• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 31 : Đàn Sói
Đêm tối phủ xuống khu rừng âm u, ánh trăng yếu ớt chiếu xuống tán cây tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, giữa tiếng dã thú gầm gú, bốn người Trần Hải ngồi bên đống lửa, nhìn lửa cháy bập bùng bắn ra từng đốm hoa lửa giữa không trung.

Bọn Họ đã ở trong đây được hai ngày, cả bọn tự lượng sức mình mà không vội thâm nhập vào sâu bên trong, thường xuyên du tẩu vòng ngoài, đối thủ chính cũng chỉ là vài con dã thú, với người bình thường là rất nguy hiểm nhưng với bọn họ lại chẳng đáng lo ngại.

Ngược lại thu hoạch cũng không ít, hẳn có thể đổi được một số điểm rất khả quan.

Điểm trong đây còn có thể mang theo vào tông môn làm điểm cống hiến, kiếm nhiều chưa bao giờ là lỗ.

"Chúng ta sắp tiến vào vòng trong, trong đó hẳn sẽ có dị thú cấp thấp xuất ... "Trần Thánh Công đang nói chuyện bỗng ngừng lại, ba người còn lại nháy mắt đứng lên, vũ khí đã xuất hiện trong tay.

Bốn người nhạy bén phát hiện có động tĩnh, cùng lúc đó xung quanh từng đôi mắt đỏ sáng lên giữa màn đêm.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng dẫm trên mặt cỏ, du đãng bao quanh bốn người.

"Là đàn sói" Trần Hải ngay lập tức nhận ra, dù là thế giới cũ hay ở đây lũ sinh vật này vẫn thích săn mồi ban đêm và tu tập thành đàn.

Xem ra ánh lửa chỉ có thể xua đuổi dã thú thông thường, đối với lũ dị thú, tuy chỉ là phàm cấp vẫn không hề e sợ, thậm chí còn trở thành tiêu điểm thu hút sự chú ý của bọn chúng.

"Là Hắc Nha Lang" Hà Như Tuyết học rộng hiểu nhiều, chỉ từ ánh lửa phản chiếu bộ lộng màu trắng bạc của chúng đã nhận ra.

"Chúng ta nên mau chóng rút lui, nếu bị bọn nó khép vòng vây sẽ rất khó thoát thân"

Bốn người ăn ý nhìn nhau rồi gật đầu, Trần Hải cảm giác nhạy bén phát hiện hướng đông mật độ lũ sói ít nhất, hắn cầm kiếm trong tay dẫn đầu xông ra.

Ba người còn lại cũng riêng phần mình cầm lấy vũ khí, yểm hộ sau lưng Trần Hải.
— QUẢNG CÁO —

Một đường giết chóc, lũ sói tuy là phàm cấp dị thú, bất quá đều là loại cấp thấp nhất, căn bản không thể ngăn cản bốn người Trần Hải xuyên qua.

Mặt trăng trên cao đem ánh trăng rọi sáng con đường bốn người đang đi, máu tươi thấm ướt đẫm mặt cỏ, thi thể sói rải rác khắp nơi, tuy thế bốn người cũng không hề nhẹ nhàng, trên thân đã nhuộm đỏ máu sói, thần tình mệt mỏi.

Mãi đến khi nghe tiếng sói tru ngày một nhỏ dần, cả bọn mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc nhìn lại đã thấy mình đi đến bên một bờ suối, suối nhỏ trong vắt thấy đáy, phản chiếu ánh trăng sáng lấp lánh tựa một bầu trời sao.

"Thât đẹp !" Như Tuyết là thiếu nữ, tuy có vẻ chín chắn nhưng dù sao cũng mới độ tuổi đôi mươi, trước cảnh đẹp hiếm có nàng chợt có cảm xúc, chân muốn bước tới gần suối nhỏ vừa để thưởng thức cảnh đẹp, vừa tẩy đi mùi máu tanh nồng trên cơ thể.

"Chậm đã" Còn chưa đi được mấy bước, đã bị một bàn tay to kéo lại, mà vị trí nàng vừa đứng một chiếc đuôi sinh vật rất lớn quất tới, đánh ra mặt đất một khe rãnh nhỏ.

"Là Hắc Ngư" Hà Tuấn giật mình, nhận ra sinh vật này, thấy em gái mém chút bị thương, lòng tức giận cầm kiếm muốn xông tới đã bị Thành Công nhanh tay cản lại.

"Cậu điên à, đám cá này hoạt động theo bầy đó, lao vào khác nào tự sát"

"Mau rời khỏi đây trước đã" Cuối cùng vẫn là Trần Hải lên tiếng quyết định, hắn liếc mắt một vòng nhận ra không xa có một vách đá, trên vách đá tựa hồ có một hang động, có thể để bọn họ nghĩ ngơi qua đêm nay.

***

Đâu đó trong khu rừng âm u, ba bóng người chật vật chạy trốn, đằng sau tiếng động to lớn cuốn theo cát bụi tung bay mịt mù.

"Khốn khiếp, đã bảo đừng có đụng vào cái cây đó, đó là thủy thực thảo, mà chỗ nào có thủy thực thảo sẽ có thủy thực ngưu"
— QUẢNG CÁO —

Một người trong đó vừa chạy vừa tức giận mắng to, hai người còn lại nhìn nhau bất đắc dĩ, bởi tên khốn đẩy cả đám vào hiểm cảnh cũng đã chết dưới móng của dị thú, bây giờ đội trưởng tức giận mắng chửi cũng chỉ là phát tiết uất ức trong lòng mà thôi.

"Né mau" Một tảng đá lớn theo gió đánh tới, giữa không trung phát ra tiếng xé gió rợn người, người dẫn đầu vừa quay nhìn liền hoảng sợ, hô lớn một tiếng rồi lộn người ra xa, mà sau hắn hai người kia thì không may mắn như vậy, một người trong đó bị tảng đá lớn đè lên chân không ngừng rên la thảm thiết.

"Cứu mạng !, Thiên Thủy đại ca, cứu mạng a"

"Đi mau !" Thiên thủy vốn muốn tiến lên lại gặp cảnh Thủy Thực Ngưu đằng đằng sát khi lao tới, trên người rong rêu mọc phủ kín toàn thân, giữa ánh trăng chiếu tới nổi lên một tầng xanh nhạt rất nổi bật.

Thấy sinh vật này đang nổi trận lôi đình, hắn cả người toát đầy mồ hôi, không kíp nghĩ nhiều mà vội vàng xoay người bỏ chạy, tên thanh niên còn lại nhìn đại ca mình chạy trốn cũng không suy nghĩ cứu giúp huynh đệ, vội vàng ba chân bốn cẳng đuổi theo.

"Các, các ngươi ..." Chỉ để lại tên thanh niên đang nằm dưới đất, hai mắt hắn đầy khổ sở, nỗi đau thể xác còn không lớn bằng đau đớn trong lòng khi bị chính huynh đệ mình vứt bỏ.

Bất quá nổi đau hắn cũng không phải kéo dài lâu, Thủy Thực Nguy lao tới cũng không thèm nhìn vật cản dưới chân, tung người đánh bay tảng đá, thuận tiện còn dẫm nát đầu thanh niên xấu xố.

Đến lúc chết hắn vẫn còn nhìn về hướng hai người kia vừa chạy, tựa hồ không dám tin mình cứ thế mà bị bỏ rơi.

Ánh mắt đầy tuyệt vọng, có vẻ hối hận mình không nên tham gia vòng thi đấu thứ 4, cứ thế không gia nhập Tứ Thần điện thì bây giờ vẫn cứ là một công tử ca, trải qua tháng ngày khoái hoạt.

Có vẻ hết thẩy đều có cái giá của nó, muốn trở nên mạnh mẽ, muốn bước lên con đường tu luyện, tranh mệnh cùng trời, há có thể chỉ cần ngồi yên một chỗ có thể đạt được.

Đây là còn đường sinh tử, suốt mấy ngàn năm kể từ sự kiện "Đại Thảm Họa" sảy ra, nhân loại từ chỗ đối kháng đã giành thắng lợi, tiêu diệt phần lớn dị thú nguy hiểm, còn lại đều đẩy chúng trốn sâu vào các khu cấm địa.

Mở ra một thời đại thịnh trị mới, thời đại văn minh Dị Lực vô cùng huy hoàng.

Mang đến cho mọi người tiền tài, quyền lực sức mạnh và cả tuổi thọ sánh ngang với trời.
— QUẢNG CÁO —


Và chỉ có những người nỗ lực không ngừng, cộng thêm khí vận thông thiên mới có thể chạm đến điểm cuối cùng con đường này.

"Trần Hải, huynh không sao chứ ?" Như Tuyết áp sát mặt lại gần Trần Hải, quan tâm hỏi, giọng nói ấm áp kéo hắn trở về thực tại, bất quá mày hắn hơi nhíu lại.

"Mọi người có nghe thấy tiếng trâu rống không ?"

"Không sao đâu, trong rừng lúc nào cũng có tiếng dị thú nào động cả" Thành Công tưởng rằng Trần Hải sau hai chuyện vừa qua có chút chim sợ cành cong, hắn liền mở miệng an ủi.

"Đây dù sao cũng là vòng ngoài, dù có dị thú cũng sẽ không quá mạnh, lấy thực lực bốn người chúng ta có thể nhẹ nhõm giải quyết"

"Không được thì bỏ chạy, lũ chúng nó sao ngăn được chúng ta" Hà Tuấn cũng xen vào nói bồi một câu, thế nhưng Trần Hải lại ẩn ẩn có cảm giác bất an, hắn thúc dục mọi người tăng nhanh bước chân.

Rất mau đã tới được hang động, từ dấu vết bên ngoài có thể suy đoán hẳn đã rất lâu không có dị thú hay dã thú nào lại gần.

Rất có thể chủ nhân hang động này đã không may bỏ mạng ở bên ngoài, xem ra bốn người có thể có một đêm an ổn rồi.


Mexico -nơi mà ma túy , máu tươi, tội ác tràn ngập .
NVC xuyên qua thành một tên cai ngục. Cùng xem main làm thế nào giết ra một mảnh tươi sáng càn khôn.
Không phục -giết, phản đối - giết, ma túy - giết .
Không có vấn đề gì là súng ống không thể giải quyết. Nếu không thể là vì đường kính chưa đủ lớn.
Mời các bạn đọc Lăn Lộn Tại Mexico Làm Cảnh Sát .