• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 150: Chợ đen (2) – Bên trong
Khôi Đăng muốn an ủi nhưng lại thôi. Nếu chị ấy có thê vượt qua giai đoạn đó thì không nên nhắc lại. Mỗi người một tâm tư chỉ cần có người nghe là đủ.

“Đi thôi, chỗ này không có hàng gì tốt đâu. Vào sâu trong thôi.” Lý Thị Huệ kéo tay hai người đàn ông đi vào sâu, bỏ qua những quầy hàng nhỏ bé này. Ở cổng gác phải nộp 10 viên cấp 0 một người để vào, người thu lệ phí này là quân đội đấy, một đêm mở có thể thu về kha khá, nhưng các thế lực cũng không thể nói gì.

Vào sâu trong cậu mới thấy một cạnh khác của chợ đen. Nó náo nhiệt và sặc sỡ hơn bên ngoài.

Vũ công thoát y đu đưa trên cột sắt, đại gia uống rượu nhưng tay không an phận bóp ngực. Ở góc khác có người trả tiền chỉ để đánh bao cát hình người, mà người đó còn là dị năng giả cấp 2.

Một nhóm người vây quanh hai người đang giao tranh nảy lửa, tiếng hò hét cỗ vũ thu thu hút người qua đường. Một nhóm nữ biểu diễn nghệ thuật với điệu nhảy sexy khiêu gợi lòng người, uốn éo trước khách hàng….

Những quầy hàng được dàn dựng có tổ chức, có quản lý đàng hoàng. Thương nhân cũng mặc đồ ngay ngắn hơn ngoài kia. Khách tới khách đi ở các gian hàng không ít. Ngoài vũ khí, thức ăn thậm chí họ còn bán cả xác côn trùng biến dị, càng đao bọ ngựa, cánh dế, cánh ong, mắt ong….

Thậm chí có quân linh mang súng đi tuần giữa đường. Có người muốn gây sự sẽ dễ bị quân lính chú ý. Chỉ có thể nói trong này an ninh tốt hơn hẵn ngoài kia.

“Cẩn thận tư trang đấy. Trong này tuy có quân lính nhưng trộm cắp vẫn có đấy. Chỉ cần không bị phát hiện thì không ai làm được gì cả.” Vũ Đại Hùng nhắc nhở Khôi Đăng. “Muốn mua gì thì nhớ trả giá, bọn trong này thách giá kinh lắm.”

“Em biết rồi. Em muốn mua vũ khí.” Khôi Đăng nhìn quầy hàng bán vũ khí. Hôm trước cậu lướt cửa hàng đã có ý định mua vũ khí phòng thân cho mình. Nhưng sau đó vì tiêm thuốc mà bỏ lỡ, có cơ hội này mua luôn một thể. Dù sao trong túi còn dư “chút” tiền.

“Vậy đi cùng anh, đúng lúc anh cần mua một cái rìu mới. Chỗ anh hay mua tốt lắm, đi cùng không em trai?” Đại Hùng chỉ tay vào quầy hàng quen thân của mình.
— QUẢNG CÁO —


“Tưởng anh có vũ khí quân đội cấp cho mà, sao lại đi mua vũ khí ngoài như vậy?” Khôi Đăng tò mò. Người quân đội mà không sử dụng vũ khí quân đội sao? Chả lẽ quân đội không thể nghiên cứu vũ khí sao? Chuyện này không thể nào.

Đại Hùng hiểu suy nghĩ của cậu, nhún vai nói. “Có mà, nhưng dùng không thuận tay. Hơn nữa yêu cầu vũ khí cho bản thân hiện vẫn đang bị delay, chưa biết bao giờ được chấp thuận. Đa số dị năng giả ở trong quân đội thường tự kiếm vũ khí cho mình, chỉ những người THẬT SỰ chiếm vị trí quan trọng mới được chế tạo riêng. Nếu cứ dị năng giả nào cũng đòi vũ khí thì quân đội không gánh nổi.”

Đại Hùng chua sót nhấn mạnh hai chứ “thật sự”, bản thân mình không thuộc về phạm vi ấy, còn hai người kia có suất sẵn trong đấy. Anh ta nói tiếp.

“Mọi người có thể dùng danh tiếng của quân đội để đặt vũ khí cho mình nhưng tiền vẫn phải do bản thân tự bỏ ra, ít nhất là 50%. Thương ma kim lần trước đấu giá là do thằng Bá Long đặt đấy, chứ quân đội chưa đồng ý mua đâu.

Thôi bỏ qua vấn đề ấy của quân đội đi, em có gia nhập quân đội đâu kể làm gì. Cửa hàng anh nói có vũ khí ngon hơn nhiều.”

“Nghe không đáng tin chút nào.” Khôi Đăng nhìn bản mặt ‘Tin anh đi’ thấy thật không đáng tin.

Cuối cùng cũng bị Đại Hùng kéo đi. Bọn họ không vào gian hàng mà vào cửa hàng, cửa hàng với biển hiệu bàn tay trên cửa kính. Tuy nhỏ 30m2 nhưng bày trí ngăn nắp vũ khí, áo giáp. Chỉ có một bác gái mặc áo dài nhung đen tinh tế cùng vòng ngọc trai đầy trầy xước, đứng ở quầy lễ tân duyên dáng chào họ.

“Bà chủ, còn cái rìu nào ở đây không? Loại hôm trước cháu phá nát rồi.” Đại Hùng hào hứng chào hỏi bác gái ấy. Xem ra hai người khá thân thiết.
— QUẢNG CÁO —

“Rìu ở bên trái, có hai cái mới ở đấy. Cháu có thể xem nó.” Bà chủ Quách Mộc Lan nhẹ nhàng trả lời, phát hiện Khôi Đăng hai người cũng vào liền cười dịu dàng chào họ.

“Chào hai cháu, lựa vũ khí ở đấy nhé. Có bánh quy ở đây có thể lấy.”

Khôi Đăng và chị Huệ bị thần thái tao nhã toả sáng ấy đánh gục. Người đâu vừa đẹp lão vừa thanh lịch đến thế chứ. Nhất là khi tận thế đã diễn ra được một năm như vậy mà bà ấy vẫn toả ra sức hút như thế chứ.
“Phư.. Hai đứa dễ thương thật.” Bà ấy che miệng cười tao nhã. Từng cử chỉ toát lên thần thái của một vị tiểu thư thiên kim đài cát, một quý bà thanh lịch không ai sánh bằng.

Khôi Đăng nhìn vũ khí ở đây, tất cả đều sáng bóng và đơn giản.

“Vũ khí cận chiến của bà đều được rèn từ thép tinh luyện, còn được phủ bụi kim cương tăng tính chắc chắn. Còn khiên cũng thế nhưng được gia cố thêm nhiều vật liệu chắc chắn khác, phù hợp với nhu cầu mọi người.” Bà ấy giới thiệu cho hai người, mặc kệ Đại Hùng đang mân mê hai cây rìu với lưỡi rìu lớn.

“Cháu trai dùng vũ khí gì? Nhìn tay cháu chai sạn ở khớp tay, ngón tay linh hoạt có lẽ cầm vũ khí một tay và một vũ khí đặc biệt… có lẽ là roi hay xích chăng?” Bà ấy nhẹ nhàng nói ra suy nghĩ của mình, nhưng đủ khiến Khôi Đăng cảnh giác. Một người có thể nhận biết đối phương dùng gì chỉ bằng một ánh nhìn quả thật rất đáng sợ.

“Còn cô gái này… có lẽ là hậu cần đi, năng lượng dao động này… chắc là một bác sĩ đi.”

Huệ nghe vậy gật đầu lia lịa. “Nếu là đồ cho bác sĩ thì nhà bác không có, ít nhất là có thể bán cho cháu một con dao phòng thân thôi.”
— QUẢNG CÁO —

Bà ấy nhẹ nhàng nói, của hàng của bà ta là cừa hàng vũ khí, đâu bán thuốc men gì. Quách Mộc Lan che miệng cười nhẹ nhàng. “Còn nhóc… không cần đề phòng bà thế đâu. Bà có dị năng biết được đối phương cần gì đấy, không phải liếc mắt biết mọi thứ đâu, haha.”

Tự tiết lộ dị năng của mình như một cách trấn an khách hàng khiến khách hàng tin vào giá trị cửa hàng và chủ tiệm là bà ấy, hoặc cũng có thể là chứng tỏ bà ấy tự tin vào dị năng của mình, không sợ bọn họ làm được gì bà ấy.

Dù thế nào bề ngoài vẫn là một quý bà đoan trang, không phải là một người mưu quyệt thâm sâu.

Khôi Đăng gật đầu nói biết. “Cháu từng sử dụng thương, điều khiển dây xích và giờ cháu bắt đầu sử dụng đao. Bà nghĩ cháu nên mang vũ khí gì bên người?”

Thấy bản thân sắp làm bóng đèn* giữa hai bà cháu, Lý Thị Huệ nhanh chóng ra quầy dao xem. Cây dao bạc sáng bóng rất tinh tế phù hợp với nữ giới như cô, tuy bên cô có một khẩu súng lục giấu dưới áo khoác nhưng cô không ngại thêm một con dao phòng thân.

Quách Mộc Lan nắm lấy tay Khôi Đăng, ngón tay thon dài nữ tính chạm vào vết sần trên tay. “Thương cho sự quyết đoán. Xích cho sự linh hoạt và điêu luyện, đao cho sự cương trực và mạnh mẽ. Nếu cháu đã dùng được 3 loại ấy thì cháu cũng có thể dùng những thứ khác, không nhất thiết bắt buộc là gì. Nhưng bà nghĩ cháu có thể dùng vũ khí đa hình thái.”

*Bóng đèn: ý chỉ những người ngoài cuộc một câu chuyện hay mối tình, có mặt ở đó nhưng giống kì đà cản mũi. Ví dụ đứng giữa hai đứa yêu nhau ân ái, hai đứa bạn thân kể xấu ai đó,…


Trở Thành Người Thừa Kế Cristiano Ronaldo. Tôi đưa Việt Nam Vươn Tầm World Cup Tôi Có Kỹ Năng Của Cristiano Ronaldo ! Siuuuuu
Mỗi tuần 4 chương . Ngày lễ sẽ thêm chương.