Khổ Ải Nhân Gian

Trần Tiểu Bạch

Chương 12: Thất Hùng Trở Lại

Tài Thiếu Thốn chứng kiến cảnh tượng từ đầu đến cuối liền mặt ngu ra.

"Chắc chắn là ảo giác, không phải là thật!" Hắn tự tát vào mặt mình. "Ui da đau! Là thật, không phải ảo giác sao!"

Hắn thấy Áo Tạp Tư mặt cười nham hiểm tiến về phía này, hắn liền sợ hãi lui về sau, hai chân rung rẩy ngã ra đất.

"Ngươi! Ngươi muốn làm gì nha! Ngươi không được đụng vào ta, nói cho ngươi biết, ta chính là thiếu gia của nhà họ Tài! Cha ta còn là quan huyện lệnh! Ngươi biết đụng vào ta sẽ có kết quả gì không!"

"Tài Thiếu Thốn, ngươi sợ quá nên hồ đồ à? Những thứ này ta sớm đã thừa biết, chẳng phải lúc nãy ta cũng đã nói với ngươi rồi sao?"

Áo Tạp Tư cười nham hiểm đứng trước mặt Tài Thiếu Thốn nhìn xuống nói với vẻ mặt châm chọc.

"Sao nào, giữa thốn tận chư thiên, bắt cọp đại pháp, và gỉ mũi bắn trứng cúc, ngươi muốn thử cái nào? Mau chọn đi."

Tài Thiếu Thốn sợ hãi, theo bản năng hắn một tay ôm hạ bộ, một tay che cái mông.

"Ngươi! Ngươi đừng lại đây! Nếu ngươi dám gì ta, cha ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!"

"Ồ vậy sao, ta thật là sợ nha! Nếu như đã không đưa ra lựa chọn, vậy thì ta ưu đãi cho ngươi cả ba vậy."

Hắn đưa tay lên ngoáy ngoáy mũi, sau đó nhíu mày lẫm bẩm, "Hết gỉ mũi mất rồi! Lần sau rảnh rỗi không biết làm gì, nhất định sẽ không ngồi ngoáy mũi nữa. Thôi vậy, bắt cọp đại pháp và thốn tận chư thiên cũng đã đủ tiễn ngươi đi một vòng thiên giới rồi."

Hắn đưa tay lên chuẩn bị chụp vào hạ bộ của Tài Thiếu Thốn thì một tiếng hô to từ phía xa vang lên.

"Dừng Tay!"

Một đường kiếm khí sắc lẹm chém thẳng về yết hầu của Áo Tạp Tư, hắn nhẹ nhàng lách qua một cái liền né được một đoàn chí mạng.

Một người đang chạy đến với tư thế lẫm liệt, mặt đầy sát khí đối mặt với Áo Tạp Tư. Phía sau hắn còn có một đội quân đang chạy đến.

Nhìn thấy người nọ, Tài Thiếu Thốn liền mừng rỡ kêu lên, "Hà thúc! Người đến rồi! Mau mau cứu ta! Bắt tên cẩu tặc này lại!"

Hà thúc quay sang nhìn hắn lo lắng hỏi, "Tài thiếu gia, ngươi không sao chứ?"

"Hà thúc, ta không sao, mau bắt tên cẩu tặc kia lại."

Áo Tạp Tư ngán ngẫm lẫm bẩm, "Haizz thôi vậy, dù sao g·iết ngươi cũng không phải nhiệm vụ của ta, hôm nay rảnh rỗi quá không có chuyện gì làm, nên đến đây hù dọa ngươi chơi một chút mà thôi."



"Ý gì? Ngươi muốn chạy sao!"

"Không, không, không phải chạy, chỉ là chơi chán rồi, ở đây không còn gì thú vị nữa, nên muốn rời đi mà thôi nha!"

"Hừm! Muốn chạy! Đã hỏi qua Hà mổ ta chưa!"

"Ha ha! Đố anh bắt được em, không bắt được làm chó!"

Mọi người đi trên đường đều vẻ mặt hồ nghi nhìn xuống quần của Áo Tạp Tư thầm nghĩ: "Có chút khai khai, không phải là đái trong quần đó chứ?"

Mặc kệ ánh mắt phán xét của người khác, Áo Tạp Tư vẫn bước đi hiên ngang với vẻ mặt muốn ăn đòn.

Chỉ cần ngươi không ngại, người khác sẽ ngại dùm ngươi.

"Á!" Một gã khổng lồ vừa đâm vào một tiểu cô nương trên đường.

Gã khổng lồ tức giận hét vào mặt tiểu cô nương, "Con nhỏ này! Mắt để dưới đầu gối à! Đi không nhìn đường sao!"

Tiểu cô nương sợ hãi, ủy khuất nói. "Rõ ràng là ông đụng vào tôi mà!"

"Ngươi mẹ nó còn đổ ngược lại cho ta à!"

Gã khổng lồ đưa tay lên chuẩn b·ị đ·ánh tiểu cô nương, liền bị một đám người đi đường quay quanh lại mắng mỏ.

"Ê thằng kia, bắt nạt con nít hả mạy!"

"Rõ ràng là ngươi đụng vào người ta, còn ngang ngược muốn đánh người sao!"

"Ỷ to con thì ngoan à, giỏi vào đây solo với tao nè." Người này vừa nói xong liền nhìn thấy gã khổng lồ quay đầu nhìn về phía mình, thế là hắn liền rụt cổ ba chân bốn cẳng chạy đi mất.

Mõm là giỏi.

Gã khổng lồ thấy một đám người quay quanh mắng mỏ mình, liền hừm lạnh bỏ tay xuống. "Hừm! Ta không chấp nhặt với một bé con."

Áo Tạp Tư chứng kiến hết toàn bộ cảnh vừa rồi, thế là hắn không sợ gì hết, liền một mặt muốn ăn đòn, tư thế hiên ngang chủ động đâm thẳng vào người gã khổng lồ.



"Ui da! Các ngươi nhìn xem! Nhìn xem đi! Là tên này chủ động va vào người ta trước! Lần này ta đánh người các ngươi cũng không được mắng ta đó!"

Mọi người đều nhìn Áo Tạp Tư với vẻ mặt khó hiểu. Thằng này là cố tình à!

Gã khổng lồ một tay nắm cổ áo của Áo Tạp Tư, một tay dơ lên chuẩn b·ị đ·ánh hắn thì khẽ nhíu mày.

Gã khịt khịt mũi sau đó nhìn xuống quần của Áo Tạp Tư sợ hãi kêu. "Ngươi mẹ nó đái trong quần à!"

Thế là gã sợ hãi, liền vội vã ném Áo Tạp Tư ra xa như ném một thứ rác rưởi. Sau đó chạy đi thật nhanh, tránh hắn như tránh ôn dịch.

Mọi người đang vay xem để nhìn trò vui, lúc này cũng liền bịt mũi chạy đi hết.

"Chạy ngay đi! Trước khi mọi điều dần tồi tệ hơn!"

Áo Tạp Tư miệng ngâm nga câu hát, trong tay cầm một túi tiền ném lên ném xuống. "Gã này nhìn mặt ngu ngu vậy mà trên người cũng không ít tiền nhỉ."

Đi qua một con hẻm nhỏ tồi tàn, thì hắn nhìn thấy có hai anh em ăn xin mặc trên người bộ đồ rách rưới, đang chia nhau một cái màn thầu đã bị bẩn.

Hắn liền ném túi tiền trong tay đến trước mặt hai anh em, sau đó tiêu sái rời đi. Để lại một bóng lưng khắc sâu trong tâm trí của hai anh em nọ.

Áo Tạp Tư đã thay một cái quần mới, ngồi trong một tửu điếm rất nổi tiếng ở vùng ngoại ô, nơi này chỉ giành để đón tiếp những người ở trong giang hồ.

Từ phía trên đại đường phát ra âm thanh gõ mõ cầm canh, giờ tuất canh một đã đến, người kể chuyện đi lên đài bắt đầu giảng.

"Như các vị đã biết, Hán Dũ và Thuận Hải đang phải đối mặt với t·hiên t·ai và d·ịch b·ệnh vô cùng khắc nghiệt.

Dịch bệnh ở Hán Dũ đến nay vẫn chưa tìm được phương pháp giải quyết, người bị l·ây n·hiễm bệnh chỉ có thể nằm chờ c·hết dần c·hết mòn trong đau đớn, bệnh này nguy cơ l·ây n·hiễm cực cao, thậm chí còn ô nhiễm trong không khí, vì thế sảy ra tình cảnh người dân không dám ra ngoài, không thể làm việc, hoạt động, thu hoạch, dẫn đến lương thực cạn kiệt, dù là không c·hết vì bệnh thì cũng sẽ c·hết vì đói.

Thuận Hải thì sảy ra t·hiên t·ai s·óng t·hần, không chỉ người bị cuốn hơn phân nửa, mà ngay cả nhà cửa, lương thực, cũng bị cuốn đi hết.

Người dân chỉ có thể làm lại từ đầu, nhưng khó khăn trước mắt của bọn họ chính là thiếu thốn lương thực, người dân ở Thuận Hải chỉ có thể sống sót nhờ vào các nhà hảo tâm từ những nơi khác đến.

Nhưng cũng vì chuyện đó mà đã khiến cho lũ c·ướp giặc để ý đến, bởi vì những nhà hảo tâm đó chính là con mồi béo bở của bọn chúng, chúng bắt đầu chặng g·iết đánh c·ướp hết hàng hóa lương thực được vận chuyển đến Thuận Hải.

Trong khi đó! Ta thật sự rất muốn hỏi một câu! Rằng là triều đình đang làm gì a? Thuận Hải thiếu thốn lương thực và tài nguyên cần được cứu trợ, triều đình làm gì?!



Hán Dũ d·ịch b·ệnh truyền miên, chỉ có võ giả mới chống trọi lại được d·ịch b·ệnh thì triều đình lại phái một đám võ giả đi ra biên giới làm cái chó gì không biết nữa!

Giặc c·ướp hoàng hành khắp nơi trên lục địa, không lo diệt trừ, mỗi ngày chỉ biết lục lọi, truy tìm tung tích của Thất Hùng và Âm Sát Lâu.

Con mẹ nó thật là muốn chửi tục! Triều đình đây là làm cái chó gì a! Thật sự! Thật sự rất muốn Thất Hùng lại một lần nữa xuất hiện đòi lại công đạo cho bá tánh trong thiên hạ!"

Đám người ở dưới bàn tán xôn xao mắng chửi không ngừng.

"Từ khi tên cẩu Tập Làm Văn đó lên làm hoàng đế, thiên hạ chưa từng một ngày được thái bình!"

"Hừm! Tên Tập Làm Văn đó chính là cấu kết với các Vệ Thần âm thầm ám hại cha và đại ca của mình chỉ để soán ngôi vua, bây giờ hắn cũng đã trở thành con rối trong tay các Vệ Thần rồi. Giờ hắn chỉ nghe lời, làm theo những gì các Vệ Thần sai bảo, dân chúng bá tánh có sống c·hết ra sao thì hắn cũng sẽ mặc kệ không quan tâm."

"Con chó đó chỉ biết mỗi lợi ích của bản thân, ngày ngày hưởng vô số vinh hoa phú quý cùng mỹ nữ, làm sao biết được dân chúng đói khổ lầm than như thế nào!"

Áo Tạp Tư mở miệng nói chuyện. "Các ngươi ở đây công khai mắng mỏ chửi bới Tập Làm Văn như vậy, không sợ ở đây sẽ có gián điệp của triều đình, âm thầm nhớ mặt các ngươi, sau đó gán cho tội danh chống đối triều đình rồi mang người đến g·iết các ngươi sao?"

Một thanh niên cười ngạo nghễ ôm vai Áo Tạp Tư nói, "Vị huynh đệ này sợ cái gì nha, ở đây đều là người trong giang hồ chúng ta, dường như ai ai cũng đều quen mặt hết rồi, mà dù là có, ta đây cũng không sợ nha, nói cho ngươi biết, ta đây chính là, ủa mà khoan, nhìn ngươi lạ mắt quá, hình như chưa gặp qua bao giờ? Ngươi không phải thật sự là gián điệp đó a?

Áo Tạp Tư liền nhíu mày, "Ta làm sao có thể làm người của tên súc sinh đó được a! Ngươi thấy ta lạ mắt là vì trước giờ ta vẫn đeo mặt nạ không lộ mặt thật đấy thôi."

"Là vậy à, thảo nào ta thấy ngươi vừa lạ nhưng lại có chút quen, nhưng không nhớ nổi đã gặp qua ở đâu rồi. Mà nghe ngươi chửi tên cẩu hoàng đế đó là súc sinh thì ta cũng tin ngươi không phải gián điệp rồi."

"Vậy mau nói cho ta biết, người chính là cái gì nha?"

.

"Khà khà, nói cho ngươi biết, ta chính là đàn em của một trong Thất Hùng đấy."

.

"Ồ wao!"

.

Thấy phản ứng của Áo Tạp Tư, thanh niên liền cảm thấy thỏa mãn cao hứng nói thêm. "Không ngại nói cho ngươi biết thêm một tin vô cùng chấn động nữa."

"Là tin gì nha?"

"Chính là, Thất Hùng sắp chuẩn bị quay trở lại, tái xuất giang hồ!"
- Chương Bị Khóa -
Bạn có thể mở khóa bằngKNBshoặc
Nhập số lượng chương muốn mở khóa đồng thời
ĐổicandysangKNBsở đây