì thầm đếm: "Một, hai, ba, bốn. Hảo! Thời cơ đã đến. Chính là lúc này, xem bổn côn đồ thu phục ngươi."

Tiểu hài tử liền nhanh tay cuối xuống nhặt cái bánh bao thịt lên, nhưng trong chớp mắt đó, một hư ảnh màu đen xẹt qua cực nhanh, khiến tiểu hài tử chỉ nhặt được một cái khoảng không.

Quay đầu nhìn tới thì thấy một con mèo đen đang ngậm trong miệng cái bánh bao thịt thơm ngon nóng hổi của hắn.

Mặt lộ vẻ chăm trọc khiến hắn phát điên, sau đó quay đầu chạy đi với tốc độ cực nhanh.

"A a a a a a a a a!" Tiểu hài tử tức tối không ngừng la hét điên cuồng đuổi theo.

"Hỏi thế gian tình ái là chi, dậy người lăng ba vi bộ, trả bánh bao thịt lại cho ta!"

Lão bản đứng im một chỗ nhìn theo kiểu, mày nhiều cái tao không thèm nói đâu.

Mèo đen chạy chạy, chạy đến một con hẻm nhỏ tối tăm.

Hai lão hán say bí tị đang khoác vai nhau sánh bước trong con hẻm nhỏ, miệng cùng nhau ca hát:

Bao năm qua ta đã có nhau, tình huynh đệ mãi không nhạt phai.

Dù cho bao khó khăn, huynh đệ ta vẫn luôn bền vững.

Nhiều khi cố chấp khiến huynh buồn.

Nhiều khi nóng tính khiến huynh hờn.



Những người huynh đệ ơi!

Sau đó ta lại cười vui.

"Hảo hảo đến lượt ta."

Tuy ta không sinh ra cùng tháng cùng năm.

Không cùng cha cùng mẹ với nhau.

Nhưng tình huynh đệ ta, như chung một dòng máu.

Dù cho mai sau có thế nào, dù cho mai sau ai sang giàu.

Luôn kề vai với nhau, như huynh đệ một nhà.

Bỗng ngay lúc này, một cái bóng đen lao thẳng vào giữa hai người, một người trong đó liền sợ hãi đẩy người còn lại nằm ngã lăn ra đất.

"Ai dô! Huynh đệ ngươi làm cái gì thế a! Không phải nói là sẽ kề vai với nhau như huynh đệ một nhà sao! Ngươi đẩy ta như thế là có ý gì hả!"

"Ai nha! Thật xin lỗi huynh đệ xương máu của ta, vừa rồi có cái gì đó lao thẳng về phía này mới làm ta giật mình phản ứng như vậy, thật không phải ta cố ý đâu a!"

"Dù như thế ngươi cũng không được đẩy ta như vậy a!"

"Hảo hảo, là lỗi của ta! Thật xin lỗi huynh! Để ta đỡ huynh dậy."

Vừa đưa tay kéo lên được nửa chừng, thì hắn lại thấy một cái bóng đen lớn hơn nữa lao về phía hắn, còn phát ra tiếng hét. "Bữa tối của ta a a a!"

Hắn liền sợ hãi ném luôn người huynh đệ của mình, túm cái quần lên ba chân bốn cẳng chạy té đái.

"Quỷ a! Quỷ a! Quỷ muốn ăn thịt người! Cứu mạng a!"

Lúc này hắn mới mặc kệ huynh đệ cái gì không huynh đệ, giữ mạng trước rồi tính sau.

"Huynh đệ hãy hiểu cho ta, ta cũng là bất đắc dĩ a! Ta sẽ đốt thật nhiều vàng mã cho huynh, thuê tử huynh ta hứa nhất định sẽ chăm sóc thật tốt, huynh hãy cứ yên tâm ra đi thật thanh thản a. Vĩnh biệt! Người huynh đệ xương máu của ta!"

Mèo đen lấy sét đánh không kịp bưng tai chi tốc nhảy lên bên đường tường thấp, tiểu hài tử cũng lấy sét đánh không kịp bưng tai chi tốc nhảy lên bên đường tường thấp.



Mèo đen mị như ảo ảnh qua mặt đám thủ vệ đi vào một toà phủ đệ, tiểu hài tử cũng mị như ảo ảnh qua mặt đám thủ vệ đi vào một toà phủ đệ.

Mèo đen bay vọt nhảy đến tiếp theo hộ nhân gia mái hiên thượng, tiểu hài tử cũng bay vọt nhảy đến tiếp theo hộ nhân gia mái hiên thượng.

Mèo đen phóng thẳng vào cửa sổ một hộ phòng hai tầng gác mái, thiếu niên cũng.

Toạc... Tạp trụ.

Trong phòng có một cái giọng nữ giật mình cất lên. "Ai!"

Sau đó một thiếu nữ hoảng hốt từ trong phòng chạy ra. Thiếu nữ xinh đẹp với dáng người nhỏ nhắn, đôi mắt long lanh ngây thơ trong sáng, bờ môi chúm chím, trên má có hai lúm đồng tiền.

Nàng nhìn cảnh tượng trước mắt không khỏi bật cười, làm lộ hai má lúm đồng tiền vô cùng đáng yêu, không còn sự sợ hãi như vừa rồi.

Tiểu hài tử đầu bị mắc kẹt trong cửa sổ, mắt chớp chớp tỏ vẻ đáng thương nhìn thiếu nữ trước mắt.

"Chuyện gì thế này, tiểu hài tử ngươi sao lại mắc kẹt đầu vào trong này? Xin lỗi nếu như cười ngươi, nhưng nhìn ngươi thế này ta không nhịn được. A ha ha!"

Tiểu hài tử bị cười cũng không để tâm, chỉ chằm chằm nhìn con mèo đen đang lại gần trước mặt hắn.

Mèo đen thấy tiểu hài tử như thế cũng không còn sợ nữa, nghênh ngang đi đến trước mặt hắn với vẻ đắc ý, sau đó quắc thẳng cái đuôi vào mặt hài tử xem như khiêu khích, rồi tiêu sái phóng ra ngoài cửa sổ chạy đi mất.

Tiểu hài tử chỉ một mặt buồn bực nhìn theo chứ không làm được gì.

"Ồ" nhìn thấy cảnh tượng này thiếu nữ như hiểu ra gì đó hỏi. "Ngươi vì đuổi theo nó mới đâm đầu vào đây sao?"

"Đúng vậy, con mèo đen c·hết tiệt, hại bổn đại gia bị kẹt ở đây! Lần sau gặp lại, ta nhất định sẽ không tha cho nó!"

Nàng cuối xuống xoa xoa đầu hắn, "Ngươi tội gì lại đi so đo với một con mèo a."

Tiểu hài tử đáng thương trả lời, "Nó lấy mất cái bánh bao thịt, đó là bữa tối của ta a!"

Nàng nhéo nhéo hai cái má nhiều thịt như hai cái bánh bao của hắn. "Thật là một cái đáng yêu tiểu hài tử, chẳng phải là một cái bánh bao thịt thôi sao, để tỷ tỷ đền cho ngươi gấp bội."

Tiểu hài tử hai mắt tỏ sáng, "Thật sao, tỷ tỷ ngươi thật tốt a."

"Tất nhiên là thật, thậm chí còn nhiều hơn, nhưng ngươi phải trả lời ta một cái vấn đề."
- Chương Bị Khóa -
Bạn có thể mở khóa bằngKNBshoặc
Nhập số lượng chương muốn mở khóa đồng thời
ĐổicandysangKNBsở đây