• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 1 : Xuyên Không
“Đây là ?” Thế giới lóe lên chút ánh sáng yếu ớt giữa không gian đen nhánh kéo Trần Hải từ trong mê mang hồi tỉnh.

“Đó là thứ gì ?” Hắn nhìn thấy bản thân đang lơ lửng giữa không trung, nơi mà bóng tối đang cắn nuốt cả linh hồn hắn.

Trần Hải dường như còn chưa tỉnh giấc sau giấc ngủ say, lấn cuối cùng hắn nhớ được là khi nào, chỉ là các hình ảnh vụn vặt chắp vá nên một bức tranh tạm thời.

“Ta không phải bị tai nạn giao thông sao ?”

Ánh đèn pha lóa mắt như ánh sáng cổng thiên đường cướp mất lối đi của bản thân, đoạn ký ức đó là dường như là những gì hắn còn nhớ được.

“Bên kia có thứ gì đó đang phát sáng”

Đúng lúc này, Trần Hải bị ánh sáng phía xa thu hút, tuy vậy cơ thể hắn như kẻ bất lực bị cuốn đi theo dòng nước, dù muốn động cũng không thể.

May sao dòng chảy này dường như đang đưa hắn lại gần thứ kia.

“Là xác một sinh vật sao ?” Trần Hải tò mò nhìn xác chết sinh vật dị dạng phía trước, nó như một đống bùn nhão nằm bên đường.

Ánh sáng le lói từ trong đó phát ra chiếu xạ một viên ngọc màu lục bảo đẹp mắt, trong bóng tối xung quanh nó trông thật đặc biệt.

“Cố lên !” Không biết vì nguyên nhân gì, khi đến gần xác sinh vật và khi cơ thể hắn tắm trong ánh sáng màu lục, Trần Hải đã có thể cử động lại

Tay Trần Hải nặng nề vươn ra, trong phút chốc hắn tưởng chừng đã trôi đi thì cuối cùng bàn tay cố với cũng lấy được viên ngọc vào tay, viên ngọc sáng lóng lánh mang theo cảm giác mát lạnh thấm vào cơ thể.

“Chuyện này” Trần Hải ánh mắt bỗng ngưng tụ, trong tay hắn viên ngọc bất ngờ đi xuyên qua lòng bàn tay, dưới ánh mắt kinh sợ của Trần Hải đi dọc theo cơ thể tiền dần lên trên.

“Ta sao có thể nhìn xuyên qua cơ thể mình thế này”
— QUẢNG CÁO —


Hoang mang chiếm lấy suy nghĩ của bản thân, lúc này trí óc hắn cũng bị ánh sáng bất ngờ xuất hiện phía xa bao lấy.

**
Trên một vùng đất khô cằn nằm đâu đó, có một tòa phế tích lụi bại nằm lẻ loi trong gió lạnh.

Từng trận cuồng phong như đao cắt qua những tòa nhà đổ nát, ánh trăng trên cao rọi xuống những phiến đá lẻ loi.

Trên đường cái đã bong tróc gạch ngói, bên một ngôi nhà đã đổ quá nửa, tường cao rơi vãi chỉ còn cỡ thân người, xiên vẹo đổ sang một bên.

Dưới hốc tối trong đó một bóng người lẻ loi nằm đó, hắn hơi thở yếu ớt, quần áo đơn bạc trong gió lạnh như cắt da cắt thịt từng chút một đập vào cơ thể.

Có thể trông thấy người hắn khẽ run lên mỗi khi gió lạnh lùa vào, kéo theo những tấm vãi cũ rích bên tường đổ đung đưa, trên đầu tường nằm kẹt bên khung cửa gỗ có một con búp bê vải đã úa màu cũng theo gió mà lay động.

Búp bê vải cũ kỉ, đã mất cả hai tay, một bên mắt đan từ cúc áo cũng chỉ còn một, miệng cười từ vải đen cũng bong đi quá nửa, dưới trăng sáng chiếu rọi trông thật dữ tợn.

“Rào, rào”

Rồi mưa rơi, trời gieo mưa ướt thấm đẫm đại địa, tiếng mưa tí tách rơi trên nền đất, dội lên những phiến gạch vỡ toang tạo thành những âm thành “rì rầm” xa gần.

Mưa thấm lên búp bê, dọc theo gương mặt nó chảy xuống, lách qua một bên mắt còn lại như những giọt nước mắt cay đắng, theo đó rơi xuống trên người thiếu niên nằm trên mặt đất.

“Hừ hừ” Mưa ướt xối lên trên mặt hắn, thấm ướt bộ quần áo đơn bạc dán sát người, gió lạnh mang theo hạt mưa như những chiếc roi lạnh giá quất liên tiếp vào cơ thể thiếu niên.

Hắn nhăn mặt, cơn lạnh lẽo thấm vào thân thể, cả người bỗng run lên dữ dội, hai mắt nhắm lại hơi nhíu vào, cặp mi cũng run rẩy, lay động theo những lọn tóc tán loạn bên mặt.
— QUẢNG CÁO —

“Đây là” Thiếu niên mở ra đôi mắt nhập nhòe, tầm nhìn vì nước mưa mà trở nên mờ ảo mông lung.

Trần Hải tỉnh dậy, toàn thân đau đớn vô cùng, tựa như một người vừa trải qua một tại nan nghiêm trọng, khắp nơi vết thương chồng chất, toàn bộ sức lực đều bị rút sạch mà bản thân dù cố gắng cũng không tụ được chút sức nào.

Vận động mạnh làm cơ thể đau nhức, nhưng đáng sợ hơn còn là cái lạnh thấu xương đang thấm từng chút một vào cơ thể của bản thân.

Trần Hải không sợ lạnh nhưng cái lạnh làm cả linh hồn như muốn đông cứng này lại không làm hắn thích thú chút nào.

“Phải tìm thứ gì đó che chắn” Cơ thể tạm thời không thể động, hắn đảo tròng mắt nhìn quanh, trong đống phế tích đổ nát, Trần Hải nhìn thấy những tấm vải cũ nát đã phai màu theo thời gian.

Vải cũ nằm cách hắn không xa, chưa kể nếu dịch sát cơ thể vào gần bức tường sắp đổ cũng có thể trách được nước mưa dội vào, gió lùa cũng sẽ giảm đi ít nhiều.

Tuy không biết tại sao mình lại xuất hiện ở đây, nhưng Trần Hải vẫn lấy làm may mắn bản thân có thể nhanh như vậy tìm được nơi trú an toàn.

Nghĩ ngơi chút ít, hắn cố cắn răng chịu đứng giá lạnh dày vò bản thân, cuối cùng Trần Hải cũng lấy được một chút sức lực ít ỏi, hắn chống tay xuống đất, lê lết kéo thân thể vô lực dịch sát về phía bức tường.

Cảm giác lưng tựa vào được mặt tường đá ẩm ướt, mặc dù giá lạnh vẫn còn tập kích, sau lưng gió lạnh theo khe hở trên tường bắn phá lưng hắn, tuy vậy tổng thể vẫn tốt hơn rất nhiều.

May mắn dường như tiếp tục mỉm cười với Trần Hải, cùng lúc thời điểm hắn lê người lưng đụng tường, tấm vải vốn bị kẹp đã theo thời gian mục nát, dưới tác động đã đứt ra, mang theo chút hơi ấm phủ xuống người hắn

“Thoát, thoát rồi” Cảm giác ấm áp lẫn nữa xuất hiện, Trần Hải cảm giác giá lạnh đã ít đi, sự mệt mỏi lần nữa bao phủ toàn thân, hai mắt hắn nặng nề từ từ đóng lại.

Mặt trời trên cao rọi xuống những tia nắng sớm ấm áp xua tan giá lạnh ban đêm, trên nền đất lộn xộn đất đá chỉ còn vài gọt sương sớm đọng trên vài cây nhỏ mọc ra từ khe đá làm người ta còn dư âm trận mưa lớn tối qua.

Trần Hải tỉnh lại, hắn cảm thấy bản thân đã ít nhiều có chút sức lực, lấy ra tấm vải rách trên thân, vải mỏng thô ráp lại làm Trần Hải xúc động.
— QUẢNG CÁO —

“Nếu không có tấm vải lanh này tối qua e rằng mình đã không thể qua khỏi”

Để lại vải lanh xuống mặt đất, Trần Hải cố chống thân thể ngồi dậy, lưng tựa tường đá, dù chỉ là vài động tác đơn giản lại gần như tiêu tốn rất nhiều sức lực.

Thở hổn hển như vừa chạy 100m tốc độ cao, Trần Hải cảm thán bản thân quá yếu ớt, đầu óc xuất hiện vô số câu hỏi.

Nhưng tụ chung dù muốn hay không Trần Hải phải chấp nhận một thực tế

“Từ nay về sau hắn có lẽ đã không còn có thể trở lại cuộc sống trước kia”

Ký ức cuối cùng nói cho Trần Hải biết, hắn rất có thể đã chết, đây là nơi nào, thiên đường hay là địa ngục.

“Địa ngục thì không phải nên có ma quỷ hay quái thú gì sao”

Lắc đầu tự cười chính mình, và dường như điều Trần Hải nghĩ rất nhanh đã xuất hiện.

Bụi cát bị thổi bay đi, vài viên đá nhỏ lăn lốc dưới mặt đất, một viên đá hình bầu bất quy tắc theo gió lăn vào trong hốc lăn tới dưới chân Trần Hải.

Hắn đưa tay nhặt viên đá lên, ánh mắt cảnh giác nhìn ra ngoài, theo cuồng phong ngày càng lớn, một móng vuốt sắt nhọn từ từ hạ xuống.

Móng vuốt ba cạnh giống loài ưng sắc bén khiếp người, đảng đá to bên dưới trực tiếp bị dẫm nát, và theo cuồng phong từ từ biến mất, trong tầm mắt Trần Hải có thể thấy một sinh vật dạng chim to lớn.

Do khuất tấm nhìn hắn chỉ nhìn thấy cặp chân chim tráng kiện cùng một phần cánh màu nâu đen đang vỗ tạo nên từng cơn gió quét ra tứ phương.

Thế nhân luyện võ, ta chơi ngải. Xuyên thế song kiếp vươn đỉnh cao. Thương Sinh Giang Đạo đón chào các đạo hữu!